|Q1|- CHƯƠNG 5 : Lớp Trưởng (2)
***
Gì chứ, không phải xui đến mức vừa mới nghĩ đến là đã thành hiện thực rồi?
Trong tích tắc, mọi ánh mắt đều lập tức tập trung lên người Vương Nguyên.
Cả lớp ngồi im như phỗng, không có một tiếng động nào phát ra. Vương Nguyên thì hiện tại vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Trong lớp kỳ thực người xứng đáng làm lớp trưởng duy nhất chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ. Là một người thân thiện hòa nhã nhưng cậu ta cũng khá trầm tĩnh, tuy nhiên chỉ có cậu ta mới có thể khiến cho đám học sinh lớp hai này chịu nghe lời. Nay cậu ta lại muốn từ chức không làm nữa, thì cả lớp cũng chỉ có thể đồng ý mà thuận theo. Bởi họ biết cho dù có bắt ép thì cậu ta cũng sẽ không chịu.
Lại nói đến Vương Nguyên, người bạn học này mới chuyển đến cũng không lâu lắm, không biết con người cậu ta thực sự ra sao. Nhưng cậu ta đã từng làm lớp trưởng, thành tích học tập cũng thuộc hạng giỏi, với cả cậu ta lại là một tuyển thủ bóng rổ xuất sắc được nhiều người biết đến, nên cả lớp cũng muốn biết thử xem cậu ta làm lớp trưởng thì sẽ thế nào. Đám học sinh lớp hai chỉ ngồi im, không đồng ý cũng không phản bác, nghĩa là gió chiều nào sẽ thuận theo chiều ấy, tất cả phụ thuộc vào quyết định của lão Đặng chủ nhiệm.
Lão hết nhìn Vương Nguyên, rồi lại nhìn cả lớp:
"Được, vậy thì từ bây giờ Vương Nguyên sẽ là lớp trưởng mới của lớp hai, các em phải giúp đỡ bạn...", lão đặng còn nói nhiều nữa nhưng mấy câu sau chẳng ai để lọt vào tai cả, bọn họ hiện tại đều có chung một suy nghĩ "Không biết sắp tới sẽ ra sao đây?", có người tò mò, có người bất mãn nhưng cũng có người thờ ơ không quan tâm đến.
Vương Nguyên đã giác ngộ được vị trí hiện tại của mình đang ở đâu. Cậu có chút bất ngờ, lão Đặng chủ nhiệm cũng thật là, bầu cậu làm lớp trưởng cũng không thèm hỏi ý kiến cậu luôn, nếu như cậu không đồng ý thì sao chứ?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vương Nguyên lại cảm thấy có chút phấn khởi. Được lắm, làm lớp trưởng ư, cũng lâu rồi tài lãnh đạo của cậu không được phát huy tác dụng, hãy xem Đại Nguyên ta đây ra tay đây, cái lớp này không được hạng nhất thì cũng sẽ trở thành một lớp giỏi... ha ha ha... Cậu nghĩ thế, tuy bất ngờ nhưng lại hào hứng vô cùng. Vào lớp mới chưa được bao lâu đã có thử thách mới, cũng không tồi đâu nhỉ. Cả lớp không ai phản đối, vậy coi cũng được đi.
Tiết toán nhàm chán dài thê lê lúc nào cũng khiến cho Vương Nguyên cảm thấy buồn ngủ, cậu quay sang Lưu Chí Hoành, khều khều cậu nhóc:
"Này, bây giờ tớ lên làm lớp trưởng, cậu phải nghe lời tớ đấy, hãy chống mắt lên mà xem tớ làm phát huy tài năng đây... ha ha ha..."
"Nhưng tớ vẫn muốn Thiên Tỉ làm lớp trưởng cơ.", Chí Hoành không quan tâm đến Vương Nguyên, đôi mắt trong veo mang chút buồn ngủ cứ nhìn đăm đăm vào lưng Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi nơi đầu bàn.
Vương Nguyên tức. Được, dám xem thường Đại Nguyên ta, "Này Chí Hoành, sau này tớ nhất định sẽ khiến cho cậu biết tớ là một lớp trưởng cực cực cực kỳ giỏi, hãy đợi đấy!"
Phải, cậu nhất định sẽ làm một lớp trưởng thật giỏi, sẽ giỏi hơn cả Thiên Tỉ luôn, cho tên nhóc này biết mặt.
Vương Nguyên hạ quyết tâm, ngước mắt hướng ra phía cửa sổ, bắt đầu tưởng tượng ra những hình ảnh tương lai phía trước, trong lòng bồn chồn không yên.
-
Giờ ra chơi, Vương Nguyên đem theo sách vở xuống phòng tự học, trên lớp quá ồn khiến cậu không thể tập trung làm bài được. Vừa bước vào tới cửa liền nhác thấy có một bóng hình quen quen, vừa định quay lưng bước ra thì cái người kia ngẩn mặt lên nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cho cậu muốn rời đi cũng không được nữa.
Vương Nguyên mang sách vở đặt lên bàn, quay sang với người bên cạnh:
"Này Vương Tuấn Khải, hôm nay anh biết trong lớp tôi mới có một sự kiện rất là hay ho không?", cậu cố ý nhấn mạnh chữ 'sự kiện' nhằm thu hút cái tên đang ngồi ghi ghi chép chép cái gì kia.
Cái người tên Vương Tuấn Khải kia vẫn im lặng, không có ý định sẽ trả lời.
Biết ngay là cái tên mặt than này sẽ như vậy mà, Vương Nguyên ai oán nhìn hắn, nhưng cũng bắt đầu cười cười:
"Hôm nay tôi được lão Đặng chủ nhiệm bầu làm lớp trưởng đấy nha, anh thấy tôi có giỏi không nào, hắc hắc hắc...", Vương Nguyên cũng chả hiểu vì sao vừa gặp Vương Tuấn Khải thì cậu lại muốn ngay lập tức nói cho hắn biết việc cậu được làm lớp trưởng nữa.
Vương Nguyên thì muốn nói như vậy, nhưng cái người nghe kia thì chẳng có chút ý gì là quan tâm đến cả.
"Vương Tuấn Khải, anh thật khó ưa, tôi đã nói chuyện với anh thì ít ra anh cũng phải đáp trả lại tôi một tiếng chứ?", câu này Vương Nguyên đã nói với Tuấn Khải không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn thì lại giống như chưa nghe lần nào vậy, vẫn chung thủy với cái gương mặt lạnh te đến đáng ghét của mình.
"Hazza, tôi thật sự không muốn làm đâu, nhưng tôi lại không muốn mình học trong một lớp mà không có người đầu tàu, như vậy khó chịu lắm, nên tôi đành phải nhận cái chức này thôi, hazza... hazza...", Vương Nguyên làm bộ thở dài, khuôn mặt nhìn như những ông bà lão có tuổi đang suy nghĩ về cuộc đời mình.
Vương Tuấn Khải liền quay qua, giọng nói không to không nhỏ, "Cũng chỉ là một chức lớp trưởng thôi, chẳng có gì to tát."
"Hả?", Vương Nguyên sững sờ nhìn cái tên kế bên kia.
"Cậu đúng là đồ trẻ con."
"Cái gì?", Vương Nguyên thật sự thấy mình không nghe rõ.
"Tôi bảo cậu là đồ trẻ con."
Vương Nguyên đơ toàn tập.
"..."
Trẻ con ư...
Aaaaa Vương Tuấn Khải đáng ghét, dám nói cậu trẻ con...
Cậu mặt mày giận dữ nhìn hắn, hắn thì lại ung dung tiếp tục ghi ghi chép chép. Hành động này trong mắt cậu hiện giờ trở nên chướng mắt kinh khủng.
Được lắm, dám nói Đại Nguyên ta đây trẻ con, ta sẽ không thèm nói chuyện với nhà ngươi nữa, thề luôn, từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt chuyện nữa, cái tên đáng ghét đáng ghét đáng ghét.
Vương Nguyên hậm hực quay mặt đi chỗ khác, quyết tâm không nhìn tên mặt than này nữa, chăm chú vào bài tập toán của mình.
Vương Tuấn Khải dừng bút, thích thú nhìn tên nhóc cùng phòng với mình kia đang dẩu môi, đè bút viết vào giấy đến muốn rách tập kia. Mới nói có một tý đã giận dỗi, còn không chịu nhận mình là trẻ con..
Vương Tuấn Khải lắc đầu, với tay lật lật cuốn sách, tiếp tục làm nốt phần bài tập còn lại.
=============END============
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro