Chương 34: Lời tỏ tình của Vương Nguyên
***
Một lúc rất lâu sau đó, Hạo Nhiên mới nhắn một tin nhắn cho cậu.
[Lương Thiếu Hạo: Đại Nguyên, dù chỉ được học chung với nhau một học kỳ thôi, nhưng tớ thật sự rất quý cậu.]
[Lương Thiếu Hạo: Lớp học mỗi khi vắng cậu buồn không thể tả.]
Cổ họng Vương Nguyên đánh cái ực, tên Hạo Nhiên này, từ bao giờ lại trở nên sến súa như thế này vậy chứ.
[Lương Thiếu Hạo: Mấy ngày trước thằng A nó thách tớ, nếu như tớ hôn được cậu, nó sẽ đưa tớ năm mươi tệ.]
[Lương Thiếu Hạo: Bởi vì nó biết tớ thân với cậu nhưng hiện giờ cậu cũng không còn học trường này nữa, nên nó mới dám đi thách thức tớ. Tớ không ưa nó, đầu óc mụ mị nhất thời đồng ý, thế là tìm cách đến trường để gặp cậu, tới xin lỗi.]
[Lương Thiếu Hạo: Nhưng khi gặp cậu rồi tớ không muốn làm vậy nữa, cậu biết tại sao không, tại vì tớ cảm giác hình như tớ thích cậu mất rồi...]
[Lương Thiếu Hạo: Tớ xin lỗi cậu, hôm ấy Karry đã đánh tớ, tớ rất tức giận.]
[Lương Thiếu Hạo: Nhưng cũng nhờ cú đấm đó, tớ mới tỉnh ra, và về nhà tớ đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, thật ra đó chỉ là cảm xúc nhất thời của tớ thôi.]
[Lương Thiếu Hạo: Chắc Karry đã nói cho cậu nghe chuyện tớ cá cược với thằng A rồi, nhưng tớ vẫn muốn tự mình nói lại cho cậu, tớ thật sự rất xin lỗi cậu, xin lỗi nhiều lắm, chúng ta từ trước giờ là bạn bè tốt với nhau mà đúng không... hì hì... [icon mặt cười]]
Vương Nguyên nhìn vào màn hình laptop, không thể tin được những gì Lương Hạo Nhiên vừa nhắn cho cậu.
Lại có chuyện gì nữa thế này. Nực cười thật, dạo này có nhiều người cứ thích đùa cợt với cậu nhỉ, hết Vương Tuấn Khải rồi đến Hạo Nhiên.
[Lương Thiếu Hạo: Đại Nguyên, cậu còn ở đó không?]
Cậu đã rời trường cũ được hơn bốn tháng rồi mà vẫn có người nhắc đến cậu đấy, cái gì mà cá cược, cái gì mà hôn cậu? Những chuyện này có thể đem ra đùa ư? Họ coi cậu là ai vậy?
[Lương Thiếu Hạo: Này Đại Nguyên, đừng giận tớ nhé, tớ thật lòng xin lỗi cậu đó.]
Xin lỗi ư, nãy giờ không phải trên tin nhắn đã ghi nhiều lắm rồi sao, bây giờ lại còn ghi xin lỗi một lần nữa.
[Lương Thiếu Hạo: Nhưng mà, dạo này cậu nhìn thật là dễ thương nha, nếu cậu là con gái, tớ nhất định sẽ tán cậu.]
[Lương Thiếu Hạo: Đùa tí thôi, đừng giận nhé. [icon mặt cười]]
Vương Nguyên tức giận, cậu tắt QQ, mạnh bạo ném luôn laptop xuống nền nhà. Laptop rớt xuống nền tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai. Hai tay cậu siết chặt lại, cố gắng kiềm chế lại cảm giác muốn chửi thề.
Bỉ ổi, đúng là đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Những tin nhắn vừa rồi của Hạo Nhiên khiến cậu thực sự tức giận. Ai nói cho cậu biết đi chứ, người bạn thân nhất của cậu ở trường trung học A, một người bạn tốt bụng lại là một tên bỉ ổi như vậy ư?
Không phải cậu không nhận ra. Lúc Hạo Nhiên trong phòng ký túc xá, rồi lúc cùng nhau chơi bóng rổ, cậu luôn có cảm giác hình như cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào cậu, không phải nhìn bằng một ánh mắt bình thường, mà bằng một ánh mắt vô cùng kỳ quái, rất khó tả. Cậu tưởng là mình quá đa nghi, suy nghĩ quá nhiều, nên đã cố lờ đi coi như không biết.
Nhưng chính cậu ta nói ra điều ấy khiến cậu vẫn không tài nào chấp nhận được, hóa ra tất cả đều là có ý đồ.
Lương Hạo Nhiên, cậu tưởng cậu là bạn tớ nên muốn làm gì thì làm sao, muốn đem tớ ra cá cược là cá cược, nghĩ rằng tớ dễ bị cậu hôn hay sao chứ, cậu đê tiện đến như vậy ư?
Tớ cứ luôn nghĩ cậu là một người bạn tốt, còn vô cùng cảm thấy tội lỗi khi cậu vô duyên vô cớ bị Karry đánh, còn nghĩ một ngày nào đó nhất định sẽ bắt Karry cúi đầu xin lỗi cậu, vậy mà... vậy mà cậu lại là một tên như vậy...
Vương Nguyên cảm thấy trong người bức bối khó chịu kinh khủng. Thật sự là cậu không thể nào ngờ được Hạo Nhiên lại là một tên bạn như thế. Không phải là cậu ta đã có bạn gái rồi sao, không phải lúc nào cũng khoe rằng bạn gái xinh đẹp dễ thương sao, vì lí do gì còn nói là thích cậu nữa, thật đê tiện. Dạo này nhiều người cứ thích đùa với cậu như vậy thế, loạn hết rồi, thật sự loạn hết rồi.
Nếu như một người bạn thân của bạn, rất tốt, rất tử tế, bỗng dưng một ngày nào đó bạn phát hiện, cậu ta đã từng có ý định cưỡng hôn bạn, còn nói rằng thích bạn nữa trong khi hắn ta đã có người yêu. Lúc ấy, bạn cảm thấy như thế nào? Có phải là rất bất ngờ, có chút hụt hẫng, cũng có chút tức giận?
Vương Nguyên nằm úp mặt xuống giường, đầu óc rối tinh rối mù hết lên, cảm thấy thất vọng tràn trề.
Vương Tuấn Khải...
Cậu lại nhớ đến Vương Tuấn Khải.
Bây giờ cậu đã hiểu rồi. Thì ra hôm ấy Vương Tuấn Khải đánh tên Hạo Nhiên kia, là vì hắn đã biết chuyện này, đã biết tên Hạo Nhiên có ý định xấu xa này với cậu, hắn đánh Hạo Nhiên, là bởi vì đã biết ý đồ của cậu ta.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc buổi tối ngày hôm qua, cảm giác tội lỗi không mời mà lại kéo tới.
Vương Tuấn Khải, tại sao lúc ấy anh không nói cho tôi biết chứ, tại sao lúc ấy anh chỉ nói đúng một câu hãy tránh xa tên Hạo Nhiên ra, tại sao anh không nói gì thêm, tại sao lại im lặng? Là tôi đã nghĩ sai về anh rồi, thật ra anh chỉ muốn tốt cho tôi thôi, có phải như vậy không?
Anh không nói có phải vì anh từ trước đến giờ không thích nói nhiều, hay là không muốn tôi biết chuyện này, anh sợ tôi sẽ bị sốc, hay là còn có lý do khác?
Có một điều mà Vương Nguyên không muốn nghĩ tới, đúng hơn là không dám nghĩ tới. Có phải bởi vì... Vương Tuấn Khải... thật sự thích cậu, nên... hắn không muốn nói cho cậu biết?
Cậu thật hồ đồ, lúc ấy chỉ biết tức giận, còn không thèm hỏi lí do tại sao hắn lại đánh Hạo Nhiên, còn nói nhiều lời rất nặng với hắn nữa, có phải là bây giờ hắn cũng sẽ giận cậu không?
Vương Tuấn Khải... Vương Tuấn Khải...
Nghĩ tới Vương Tuấn Khải, cậu có thể cảm giác được hai bên má mình lại nóng hơn nữa rồi. Tâm trạng cậu bây giờ cứ lẫn lộn hỗn độn. Cậu cảm thấy tức giận với Hạo Nhiên, cảm thấy tội lỗi vô cùng với Vương Tuấn Khải, đồng thời còn có một cảm xúc gì đó rất khó tả cứ len lỏi vào trong lòng nữa, khiến cậu thật sự rất muốn đập đầu vào tường cho rồi.
Là cậu có lỗi với Vương Tuấn Khải rồi. Làm sao đây, bây giờ làm sao để cậu có thể đứng trước mặt hắn mà nói lời xin lỗi đây, tối hôm qua cậu còn không dám nhìn vào hắn nữa.
Tại sao cậu lại tệ hại đến như thế này chứ?
Vương Nguyên nằm lăn qua lăn lại trên giường mãi, đầu óc rối thành một mớ bòng bong.
Chiều tối, ông bà Vương đi làm về, bình thường thì Vương Nguyên sẽ ngồi ở phòng khách đợi, thế nhưng hôm nay lại không thấy đâu. Bà Vương hỏi quản gia thì mới biết cậu đã ở trong phòng từ trưa đến giờ.
Bà bước lên phòng, thấy Vương Nguyên mặt mày ủ rũ không có sức sống, trông còn rất mệt mỏi nữa. Bà lo lắng ngồi xuống hỏi han quan tâm, thế nhưng cậu chỉ lắc đầu, ngoài ra không nói gì nữa. Tuy rằng rất tò mò, không biết đi học rốt cuộc Vương Nguyên đã bị gì mà trở nên như thế, nhưng bà cũng không muốn hỏi thêm.
Con trai bà đã lớn thật rồi, không còn chuyện gì cũng đem kể cho mama nó nghe như trước nữa.
Buổi tối hôm đó mọi người trong nhà, ngay cả quản gia đều có chung một cảm giác, Vương Nguyên hình như có cái gì đó rất lạ. Cậu không hoạt bát vui vẻ như mọi khi, bật tivi xem NBA cũng không hào hứng, gương mặt trông có vẻ trầm tư như thế nào, một số gia nhân và quản gia có đến hỏi han thì cậu cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi lắc đầu, thiệt tình không biết là cậu đang bị gì nữa.
Nguyên một ngày chủ nhật hôm sau trông cậu cũng chẳng khá hơn là bao, cứ nhốt mình trong phòng từ sáng tới trưa, chưa bao giờ cậu lại cảm thấy căn nhà mình lại nhàm chán đến như thế này.
Hiện tại cậu muốn gặp Vương Tuấn Khải kinh khủng.
Từ tối hôm qua đến giờ, cậu đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Cậu nhất định phải xin lỗi Vương Tuấn Khải. Trong một lúc tức giận nào đó cậu đã nói những lời rất nặng nề với hắn, bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy mình thật hồ đồ.
Thế nhưng hình như... hắn không giận cậu.
Hắn còn nói... hắn thích cậu.
Tại sao hắn lại như vậy?
Có nhiều chuyện, bây giờ nghĩ lại mới thấy rõ. Vương Tuấn Khải đã rất giận dữ khi thấy cậu và Trịnh Tử Khởi trước phòng giáo viên, hắn chính là người đầu tiên phát hiện cậu bị bắt cóc mà đuổi theo, là người vì cứu cậu dưới sông đến nỗi bị mất điện thoại, là người chăm sóc lúc cậu bị ốm, cũng là người luôn thích yên tĩnh một mình nhưng lại đồng ý phụ đạo toán cho cậu.
Vương Tuấn Khải đã chầm chậm bước vào cuộc sống của cậu không biết từ bao giờ.
Vương Tuấn Khải... anh thật sự... thích tôi ư?
Là loại tình cảm tựa như những đôi nam nữ yêu nhau?
Tại sao lại thích cậu? Một con người thích ồn ào lúc nào cũng làm phiền hắn, lúc nào cũng cố gắng làm cho hắn tức điên lên thôi, lúc nào cũng nói hắn đáng ghét, môn toán lại học kém phải nhờ hắn phụ đạo... Tại sao hắn lại thích một người như cậu chứ.
Cậu cũng không biết bản thân mình đã xem Vương Tuấn Khải là ai, là bạn? Là bạn thân thiết? là người cùng phòng? Hay là người anh? Cậu thật sự rất thích hắn, có lẽ là từ những ngày đầu tiên bước vào trường này. Cậu thích hắn ở cái vẻ lạnh lùng nhưng luôn được mọi người yêu quý, ít khi nào nói chuyện với ai nhưng ai cũng phải nể sợ. Cậu thích cái kiểu lúc nào cũng giả vờ như không liên quan đến mình nhưng thật ra bản thân lúc nào cũng để ý quan tâm đến xung quanh.
Vương Tuấn Khải, một con người rất tuyệt vời, cậu thật sự rất thích hắn. Nhưng liệu cậu thích hắn là thích như thế nào đây, có phải chỉ đơn giản như một người hâm mộ một người?
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Tuấn Khải sẽ có loại tình cảm này với cậu. Thế nhưng, lúc ở cổng ký túc xá hôm kia, lúc hắn nói ra ba từ ấy, dù không muốn thừa nhận nhưng thật sự là trong lòng cậu cảm giác có chút gì đó vui vui, ít ra thì, hắn không hề ghét cậu. Như vậy có phải là cậu cũng thích hắn không?
Cậu không hiểu, cậu không biết, mà cũng không muốn phải hiểu phải biết nữa.
Vương Nguyên nằm trên giường lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng bỏ đi hết cái mớ bòng bong trong đầu ra, thế nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi những suy nghĩ linh tinh. Hình ảnh Vương Tuấn Khải cứ hiện lên trong đầu cậu mãi, không dứt ra được.
Mỗi lần xem phim trên ti vi, đến đoạn cô gái ngại ngùng bối rối khi được chàng trai tỏ tình, cậu sẽ luôn nhếch môi một cái rồi bảo rằng cô gái ấy thật chẳng có tiền đồ, người ta tỏ tình thì cứ đồng ý cho rồi, cớ gì lại cứ phải ngại ngùng khó xử đến thế. Nhưng mà, có lẽ là bây giờ cậu đã hiểu được cảm giác này rồi.
Thật sự là, bây giờ cậu rất muốn gặp Vương Tuấn Khải.
—
Một ngày trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã đến xế chiều, Vương Nguyên lại chuẩn bị lên trường, tiếp tục tuần học tập tiếp theo. Vào mỗi buổi chiều chủ nhật cậu luôn mè nheo để được ở nhà lâu thêm chút nữa, thế nhưng hôm nay khác, cậu lại bảo quản gia đi sớm, khiến cho mama cậu ngạc nhiên vô cùng.
Có lẽ là con trai bà đã bắt đầu thích môi trường học nội trú rồi, điều này khiến cho bà Vương cảm thấy rất hài lòng.
Xe chạy khoảng mười lăm phút rồi dừng lại trước cổng ký túc xá, Vương Nguyên leo xuống rồi chạy tót luôn vào trong. Lần đầu tiên cậu có cảm giác, dù chỉ mới xa ký túc xá có một ngày thôi mà không hiểu sao thấy lâu cứ như một tháng rồi vậy, cũng không biết tại sao.
Vương Nguyên đứng trước cửa phòng mình, hồi hộp đến mức tim bắt đầu đập nhanh lên.
Cậu đã dự định suy nghĩ rất nhiều rồi, sau khi bước vào phòng, cậu sẽ đi đến đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, sau đó sẽ cúi đầu xuống và nói thật to thật rõ xin lỗi hắn. Mặc dù hiện tại cậu đang rất ngại khi phải đối mặt với hắn, nhưng người đã có lỗi rồi thì không thể nào không xin lỗi như vậy.
Có hai việc mà cậu rất ghét phải làm, đó là phải mở miệng nhờ vả và xin lỗi người khác, mất mặt chết đi được. Vì thế nên hiện tại cậu đang rất rất rất hồi hộp...
Vương Nguyên cứ đứng chần chừ bên ngoài mãi một lúc, cuối cùng một mới hít một hơi sâu, đưa tay lên vặn nắm cửa.
Cửa khóa rồi ư?
Cậu nhíu mày, lục trong balo lấy chìa khóa ra tra vào ổ, rồi mở cửa bước vào phòng.
Trong phòng yên ắng, xung quanh tối hù. Cậu bật đèn, bật điều hòa lên, ngồi xuống giường mình.
Vương Tuấn Khải chẳng phải từng nói rằng vào mỗi cuối tuần hắn đều ở lại trường không về nhà sao, mà mỗi chiều chủ nhật cậu về lại ký túc xá thì đều thấy hắn trong đây, thế nào mà hôm nay lại không thấy nữa.
Có phải là hắn đã về nhà rồi không, có phải là lâu rồi không về nên tuần này quyết định về?
Không hiểu sao, cậu thấy hụt hẫng kinh khủng. Cậu đem balo để lên ghế, nằm xuống giường suy nghĩ linh tinh, đợi Vương Tuấn Khải trở lại.
Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng... đợi mãi, đợi cho đến tối khuya vẫn không thấy Vương Tuấn Khải, cậu nhìn lại đồng, hồ, phát hiện đã gần mười giờ tối, lúc này cậu mới giật mình ngồi bật dậy, bắt đầu hốt hoảng.
Cậu chạy qua phòng Lưu Chí Hoành, đập cửa ầm ĩ khiến cho cậu ta mặt nhăn mày nhó bước ra cằn nhằn mấy tiếng, Vương Nguyên cũng không thèm để ý, khẩn trương hỏi Vương Tuấn Khải đi đâu rồi, Lưu Chí Hoành bảo không biết, thế là cậu lại chạy lên phòng của đàn anh Tử Kỳ tiếp tục hỏi.
Tử Kỳ quở trách cậu một trận, nào là trời tối rồi không được chạy lung tung, nào là Vương Tuấn Khải có lẽ bận việc gì đó nên về ký túc xá trễ, vân vân mây mây... cậu chỉ biết đứng đó mà nghe, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cậu thẫn thờ bước về phòng mình, căn phòng lúc nào cũng có mặt Vương Tuấn Khải, lúc nào cũng nghe tiếng lật sách, tiếng bút ghi, vậy mà giờ đây chỉ có một mình cậu trong phòng, yên tĩnh đến đáng ghét.
Vương Tuấn Khải, rốt cuộc là anh đã đi đâu rồi chứ, tại sao không về sớm, có biết tôi đợi anh lâu lắm rồi không?
Vương Nguyên lại nằm xuống giường, bầu không khí yên ắng xung quanh khiến cho cậu tự dưng cảm thấy cô đơn kinh khủng. Vương Tuấn Khải chỉ là về nhà thôi, là về nhà vào cuối tuần và trở lại ký túc xá trễ hơn một chút thôi, tại sao lại khiến cho cậu phải lo lắng như thế này chứ...
Một luồng cảm xúc kỳ lạ cứ len lỏi trong người cậu. Chỉ mới có một ngày, chỉ mới một ngày không gặp thôi, vậy mà không hiểu sao, cậu lại thấy... nhớ Vương Tuấn Khải quá... thật sự rất nhớ hắn...
Hắn là ai chứ, tại sao lúc nào cũng khiến cho cậu phải suy nghĩ nhiều đến như vậy?
Con người lạnh lùng ấy, tại sao cậu lại cứ phải quan tâm đến hắn chứ. Nhiều lúc hắn khó chịu, cậu cũng cố mặt dày mà đến cười với hắn, những lúc hắn hiểu lầm cậu, dù không biết là mình đã làm gì sai, nhưng cậu vẫn luôn đi theo cố gắng giải thích với hắn, cậu không hề muốn mình bị hiểu lầm, nhất là Vương Tuấn Khải, một chút cũng không muốn. Tại sao mỗi lần chơi bóng rổ, mỗi lần muốn đi siêu thị, cậu luôn luôn muốn hắn đi cùng chứ, dù rằng biết hắn không thích, cậu vẫn cứ mè nheo rủ hắn đi?
Cậu biết hắn học rất giỏi môn toán, thật sự là cậu cũng rất cần người phụ đạo môn này cho mình từ lâu rồi. Vậy mà tại sao cậu lại không mở lời nhờ hắn, nếu là người khác, cậu đã có thể dễ dàng nói ra rồi. Vậy tại sao với Vương Tuấn Khải, cậu lại không thể, phải đợi cho hắn tự nguyện nói rằng muốn giảng toán cho cậu thì cậu mới có thể cùng học toán với hắn. Là cậu sợ hắn không đồng ý, hay là cậu sợ rằng hắn sẽ nghĩ cậu học dở, nghĩ cậu học không tốt?
Vương Nguyên kéo chăn che kín đầu lại, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Hình như... hình như là... cậu thích Vương Tuấn Khải rồi...
Không đúng, là cậu thật sự đã thích hắn mất rồi...
Cậu không phải là tên ngốc, cậu biết bản thân mình như thế nào. Có lẽ là... cậu đã thực sự thích hắn từ lâu lắm rồi, chẳng qua là cậu chỉ tự lừa dối bản thân mình thôi.
Trong chuyến đi cắm trại ngoại khóa vừa rồi, lúc Vương Tuấn Khải bước nhanh ra trong khi xe tải đang lao tới nhanh chóng, xung quanh cậu giống như tối sầm đi, cậu chỉ biết lao nhanh ra mà kéo hắn lại, lúc ấy cậu thực sự lo lắng, lo lắng đến mức chỉ muốn hét thật lớn vào mặt hắn cho bõ tức. Rồi khi hắn cứu được cậu khỏi chết đuối ở bờ sông trong rừng cao su kia, tuy rất hoảng sợ, nhưng cậu đã không kiềm lại được cảm giác hạnh phúc của bản thân lúc ấy. Đến giờ cậu vẫn nhớ cái cảm giác khi được hắn ôm vào lòng, tuy rằng cả hai đều ướt sũng, nhưng cậu cảm thấy rất ấm ấp, ấm áp vô cùng.
Có nhiều lúc hắn vô tình chạm vào người cậu, nhiều lúc ánh mắt hắn liếc qua người cậu, hay chỉ đơn giản hắn mỉm cười với cậu, những lúc ấy đều có thể khiến cho tim cậu đập nhanh hơn, hai bên má nóng bừng, trơ mặt ra như một đứa ngốc.
Cậu đã thực sự thích Vương Tuấn Khải rồi... Tại sao đến bây giờ cậu mới nhận ra điều này chứ...
Lúc hắn nói rằng hắn thích cậu, thật sự lúc đó cậu rất bối rối. Cậu đang rất giận hắn, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi cơn giận giống như đều tan biến hết, mắt gần như hoa lên, cậu còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, chắc là bản thân tự sinh ra ảo tưởng, không chịu đựng được thế là chạy đi mất. Đến khi dòng nước lạnh xối xuống đầu làm cho cậu tỉnh táo lại một chút, thì lúc ấy không hiểu sao cậu lại muốn khóc vô cùng. Lần đầu tiên trong đời, cậu khóc vì một người nói thích cậu.
Tại sao cậu lại không nhận ra điều này sớm hơn, tại sao đến khi Vương Tuấn Khải về ký túc xá trễ thế này mới nhận ra chứ... Vương Nguyên a Vương Nguyên, mày là đồ ngốc, là đại ngốc, là tên ngốc nhất trên trần đời này...
Bởi vậy mới nói, tình cảm con người rất phức tạp, có nhiều lúc phải trải qua rất nhiều chuyện, phải nếm trải cảm giác cô đơn một mình mới có thể nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương là gì.
—-
Vương Nguyên cả một đêm dài nằm suy nghĩ vẩn vơ, cậu đợi Vương Tuấn Khải, đợi mãi không thấy hắn, ngủ thiếp mất lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại thì bầu trời bắt đầu hừng sáng.
Vương Tuấn Khải vẫn chưa về.
Vương Nguyên mệt mỏi đứng dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, sau đó soạn sách vở, loay hoay một lúc thì xong, cậu ngồi thẫn thờ trên giường mình, không biết phải làm gì bây giờ nữa.
Vương Tuấn Khải... anh đã đi đâu vậy chứ, tại sao không trở lại ký túc xá, hôm nay là thứ hai rồi đó...
Cậu thật sự cảm thấy lo lắng, Vương Tuấn Khải bình thường không về nhà, đến khi về nhà lại đi một mạch gần đến giờ học vẫn chưa thấy trở lại, không biết là có chuyện gì nữa.
Có phải... hắn giận cậu không?
Cũng không đúng, cậu là ai chứ, đáng để hắn giận sao?
Vương Nguyên cứ ngồi ở trên giường đó như một tên ngốc. Khi đồng hồ đã điểm bảy giờ, cậu vẫn chưa chịu đi.
Vương Tuấn Khải, đã bắt đầu vào học rồi, tại sao anh vẫn còn chưa về chứ?
Cậu đứng dậy, đi đến bàn học của Tuấn Khải, rồi cậu phát hiện ra, sách vở của hắn không có ở trên kệ. Cậu hốt hoảng lục tung hết bàn học của hắn, rồi còn lục tung cả tủ quần áo nữa. Đồ đạc hắn vẫn còn nguyên, nhưng mà... nhưng mà... sách vở tuyệt nhiên vẫn không thấy đâu hết...
Cậu ngồi phịch xuống giường hắn, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ không tên.
Sách vở đâu, sách vở đâu hết rồi? Vương Tuấn Khải đã về nhà từ hôm thứ bảy, đến bây giờ thứ hai rồi vẫn chưa thấy trở lại, có chuyện gì đang xảy ra vậy nè, ai nói cho cậu biết đi...
Có một điều vừa lóe lên trong đầu cậu, nhưng cậu lại không muốn nghĩ đến. Điều tồi tệ nhất là, có khi nào... có khi nào Vương Tuấn Khải... không còn học ở trường này nữa không?
Không... không thể nào như vậy được...
Ngay lúc Vương Nguyên thực sự sắp khóc đến nơi thì cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra, cậu giật mình ngước mặt lên, hai tay run run.
Vương Tuấn Khải mang balo bước vào phòng, trông gương mặt có vẻ rất mệt mỏi bơ phờ.
Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải, trước mắt cậu giống như nhòe hết đi. Con người này, cậu đã đợi từ chiều hôm qua đến bây giờ, dù chỉ mới hơn một ngày không gặp mặt, nhưng cậu lại thấy nhớ kinh khủng.
Cuối cùng, hắn cũng về lại ký túc xá rồi.
Rồi Vương Nguyên đột nhiên chạy đến ôm chầm lấy Vương Tuấn Khải, khiến cho hắn làm rơi cả balo đang cầm trên tay. Vương Tuấn Khải bị cậu làm cho bất ngờ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
"Vương Tuấn Khải, anh đã đi đâu vậy hả, tại sao đến bây giờ mới trở về, tại sao vậy?"
"Anh có biết là tôi lo cho anh lắm không?"
Cậu buông hắn ra, giương mắt lên nhìn hắn, giọng nói có chút nghèn nghẹn. Vương Tuấn Khải không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hắn quay đi che giấu đi gương mặt mệt mỏi của mình.
Hắn không hiểu sao Vương Nguyên tự dưng lại như vậy nữa, trong lòng có chút đau đớn, hắn cầm balo lên, định đến chỗ bàn học của mình thì Vương Nguyên nắm lấy tay hắn lại, không để hắn đi.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả hơi thở của đối phương, thời gian như ngưng đọng lại.
"Khải ca..."
"Anh đừng có quay mặt với tôi, được không..."
"Tôi đã đợi anh từ hôm qua đến giờ..."
Vương Nguyên cảm giác như mình không còn thở nổi nữa, cậu đang rất bối rối, thật sự rất bối rối.
"Tôi... tôi... a... không phải..."
"Em... Khải ca... em... em..."
"Em... em..."
"Em-thích-anh."
Giọng cậu nhỏ như muỗi bay.
Cuối cùng cũng đã nói ra những gì cần nói. Vương Nguyên buông tay Vương Tuấn Khải ra, cậu thật sự sắp tắt thở đến nơi rồi.
Cậu... cậu phải làm sao đây...
Vương Tuấn Khải ngạc nhiên tột độ, hắn quay qua nhìn Vương Nguyên, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn không dám tin vào giác quan của mình nữa.
Có phải là... hắn vừa nghe nhầm không?
"Anh đã nói thích em mà, đúng không?"
"Em... em..."
"Em cũng vậy."
"Chúng ta hẹn hò với nhau nhé."
Giọng Vương Nguyên nhỏ như gió thoảng, có chút nghèn nghẹn. Hai tay cậu siết chặt lại, dường như đang run lên, gương mặt cúi xuống thấp nhất có thể, trông nhỏ bé vô cùng.
"Cho nên... Khải ca... mai mốt... anh đừng đi lâu như vậy nữa... ơ..., không phải... nhưng mà..."
Vương Tuấn Khải đơ người ra nhìn Vương Nguyên, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cảm giác như xung quanh nhòe đi.
Hắn đột nhiên ôm chầm lấy cậu, ôm chặt đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy khó thở.
"Vương Nguyên, em... nói thật chứ?"
Vương Tuấn Khải vẫn không dám tin.
Tuy là rất nhẹ, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cậu vừa mới gật đầu. Vương Tuấn Khải thật sự không thể đứng nổi nữa. Có phải là hắn đang nằm mơ không, một giấc mơ đẹp như thế này, Vương Nguyên bảo thích hắn, một giấc mơ thật đẹp, đẹp vô cùng.
Có điều, hắn không phải ngốc, cũng không phải mất bình tĩnh đến mức không phân biệt được đâu là thực đâu là giấc mơ. Đây chính là thực tại, đây chính là Vương Nguyên, chính là cậu nhóc phiền phức chung phòng ký túc xá với hắn, là người mà hắn thầm yêu thương nhất, hôm nay đã nói thích hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến cho hắn nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể gắt gao mà ôm chặt lấy con người kia, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong vòng tay mình.
Còn có niềm vui nào có thể hơn nữa chứ, cuối cùng hắn cũng biết đến hai chữ hạnh phúc thật sự là như thế nào rồi.
Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn hét lên, hét lên rằng hiện giờ hắn đang rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng. Vương Nguyên không lảng tránh hắn, không ghê tởm hắn, là Vương Nguyên nói thích hắn, hắn không hề đơn phương, hắn còn có thể mong được gì hơn nữa đây.
Nếu đây là một giấc mơ, hắn thật không muốn tỉnh dậy nữa.
Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải ôm chặt đến mức khó thở, cậu tựa đầu vào ngực hắn, có thể nghe rõ cả nhịp tim của hắn, vòng tay hắn ấm áp bao bọc lấy cậu, thật sự là không từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc lúc này.
Cậu thích Vương Tuấn Khải, thích tên mặt than đáng ghét này. Đúng, cậu không muốn trốn tránh bản thân mình nữa. Đêm qua thật sự quá cô đơn đối với cậu, bây giờ Vương Tuấn Khải đang ở đây, đang trước mặt cậu đây, cậu không muốn cả hai người phải gặp một chuyện hiểu lầm nào nữa, như vậy đã là quá đủ rồi.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, mang lại chút ấm áp cho căn phòng. Vương Tuấn Khải bất ngờ buông Vương Nguyên ra, rồi nhẹ nhàng hôn phớt lên má cậu. Sau đó hắn quay đi, đến chỗ tủ quần áo tìm một bộ đồng phục bước nhanh vào phòng tắm, gương mặt vô cùng rạng ngời.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đem lại cho người ta một cảm xúc mãnh liệt đến khó tả. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại ngọt ngào không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của hai người dường như hòa làm một, ngập tràn hạnh phúc.
Vương Tuấn Khải đã vào trong phòng tắm rất lâu rồi, nhưng cậu vẫn cứ đứng mãi ở đó, tay chân cứng đờ không cử động gì được nữa. Bên má nơi hắn vừa hôn cậu, thật sự là nóng đến muốn cháy cả da mặt rồi.
Vương Nguyên ngồi thụp xuống, tay chân bủn rủn.
—
Buối sáng hôm đó, lớp trưởng hấp dẫn nhất của lớp hai khối mười và vị phó ban hội học sinh gương mẫu cùng nhau đi học trễ, không phải trễ bình thường mà trễ gần một tiết, bị lôi xuống phòng giám thị nghe bài ca nội quy muôn thuở, làm cho đám học sinh trong trường một phen dậy sóng.
Một buối sáng rất bình thường đối với mọi người, nhưng có lẽ đối với Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, nó sẽ là một buổi sáng vô cùng đặc biệt, không thể nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro