Chương 37: Mama bất ngờ đến thăm
( hình trên là của Au =))) gắn chơi thôi đừng để í )
***
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn diễn ra như bình thường. Có điều, cả hai không còn 'một người một giường' như trước nữa, mà buổi tối Vương Tuấn Khải sẽ lại mò sang giường cậu, tùy tiện ôm cậu mà nằm ngủ. Rồi mỗi sáng thức dậy, hắn sẽ dịu dàng mà đánh thức cậu, sau đó cả hai sẽ cùng nhau chuẩn bị lên trường, không còn cảnh tượng cậu dậy trễ hấp ta hấp tấp đuổi theo hắn nữa. Rồi những lúc cả hai ở trong phòng, Vương Tuấn Khải bắt đầu nói nhiều hơn, không còn suốt ngày bày ra bộ mặt lãnh đạm đáng ghét kia nữa.
Vương Nguyên mới đầu thực sự không quen, cậu không hề quen với một Vương Tuấn Khải như vậy, thế nhưng điều này đôi lúc lại khiến cậu cảm thấy thích thú. Cậu thích một Vương Tuấn Khải bình thường lạnh lùng lãnh đạm với người khác nhưng đối với cậu thì lại dịu dàng và quan tâm hơn. Cảm giác được là một người quan trọng, thật sự rất tuyệt vời. Cuộc sống ký túc xá như vậy đột nhiên trở nên vui vẻ hẳn lên, xen lẫn đâu đó một chút hạnh phúc của tình yêu, là tình yêu đầu tiên, đầu đời của cậu.
Vương Nguyên càng ngày càng phát hiện ra, Vương Tuấn Khải thật sự không hẳn là một người tiêu sái, chững chạc, lạnh lùng như mọi người thường nói thường thấy, thậm chí, hắn còn là một kẻ rất rất rất... trẻ con, còn rất rất rất thất thường nữa.
Buổi trưa hôm nay Vương Nguyên không có tiết học. Bình thường thì Vương Tuấn Khải sẽ phụ đạo toán cho cậu, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì mà hắn lại đi đâu mất, sau bữa trưa là biến mất dạng.
Cậu buồn bực ngồi trên bàn nhăn nhó thành một đống. Tên Vương Tuấn Khải đáng ghét kia đi đâu mà không thèm nói cho người ta một tiếng, đúng là đáng ghét thật mà.
Trong lúc Vương Nguyên còn đang bĩu môi ngồi một mình thầm nguyền rủa thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Vương Tuấn Khải bước vào.
"A Khải ca, anh về rồi, nãy giờ đi đâu vậy, có biết là... ơ..." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, liền ngồi bật dậy. Cậu còn tính chạy đến rủa hắn một trận cái việc đi đâu ra ngoài những mấy tiếng mà không thèm báo thì cậu lại thấy hắn đang vác một cái bao màu đen gì đó ở sau lưng, thế là im bặt.
Cậu nhíu mày, hình như đó là đàn guitar thì phải.
Vương Tuấn Khải đặt cái bao xuống cạnh giường, cởi áo khoác ra. Hắn nhìn thấy cậu đang ngơ mặt ra nhìn mình, cảm thấy buồn cười kinh khủng. Hắn vòng tay ôm lấy cậu, rồi thuận tiện kéo cậu ngã xuống giường mình.
"Á á... tiểu Khải, anh làm gì vậy hả?" Vương Nguyên bất ngờ bị tên mặt than nọ đè nằm xuống giường, mặt cậu liền nhăn nhó, đấm đấm vào ngực hắn, "Tiểu Khải, anh đi đâu nãy giờ đấy, vừa về đến còn như vậy nữa, rốt cuộc là đã đi đâu hả?"
"Không nói đâu." Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến gương mặt nhăn nhó của Vương Nguyên, tay ôm chặt người kia, mắt nhắm lại.
"Vương Tuấn Khải, anh đáng ghét quá, đứng dậy, đứng dậy mau."
"Không đứng dậy."
Tên mặt than này thật lì lợm. Vừa mới bước vào phòng thôi mà đã...
"Nguyên Tử a..." Vương Tuấn Khải ôm chặt cậu hơn, áp gương mặt hắn sát vào gương mặt cậu, giọng điệu làm nũng, "Sao lại nói anh đáng ghét, anh đâu có đáng ghét đâu mà, anh rất đáng yêu mà..."
"..."
Thề có Chúa, ngay lúc này đây, cậu chỉ muốn đá một cước đạp phăng tên này xuống dưới đất cho rồi, gì mà đáng yêu, nghe thật buồn nôn quá đi mất.
"Được rồi được rồi." cậu cười hì hì, "Tiểu Khải đáng yêu, anh ngồi dậy đi, em sắp tắt thở rồi."
"Anh không thích gọi là đáng yêu."
"Vậy tiểu Khải, anh ngồi dậy đi."
"Anh không thích gọi là tiểu Khải."
Trời ạ, vậy hắn muốn gọi là gì chứ?
"Khải ca học bá, anh ngồi dậy đi."
"Không thích."
"Khải ca nam thần."
"Không thích."
Huhu... vậy phải gọi như thế nào đây?
"Ho...ho... honey, anh... anh ngồi dậy nha."
"Được rồi." Lúc này, Vương Tuấn Khải mới chịu buông cậu ra, chống tay ngồi dậy, còn nhếch mép nở một nụ cười đáng ghét với cậu nữa chứ. Tim cậu đập thình thịch lên, thật sự là bây giờ cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi, xấu hổ quá đi mất... huhu...
Vương Tuấn Khải nhìn biểu hiện ấy của cậu, thật tình muốn bay đến mà ôm cậu một lần nữa. Nguyên Tử của hắn, dù là đang làm gì cũng thấy dễ thương chết đi được.
Vương Tuấn Khải đem cái bao màu đen to kia lên giường, mở dây kéo ra. Trong đó là một cây đàn guitar màu đen, bề mặt bóng loáng, trông có vẻ rất mới.
"Nguyên Tử, lại đây xem." hắn khều khều vai cậu, lấy cây đàn ra đặt lên đùi, tay trái nhấn phím, tay phải tùy tiện gảy vài cái lên dây đàn.
"Ồ, là đàn guitar à, Tiểu Khải, là của anh sao? Anh biết đàn guitar sao?" Vương Nguyên hai mắt tròn xoe, hoàn toàn bị thu hút vào cây đàn màu đen bóng loáng. Cậu bắt đầu cảm thấy thích thú, mặt hở hớn hẳn lên, "Trông nó đẹp quá đi mất, anh lấy ở đâu thế?"
"Tiểu Khải." Vương Nguyên chỉ vào cái vật có hình dạng ngồ ngộ đặt kế bên cái bao, rồi lại chỉ lên cần đàn, "Đây là cái gì thế, có phải là để kẹp vào đây?"
"Đúng rồi, nó là capo." Vương Tuấn Khải tay chỉnh dây, đàn vang lên mấy tiếng ting ting rất khó nghe, "Mới nãy anh ra ngoài cửa hiệu gần trung tâm thành phố mua cây đàn này, anh học đàn từ nhỏ rồi. Bây giờ không có điện thoại, thỉnh thoảng lấy đàn ngồi chơi cho đỡ chán."
"..."
Vương Nguyên tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải. Cậu mới biết nha, không ngờ tên mặt than này không những học giỏi, đai đen Taekwondo, mà lại còn biết đánh đàn nữa, đúng chuẩn một soái ca trong lòng các thiếu nữ. Woa... sao lại có con người tuyệt vời thế này chứ?
Rồi tự dưng cậu lại cảm thấy lòng mình chùng xuống. Vương Tuấn Khải đôi lúc thật sự cảm thấy buồn chán kể từ khi mất điện thoại sao, vậy mà cậu không để ý. Cũng bởi vì cậu nên hắn mới mất điện thoại thôi. Nhiều lúc cậu đề nghị sẽ tặng hắn cái điện thoại khác, hắn đều từ chối.
Cái tên này cũng thật là...
"Ờm... Nguyên Tử." Vương Tuấn Khải khều khều vai cậu, giọng điệu có chút ngượng ngùng, "Em... em có muốn nghe anh hát không."
"Ờ, vậy cun... HẢ?" hai mắt Vương Nguyên sáng rỡ, "Sao, Tiểu Khải, anh hát ư, anh hát thật hả, nghe nghe, tất nhiên là nghe chứ, anh hát thử đi, hát đi." vừa nghe Vương Tuấn Khải nói sẽ hát, không hiểu sao tự dưng cậu lại cảm thấy hào hứng lên hẳn, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu thoáng chốc bay sạch hết.
Không ngờ cũng có một ngày cậu được nghe vị nam thần nổi tiếng lạnh lùng này hát đó nha. Không biết khi hát giọng của hắn sẽ ra sao nhỉ, không biết có hay không? Thật là tò mò quá đi mất... ha ha ha...
Vương Nguyên cười híp cả mắt lại, cậu ôm con cua nhồi bông, lăng xăng ngồi sát kế bên Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải nhìn cậu như vậy, trong lòng có một chút gì đó vui vui.
Hắn vốn dĩ không thích hát cho người khác nghe, và cũng chưa bao giờ hát trước mặt người khác. Thế nhưng trước mặt Vương Nguyên, hắn lại muốn làm tất cả mọi thứ, muốn hát cho cậu nghe, muốn dạy học cho cậu, muốn nấu ăn cho cậu, muốn làm đủ thứ, miễn sao có thể được ở bên cạnh cậu, thì việc gì hắn cũng muốn làm.
Vương Tuấn Khải ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu đưa tay gảy lên dây đàn, từng giai điệu nhẹ nhàng vang lên, Vương Nguyên nhắm mắt, cảm nhận từng điệu nhạc.
"...Anh nhẹ nhàng cắn một miếng nếm thử hương vị khi em nói em yêu anh
Vẫn còn đây dư vị của sự dịu dàng mà em dành cho anh.
Anh nhẹ nhàng cắn một miếng nếm thử hương vị đậm đà của sự quyến rũ này,
Mẫu người mà anh thích em đều có đủ.
Em quá yêu anh, chấp nhận cho anh cuộc sống đầy hương vị mật ong.
Thêm một viên sữa để khuấy đều sự ngượng ngùng, tăng thêm sự ngọt ngào và rồi anh nắm tay em.
Tình yêu của em nhiều đến nỗi anh muốn mang theo bên mình, những lúc nhớ em có thể lấy ra để cắn một mếng.
Thân nhiệt của anh tiếp nhận quá nhiều sự thương yêu, để rồi phải lo lắng để mà hạ nhiệt..."
[Ngọt ngào – Châu Kiệt Luân]
Giọng hát của Vương Tuấn Khải rất trầm ấm, vượt xa tưởng tượng của Vương Nguyên, khiến cho cậu dường như bị cuốn hẳn vào giọng hát ấy. Con người lạnh lùng ấy, không những đẹp trai học giỏi, mà còn đàn rất hay, hát rất hay nữa. Một con người thường ngày lạnh lùng như vậy, thế nhưng khi cất tiếng hát lên, trông lại lãng tử đến chết người.
Nếu tất cả đám con gái trong trường này đều được nghe Vương Tuấn Khải hát, chắc sẽ bị hút hồn đi trước vẻ lãng tử này của hắn mất.
Mà không cần đến những đứa con gái, ngay cả cậu cũng bị giọng hát ấy chinh phục mất rồi.
Ngón tay Vương Tuấn Khải uyển chuyển nhẹ nhàng trên dây đàn, kết thúc bài hát, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho căn phòng.
"Tiểu Khải." giọng Vương Nguyên nhỏ cực kỳ, nhỏ đến mức nếu không lắng tai nghe thì thật sự sẽ không thể biết cậu nói gì, "Không ngờ anh lại hát hay như vậy."
"Thật khiến cho người ta ngưỡng mộ."
Lại mấy phút im lặng trôi qua.
"Hóa ra người yêu em lại tuyệt vời đến như thế, a ha ha..." Vương Nguyên vỗ tay bôm bốp.
"..."
Vương Tuấn Khải ngây người ra.
Rồi hắn đột nhiên đặt cây đàn xuống cạnh mép giường, một lần nữa vòng tay ra đằng sau ôm lấy cậu, kéo cậu nằm xuống.
"Á... Tiểu Khải, anh lại làm gì nữa vậy?"
"Nguyên Tử, mới nãy em nói gì anh nghe không rõ." hắn kề mặt mình sát với gương mặt cậu, hơi thở nhè nhẹ phả lên hõm cổ cậu, "Nguyên Tử, nói lại lần nữa, anh không nghe rõ."
Vương Nguyên không hiểu ý Vương Tuấn Khải nói gì, lại còn bất ngờ bị hắn ôm nằm xuống như vậy nữa. Cậu đỏ mặt, nghiêng đầu qua, tránh đi ánh mắt của hắn.
"Khải... Tiểu Khải, em... em có nói gì đâu..." tim a tim, sao lại đập loạn nữa rồi a... hu hu... Khoảng cách gần như thế này là sao chứ? Đang ban ngày ban mặt mà tên mặt than đáng ghét này lại... trời ơi là trời xấu hổ quá đi mất, cuối cùng hắn muốn cậu nói gì chứ?
"Còn chối nữa." Vương Tuấn Khải vẫn không chịu thua, nhất quyết bắt người trước mặt mình nói ra cho bằng được, "Rõ ràng mới nãy em có nói mà."
Vương Nguyên lúc này mới mang máng nhớ lại, hình như cậu vừa rồi cậu có nói cái gì đó thì phải, cái gì mà người yêu hoàn hảo ý nhỉ...
"..."
Hu hu... chết rồi, mới nãy mơ mơ màng màng lỡ miệng nói hắn là người yêu tuyệt vời nhất... Thiên a tại sao cậu lại có thể nói được một câu sến súa như vậy chứ, thật muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi.
"Tiểu Khải... Tiểu Khải, hôm nay em mới phát hiện ra một chuyện hay lắm, anh muốn nghe không?" Vương Nguyên cười hề hề đánh trống lảng, cố gắng che đi gương mặt đã đỏ hồng lên của mình.
"Chuyện gì hay?"
"Em kể nhé."
"Có một cậu bé nọ học rất giỏi, hát hay lại còn biết võ, nhưng không ai thích cậu ta hết, bởi vì cậu ta rất lì lợm và cứng đầu, thích đè người, dính sát vào người khác, anh biết người đó là ai không?"
"Là ai?"
"Là anh đó Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên đẩy đẩy Vương Tuấn Khải ra, ngồi dậy định chạy đi, "Anh thật đáng ghét, đồ đáng ghét, anh không nghe rõ thì tự mà chịu, còn bắt người ta nói lại nữa." đúng vậy, còn lợi dụng ôm cậu nữa chứ, hắn đúng là đồ đáng ghét mà, cái tên mặt than này, không những mặt than mà còn mặt dày nữa, hại người ta xấu hổ chết được.
Vương Nguyên vừa ngồi dậy lại bị Vương Tuấn Khải kéo nằm xuống. Hắn ghì chặt lấy hai tay cậu, gằn từng chữ, "Nguyên Tử, em vừa mới nói ai đáng ghét hả?"
"Là anh đó, là anh đó Tiểu Khải."
Lúc này, ánh mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quặc. Hắn nhếch môi lên một cái rồi bất chợt giơ hai tay lên chọt lét cậu.
"Còn dám nói anh đáng ghét, này thì đáng ghét này."
"Há há há... Tiểu Khải... hí hí hí... anh dám... anh dám hé hé hé... chọt lét em... hế hế hế..." Vương Nguyên bị tên mặt than đáng ghét nọ chọt lét, cậu có máu buồn nên không chịu nổi, nằm lăn lộn trên giường, cười đến chảy nước mắt.
Tay chân cậu quơ quào khắp nơi, lỡ tay quẹt trúng mặt hắn, khiến hắn bị ngã nằm xuống. Cậu không thể chịu thua, nhân thời cơ đó liền giơ hai tay lên chọt lét lại tên mặt than kia, khiến hắn nằm co lại thành một đống, gương mặt dở khóc dở cười trông tếu không thể tả.
Vương Nguyên thích thú nhìn Vương Tuấn Khải, nhe răng cười với hắn, "Tiểu Khải, anh dám chọt lét bổn Đại Nguyên, hãy xem bổn Đại Nguyên trả thù đây... há há...."
Drap giường bị hai người đùa giỡn nhăn thành một đống. Nếu như đám con gái trong trường mà nhìn thấy vị phó ban hội học sinh hằng ngày lạnh lùng tiêu sái hiện đang trong bộ dạng này đây, chắc sẽ khóc thét lên mất.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cười hi hi ha ha vật qua vật lại trên giường như vậy một lúc cũng thấy mệt, cả hai liền nằm xuống thở hổn hển, quay mặt qua nhìn nhau tiếp tục nhe răng cười hì hì, không hề có cảm giác buồn ngủ thường gặp vào buổi trưa nữa.
Đó chính là cuộc sống hiện tại của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Một cuộc sống vui vẻ đầy ắp tiếng cười, thỉnh thoảng sẽ có ngại ngùng nhưng thật sự rất thoải mái, thỉnh thoảng lại hay trêu chọc nhau nhưng lại hạnh phúc vô cùng.
<Cộc...cộc...cộc...>
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đều không ai hẹn ai giật thót cả mình, ánh mắt hướng thẳng về phía cửa.
Vương Nguyên cúi xuống nhìn lại bản thân, quần áo xộc xệch, đầu tóc thì chắc cũng không thua gì tổ quạ, nghĩ lại thấy hình như mới nãy hình như có đùa hơi quá với Vương Tuấn Khải. Nếu để ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu, chắc sẽ bị hiểu lầm mất.
Vương Nguyên đỏ mặt, cậu chỉnh lại quần áo một chút, vuốt lại tóc, rồi đứng dậy đi về phía cửa. Trưa trời trưa trật như thế này thì chỉ có tên nhóc Nhị Hoành tìm cậu thôi chứ không ai khác.
Cửa vừa được mở ra, Vương Nguyên nhìn người đang đứng trước mặt mình, tim cậu giật thót một cái, ngay lập tức bị cứng họng, cả người đứng đơ ra.
Mất một lúc sau đó cậu mới ấp úng được mấy chữ, "Mama... là mama... đến thăm con à?"
Bà Vương đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng bối rối của con trai mình thì thấy có chút khó hiểu, cũng cảm thấy không hài lòng cho lắm. Tiểu Nguyên, từ lúc nào không còn mừng rỡ mà reo lên ôm chầm lấy bà khi bà đến thăm như thế này chứ? Còn nữa, gương mặt đỏ bừng kia là như thế nào?
Bà Vương thở dài, con trai bà có lẽ đã lớn thật rồi, cũng không phải là con gái suốt ngày ôm chầm tíu tít với mama mình nữa, bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mama Vương Nguyên bất ngờ đến ký túc xá thăm cậu như vậy khiến cho cậu có chút ngại, ban nãy còn đùa giỡn với tên mặt than kia, không biết mama cậu có nghe được không.
Vương Nguyên gãi đầu cười, cố gắng không suy nghĩ linh tinh bậy bạ gì nữa. Cậu mời mama mình vào trong phòng, lăng xăng xách túi xách đặt lên bàn, rồi lăng xăng chạy đi rót nước, sau đó ngồi xuống kế bên, bắt đầu hỏi han linh tinh đủ thứ chuyện.
Vương Tuấn Khải thấy bà Vương bước vào phòng, cúi chào bà một cái rồi ngồi vào bàn học, giở đống sách vở ra bắt đầu học bài. Hắn đặt cây đàn guitar vào trong góc tường, drap giường lộn xộn cũng đã được sắp xếp lại gọn gàng.
Không khí trong phòng không hiểu sao lại trở nên gượng gạo kinh khủng.
"Mama đến thăm con bất ngờ quá, không báo trước gì hết." Vương Nguyên ra vẻ hờn dỗi nhìn mama mình.
"Lớn rồi mà còn bày ra vẻ mặt đó nữa." bà Vương cười hiền hòa, xoa đầu đứa con trai đã gần mười sáu tuổi của mình, "Mama không liên lạc được với con nên mới không thể báo trước được."
Bà Vương ngừng lại, đăm chiêu một hồi, lát sau mới nói tiếp:
"Tiểu Nguyên, nói cho mama biết, điện thoại của con sao không liên lạc được?"
Kể từ khi Tiểu Nguyên nhà bà đi du lịch ngoại khóa với trường về thì không hề gọi điện với bà, mà bà cũng không thể nào liên lạc được với con trai, dự định rằng cuối tuần khi Vương Nguyên về nhà rồi sẽ hỏi cậu rốt cuộc là điện thoại bị cái gì mà không tài nào gọi được, nhưng công việc bận rộn khiến cho bà cứ quên béng đi chuyện này. Mãi cho đến hôm nay mới sực nhớ ra, liền gọi thử vào điện thoại của cậu, vẫn không thể nào gọi được.
Từ trước đến giờ mỗi khi có chuyện gì Vương Nguyên đều báo cho bà biết, nay điện thoại không liên lạc cũng gần cả tháng trời mà cậu cũng không thèm nói một tiếng, thế là nhân lúc đi ngang qua trường nội trú, bà liền ghé ký túc xá thăm con trai, sẵn tiện hỏi lại luôn chuyện này.
Câu hỏi của bà Vương, không những khiến cho Vương Nguyên cảm thấy chột dạ, mà khiến cho Vương Tuấn Khải cũng tự dưng cảm thấy lúng túng. Những hình ảnh tại bờ sông ở rừng cao su nọ bỗng nhiên không mời mà lại ùa về khiến cho Vương Nguyên bất chợt rùng mình lên.
Cậu đã cố giấu giếm, thế nhưng bây giờ mama cậu lại hỏi về chuyện điện thoại, vậy có nên nói cho mama biết chuyện cậu bị bắt cóc không?
Vương Nguyên nửa muốn nói nửa lại không muốn nói. Cậu không muốn mama lo lắng thêm nữa, dù sao cậu cũng đã bình an, không có chuyện gì rồi. Thế nhưng bên cạnh đó, cậu cũng cảm thấy có chút hoang mang, cậu không biết bọn bắt cóc ấy là ai, lý do nào lại đi bắt cóc cậu như vậy, liệu rằng mai mốt bọn người đó còn định làm gì cậu nữa hay không, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Vương Nguyên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu ấp úng nửa ngày trời vẫn không thể nào mở miệng được.
"Tiểu Nguyên, rốt cuộc là điện thoại con bị cái gì mà không liên lạc được thế?"
"Dạ... dạ thì... là..."
"Dạ thưa bác, điện thoại của Vương Nguyên đã bị mất trong chuyến đi du lịch ngoại khóa với trường ạ." Vương Tuấn Khải đột nhiên quay qua nói như vậy làm cho cậu giật thót mình, suýt chút nữa là hét lên.
Tên mặt than này, sao tự dưng lại khai ra hết vậy chứ?
Bà Vương nhíu mày, "Mất điện thoại ư, Tiểu Nguyên, con bị mất điện thoại ư, sao không nói cho mama biết, Tiểu Khải, tại sao Tiểu Nguyên nhà bác lại làm mất điện thoại thế?" bà Vương có chút ngạc nhiên, con trai bà tuy tính khí hiếu động nhưng rất cẩn thận, chưa bao giờ làm mất những vật dụng quan trọng như điện thoại cả. Với lại, tại sao bị mất điện thoại mà lại không nói cho bà biết?
"Tiểu Nguyên, làm sao để mất, con bất cẩn như thế ư?"
"Dạ... vì..." Vương Nguyên còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Vương Tuấn Khải đi đến ngồi bên cạnh, gương mặt hắn vẫn điềm đạm không cảm xúc. Cậu nhìn hắn rồi lại nhìn mama mình, tim bỗng chốc lại đập nhanh hơn, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Vương Tuấn Khải tường tận thuật lại chuyện Vương Nguyên bị bắt cóc ở rừng cao su nọ cho bà Vương. Cậu chỉ có thể im lặng ngồi đó, chết trân nhìn Vương Tuấn Khải.
Bà Vương nghe xong, thật sự không thể tin vào tai mình nữa.
Tiểu Nguyên, con trai bà bị bắt cóc, là bị một nhóm người nào đó đem vào sâu trong tận rừng cao su, rồi bị ném xuống sông. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây, là ai, chính là ai đã làm mấy chuyện này? Là ai dám cả gan bắt cóc con trai bà?
Bà Vương xoa xoa hai bên thái dương, cảm thấy có chút nhức đầu. Bà trừng mắt nhìn Vương Nguyên, gằn giọng, "Tại sao không nói cho mama biết sớm?"
"Tiểu Nguyên, chuyện xảy ra như vậy, tại sao không nói cho mama nghe, con định giấu mama đến chừng nào hả?" giọng bà Vương vẫn bình thường, nhưng có thể nghe trong đó một chút tức giận.
Vương Nguyên cúi gằm mặt xuống, chờ đợi cơn thịnh nộ của mama mình. Cậu đã giấu mama chuyện này, vậy mà Vương Tuấn Khải lại thành thật mà khai ra hết, bây giờ thì xong rồi, có lẽ mama cậu đang giận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro