|Q1|- CHƯƠNG 10 : Tuấn Khải Xuất Hiện (2)
Chương 10: Tuấn Khải xuất hiện
***
Xin... xin lỗi.", Bạng hổ tay bị siết chặt, đau đến xanh cả mặt. Tên béo ấy lúc này mới cảm thấy trong ánh mắt Vương Tuấn Khải có điểm gì đó... rất lạ. Không phải là ánh mắt tức giận, càng không phải là đang khó chịu hay hăm dọa, thế nhưng khi nhìn vào khiến cho người đối diện có cảm giác hít thở không nổi, thế là tên béo ấy ngay lập tức cúi đầu lí nhí nói xin lỗi.
Vương Tuấn Khải lúc này mới buông tay Bạng Hổ ra. Trên cổ tay tên béo ấy còn hằn rõ vết đỏ do bị siết quá chặt. Thật sự là gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
Vương Tuấn Khải quay sang Vương Nguyên còn đang trơ mặt ra, nắm tay cậu nói "Đi về." rồi kéo cậu ra khỏi sân bóng. Vương Nguyên giằng tay hắn ra, nhăn mặt khó chịu:
"Anh muốn về thì về trước đi, tôi còn có chuyện phải xử lý.", rồi cậu quay sang tên Bạng Hổ, "Thật đúng là một tên đê tiện, không những hại đồng đội ở trường trung học A của tao mà còn dám gây sự với Karry, mày chán sống lắm rồi, bữa nay tao phải giải quyết với mày mới được.", rồi bàn tay cậu siết lại thành một cú đấm, lăm lăm tiến về phía tên béo.
Vương Tuấn Khải nhanh chóng kéo cậu lại, nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, "Còn không chịu về?"
Vương Nguyên bị trừng mắt như vậy cũng chột dạ, thế là đành buông lỏng tay, để mặc hắn lôi đi. Vương Tuấn Khải dùng giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để mọi người trong sân bóng có thể nghe được:
"Chuyện ngày hôm nay, cấm ai bép xép ra bên ngoài. Nếu không thì coi chừng đấy."
Đây đích thị là một lời hăm dọa từ Karry, nam thần trong lòng nữ sinh của trường này. Mọi người cũng hiểu mức độ nguy hiểm của chuyện đó, nên ai nấy lâp tức câm như hến.
Trước khi ra tới cửa, Vương nguyên còn giơ ngón giữa chĩa thẳng vào mặt Bạng Hổ, hét lớn lên, "Này Bạng Hổ, tao không tha cho mày đâu, cứ đợi đấy.", rồi cả cậu lẫn Vương Tuấn Khải nhanh chóng bước ra ngoài.
Ai nấy trong phút chốc đều ngẩn người ra.
Đám hiếu kỳ dần giải tán, cứ nghĩ là sẽ được xem một trận oánh lộn tưng bừng ở đây, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh gọn lẹ như vậy. Tụi con gái lớp hai từ lúc xảy ra ẩu đả đã chạy về hết, số còn lại đang trong tình trạng căng thẳng cũng dần dần bước ra khỏi sân bóng và đi về ký túc xá.
Tên Bạng hổ tức giận nện một cú đấm xuống sàn. Một tiếng "BỐP" vang lên rành rọt khiến cho đám Vũ Tầm giật thót mình. Khuôn mặt tên béo lúc này trông dữ tợn vô cùng, gân xanh nổi đầy trên mặt. Tên ấy hung hăng đạp cửa, rồi cũng nhanh chóng bước ra khỏi sân bóng. Hắn vừa đi, đám Vũ Tầm liền thở hắt ra, nhìn đi nhìn lại xung quanh, trong sân lúc này cũng chỉ còn vài người. Đội trưởng Vĩnh Kỳ cất mấy quả bóng vào kho, rồi thúc giục những người còn lại mau chóng về, còn bản thân thì cũng nhanh chóng bước về phía cửa, hướng thẳng về phía ký túc xá của trường đi về. Kết thúc buổi tập luyện chẳng ra gì này.
-
Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải lôi về đến tận phòng ký túc xá. Vừa mới bước vào cửa, cậu hung hăng giằng tay hắn ra, khó chịu nói, "Này Tuấn Khải, anh có cần phải đi nhanh như vậy không hả? Đau tay chết được.", cậu xoa xoa cổ tay nãy giờ bị nắm chặt đến sưng đỏ lên, đến bên cái tủ đặt cạnh bàn học, rót một ly nước đầy rồi đưa lên miệng tu ầng ậc.
Vương Tuấn Khải ngồi lên giường. Khuôn mặt hắn vẫn giữ một bộ dạng băng lãnh đến đáng ghét. Hắn cứ ngồi như vậy đến hơn chục phút, không biết là đang suy nghĩ gì nữa. Vương Nguyên trong người cảm thấy bức rức, cậu lấy một tờ khăn giấy rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay định lau đi vết máu còn chưa khô trên miệng giúp hắn. Thế nhưng Vương Tuấn Khải thấy vậy liền giật lấy tờ khăn giấy, giọng khàn khàn nói với cậu, "Tôi tự lau được."
Vương Nguyên đành ngồi đó nhìn hắn. Hai người cứ ngồi như vậy, không biết phải nên làm gì.
Bất chợt Vương Tuấn Khải quay qua, nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là giữa cậu và tên kia có chuyện gì mà đi đánh nhau ngay giữa sân bóng hả?"
Hắn vừa dứt lời, cậu liền quay qua nhìn hắn bằng con mắt ngạc nhiên không che giấu. Thế nhưng ngay sau đó cậu liền cúi đầu xuống, thở hắt ra, giọng có chút hơi trầm, "Anh mà cũng có lúc muốn nghe tôi nói nữa hả?"
Từ bao giờ, tên mặt than tiếc lời như vàng này lại nói nhiều như thế, từ khi nào cái tên luôn trưng ra bộ mặt dửng dưng này lại quan tâm đến cậu thế...
"..."
"Tôi... tôi xin lỗi.", cậu rụt rè nói với hắn.
"..."
"Mới nãy tôi mất bình tĩnh quá"
"..."
"Tại tôi mà anh bị tên Bạng Hổ..."
"Tôi hỏi cậu tại sao mà lại đi đánh nhau giữa sân bóng?", hắn ngắt lời cậu, lặp lại câu hỏi, ánh mắt mông lung nhìn ra phía cửa.
Không khí giữa hai người tự dưng trở nên im lặng khó tả, không có ai lên tiếng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Đến một lát sau cũng không thấy cậu trả lời, Vương Tuấn Khải quay qua, liền thấy cậu đang nhăn nhó, tay ôm lấy vai mình, cả cơ thế gần như đang run lên.
Hắn giật bắn mình, nhanh chóng kéo cậu lại ngồi đối diện, hốt hoảng, "Này Vương Nguyên, cậu bị sao vậy hả?"
Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn hắn, trông có vẻ đau lắm.
Vương Tuấn Khải lúc này cảm giác giống như đang bị kiến bò lên chân, dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng bên trong người hắn đã cuống lên, không biết rốt cuộc là cậu nhóc cùng phòng với mình này đang bị cái gì nữa.
Rồi chợt có một ý nghĩ xẹt qua đầu, chân mày hắn chau lại, hắn gỡ tay Vương Nguyên ra, rồi kéo áo cậu xuống.
"Này này, anh... anh làm cái gì vậy hả?", Vương Nguyên cũng cuống lên, ra sức lấy tay kéo áo mình lên lại.
Vương Tuấn Khải mặt mày lạnh te nhìn cậu, gằn từng chữ, "Có ngồi im không.", rồi nhân thời cơ cậu còn đang đơ mặt ra, hắn nhanh chóng kéo hai bên áo cậu xuống luôn.
Vương Nguyên tuy cao ráo, nhưng vóc dáng lại có vẻ gầy và nhỏ con, với lại bộ đồ thể thao bóng rổ này của cậu lại quá to, cổ áo lại rộng, nên chỉ cần kéo hai bên vai áo xuống là có thể lộ ra hai bên bờ vai...
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn, đôi mắt băng lãnh của hắn có chút dao dộng, cũng mang chút gì đó xót xa.
================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro