|Q1|- CHƯƠNG 6 : Trời Nóng
Chương 6: Trời nóng
***
Giờ tan học, học sinh kéo nhau ra về như đàn ong vỡ tổ.
Buổi trưa hôm nay trời đặc biệt nóng, nóng đến mức mà các món đồ uống trong căn tin gần như đã bán sạch. Các hàng quán bên ngoài đông đúc đến mức không thể chen chân vào. Mới sáng sớm trời còn mát mẻ, không hiểu sao đến trưa trời lại nóng như vậy. Vương Nguyên cầm chai nước ngọt phải khó khăn lắm mới mua được, uống ầng ậc ngay giữa sân trường.
Đại Nguyên ta đây chưa bao giờ phải chen chúc để mua đồ, đúng là từ khi vào trường nội trú ta đây phải vất vả bao đường, nhất định hết học kỳ phải thuyết phục mama cho chuyển trường mới được, nhất định, nhất định.
Vương Nguyên đi dưới cái nắng gay gắt, mặt nhăn mày nhó khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn. Mới nãy trong lớp đang mơ mơ màng màng thì tiếng chuông hết giờ học reng, cậu phấn khích nhảy lên hét một tiếng khiến cho cả lớp đồng loạt quay sang nhìn cậu chằm chằm như thể nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh nào đó, khiến cậu xấu hổ không đường nào kể hết, lúc ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
"A sao mà trời nóng thế này, khó chịu quá đi mất.", Vương Nguyên đi mà gần như chạy, trong lòng không ngừng gào thét phản đối ông trời vì thời tiết oi bức.
Đi gần đến cổng trường, cậu chợt thấy bóng dáng ai đó quen quen.
A thì ra là tên Vương Tuấn Khải mặt than đây mà.
Cậu đi nhanh đến trước mặt Tuấn Khải, rồi sực nhớ mình đã quyết tâm không thèm nói chuyện với hắn rồi, thế là đi qua luôn. Lúc đi ngang qua cậu còn cố ý quay lại nhìn hắn rồi nở một nụ cười nửa miệng mà cậu đã phải luyện tập rất lâu mới có được, trong lòng thầm nhủ 'tôi sẽ không nói chuyện với anh, tôi sẽ không nói chuyện với anh.'
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên tự dưng đi ngang qua mình rồi cười cười quái dị, chân mày nhíu lại, chịu không nổi liền lên tiếng:
"Đừng có liếc mắt đưa tình với tôi."
Vương Nguyên kinh ngạc quay qua nhìn hắn, khuôn mặt không biết đỏ bừng vì trời nóng hay là vì đang tức giận, "Tôi không có liếc mắt đưa tình với anh, mà là đang khinh bỉ anh đó, từ bây giờ tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, lêu lêu...", cậu lè lưỡi với hắn rồi hướng thẳng đến ký túc xá mà chạy đi luôn.
'Tên nhóc này đúng là điên thật rồi.",Vương Tuấn Khải trong lòng khó hiểu, phút chốc lại cảm thấy hôm nay đúng là trời nóng thiệt.
Vừa bước vào phòng ký túc xá, Vương Nguyên quăng cặp sang một bên, rồi nhảy cái phóc lên giường, tay cầm cái điều khiển bật điều hòa hết cỡ. Lúc ấy Vương Tuấn Khải cũng vừa bước vào phòng. Mặt mũi cũng không hơn kém gì Vương Nguyên, cũng cảm thấy khó chịu vì trời nóng.
Nhìn cái người đang nằm trên giường ra sức mà tu nước ầng ậc kia, Vương Tuấn Khải không khỏi "Hừ" một tiếng. Hắn bước đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ mát mẻ rồi bước vào toilet.
Vương Nguyên đang nằm trên giường thấy thế trong đầu có một ý nghĩ xẹt qua, liền ngay lập tức bật dậy, cậu nhanh chóng chạy đến phòng tắm chặn cánh cửa lại, "Vương Tuấn Khải, tôi bước vào ký túc xá trước, tôi phải được tắm trước.", rồi cậu bước luôn vào trong toilet .Ha, mới nãy còn dám hừ mũi với cậu nữa, được, phải trêu chọc hắn mới được, cậu sẽ bắt đầu chiến dịch trả thù tên mặt than kia, việc đầu tiên là không cho hắn làm bất cứ việc gì trước cậu, hắc hắc hắc...
Vương Nguyên bắt đầu vẽ ra cái viễn cảnh tương lai mình sẽ chăm sóc 'đặc biệt' cho tên cùng phòng này.
Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, khuôn mặt có chút quái dị nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt có một tia hàn khí lướt qua khiến cho cậu hơi chột dạ:
"Cậu có muốn bị té giống lần trước không?", hắn hỏi cậu. Đây rõ ràng là một câu hỏi, nhưng không phải là để hỏi, mà là để cảnh cáo.
Vương Nguyên sực nhớ lại sự kiện hy hữu xảy ra sáng sớm ngày thứ hai ở ký túc xá, cơ thể bấc giác rùng mình một cái.
"Tất nhiên là không.", cậu cố gắng ngước mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất quyết không chịu thua. Lần trước do cậu tựa vào cửa nên mới té, lần này cậu đã đứng trong đây luôn rồi, không sợ nữa.
"Vậy thì mau ra ngoài đi."
"Không ra.", nhất định cậu phải tắm trước.
"Có ra không?"
"Không , tôi đứng đây luôn, tôi phải tắm trước anh.", cậu vẫn không có ý định sẽ đi ra.
Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một hồi, đôi môi khẽ giật giật, "Được, cậu không đi ra cũng không sao, cứ đứng đây luôn đi.", rồi hắn quay lưng treo bộ quần áo lên móc, tay bắt đầu tháo cà vạt.
Vương Nguyên giật thót mình, ánh mắt bắt đầu quỷ dị.
Cái này là sao chứ, đừng nói là hắn sẽ tắm trước mặt cậu luôn nha.
Vương Tuấn Khải cởi từng khuy áo, đến khuy áo cuối cùng, ném luôn chiếc áo sơ mi vào rổ quần áo bẩn.
Vương Nguyên mặt hồng lên, mắt nhắm tịt mắt không dám nhìn tên mặt than kia đang bán khỏa thân trước mặt, có chút hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, nếu mình cứ đứng đây nữa, một chốc hắn sẽ chịu thua để mình tắm trước thôi, hắn sẽ không dám thoát y trước mặt mình đâu, cố lên cố lên.
Nhưng sự việc không giống như cậu tưởng, cậu thử mở mắt ra xem thì phát hiện hắn đang kéo khóa quần xuống, động tác tự nhiên như không có ai trong đây.
Mắt cậu trong tích tắc mở to hết cỡ.
Mặt Vương Nguyên bây giờ xác định là đã đỏ lắm rồi.
"..."
"AAAAAAAAAAAAAAAAAA..................."
Chịu không nổi nữa, cậu tông cửa chạy ra ngoài, nhắm thẳng đến chiếc giường của mình, cắm thẳng đầu vô đống chăn mền.
Aaaaaa... tên Vương Tuấn Khải đáng ghét kia... hắn nhất định không phải con người, không phải con người mà... huhuhu...
Vương Nguyên bản tính vốn rất dễ xấu hổ, thậm chí nhiều lúc đi bơi cậu còn không dám ngẩn mặt lên nhìn, huống hồ chi mới nãy trong phòng tắm nhìn tên Vương Tuấn Khải kia dám cởi đồ trước mặt cậu, hại cậu giật thót chạy ra ngoài thế này như thể cậu vừa làm chuyện xấu xa gì đó không bằng... Thật đáng ghét quá đi mà... huhuhu...
Thật tình cậu chỉ muốn trả thù hắn một chút xíu, không ngờ bị hắn chơi lại, thật xấu hổ, xấu hổ quá đi...
Tức quá... tức quá... huhu...
Cậu tự nhủ thầm bản thân, cái tên mặt than kia, thề trên có trời dưới có đất, Đại Nguyên ta đây nhất định không chỉ không nói chuyện với ngươi, mà sẽ không thèm nhìn ngươi luôn.
Vương Nguyên tức giận vô cớ, vò muốn nát cái đầu, không cần biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu thề thốt như vậy.
<Cộc cộc cộc>, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai thế, trưa trời trưa trật rồi còn qua đây.", Vương Nguyên bấy giờ mới chịu chui đầu ra khỏi chăn, uể oải đứng dậy ra mở cửa.
Thì ra là Lưu Chí Hoành.
Cậu nhóc mặt mày hớn hở dáo dác ngó tới ngó lui trong phòng, rồi nhìn Vương Nguyên:
"Nguyên Nguyên à, phòng cậu rộng quá nha.", rồi cậu nhóc nhìn nhìn cậu, mặt hiện lên một dấu chấm hỏi rõ to, "Ủa mà sao mặt cậu lại đỏ vậy, còn đầu tóc sao lại rối bù như ổ quạ thế?"
Vương Nguyên xoa xoa cái đầu, cậu giận cá chém thớt nhìn Lưu Chí Hoành,"Cậu gọi ai là Nguyên Nguyên?"
"Là gọi cậu đó.", Chí Hoành cười ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro