Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Lời tỏ tình của Vương Tuấn Khải


***

"Vương Nguyên, anh thích em..."

Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ. Vương Tuấn Khải nặng nề đứng dậy, cả người hắn dường như đang run lên.

Vương Tuấn Khải... hắn... hắn vừa mới nói cái gì thế?

Vương Nguyên cảm giác như hai mắt mình hoa lên, tai ù đi, hiện tại không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu hoàn toàn quên mất chuyện phải chạy đi xin lỗi Hạo Nhiên.

Im lặng mãi một lúc, cậu mới lắp bắp được mấy chữ:

"Khải ca... anh... anh còn đùa với tôi nữa..."

"Anh không đùa, anh nói thật." Vương Tuấn Khải gần như trả lời ngay lập tức, giọng hắn nhỏ vô cùng, nhỏ đến mức nghe như thì thào vào tai. Hắn cúi thấp mặt xuống, cố gắng che giấu đi khóe mắt đã hơi đỏ lên.

Vương Nguyên cảm giác không tin vào tai mình được nữa, tay chân đột nhiên cứng đờ ra không cử động được. Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào đây, ai nói cậu biết với, chuyện gì vừa mới xảy ra thế này chứ?

Hắn mới nói hắn thích cậu...

Hắn thích cậu như thế nào, là thích kiểu yêu đương hẹn hò ấy ư? Hắn coi cậu là ai chứ...

Chuyện gì thế này, rốt cuộc là có chuyện gì thế này...

Vương Nguyên đầu óc rối bời, cậu không hiểu Vương Tuấn Khải đang nói gì, mà cậu cũng không muốn hiểu là hắn đang nói gì nữa.

Tự dưng cậu lại muốn chạy đi, muốn chạy ra khỏi chỗ này kinh khủng. Đúng rồi, phải chạy, phải chạy đi.

Vương Nguyên siết chặt hai tay, quay mặt đi chạy thật nhanh về hướng phòng ký túc xá của mình. Cậu mặc kệ Vương Tuấn Khải, mặc kệ cậu bạn Hạo Nhiên, hiện tại bây giờ cậu chỉ muốn được ở một mình, được ở một mình thôi.

Cậu lao vào phòng, tông cửa vào thẳng phòng tắm, mở vòi nước thật lớn xối xuống đầu. Dòng nước lạnh khiến cậu rùng mình, mất một lúc sau đó nữa, cậu mới có thể bình tĩnh lại được một chút, xâu chuỗi lại mọi chuyện.

Vương Nguyên đặt tay lên ngực, cố gắng giữ cho nhịp tim mình bình thường lại, thế nhưng trái tim phản chủ này càng lúc lại càng đập nhanh hơn. Cậu ngước lên để nước lạnh rơi xối xả xuống gương mặt.

Vương Tuấn Khải nói thích cậu... hắn nói thích cậu...

Vương Tuấn Khải là nam thần hoàn hảo trong mắt đám học sinh trong trường, là một học sinh ưu tú mà các thầy cô yêu quý hết mực, con người tuyệt vời ấy, hôm nay bất ngờ nói thích cậu, có phải là cậu đã nghe lầm rồi không, đó là sự thật, hay là hắn chỉ muốn đùa cợt với cậu thôi.

Có chuyện gì đang xảy ra với hắn thế chứ?

Vương Tuấn Khải, con người ấy muốn gì ở cậu đây, không phải lúc đầu hắn rất ghét cậu sao, không phải lúc nào cũng nói cậu phiền phức hay sao, không phải vừa rồi còn đánh Hạo Nhiên người bạn học cũ cậu sao, vì lí do gì lại nói thích cậu, thích của hắn ở đây có nghĩa là gì, thích là thích như thế nào, là phải thích theo kiểu bạn bè cảm thấy tốt đẹp nên thích, hay là... hay là...

Vương Tuấn Khải... tại sao hắn lại thay đổi xưng hô với cậu như vậy, cậu cũng không phải con gái, tại sao lại nói với cậu cứ như đang tỏ tình với một cô gái thế chứ...

Vương Nguyên tắt vòi nước, quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể. Cậu đứng chống tay xuống bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu, mớ cảm xúc hỗn độn khiến tâm trạng nặng nề tự dưng lại kéo đến.

Một giọt nước lăn trên má cậu, một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, từng giọt nước ấm áp lăn xuống, cổ họng cậu nghẹn lại, cảm thấy khó thở kinh khủng.

Vương Nguyên, tại sao mày lại khóc, tại sao vậy, mày khóc vì điều gì chứ, mày là đàn ông nam nhi cơ mà...

Vương Nguyên tự nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Cậu ghét Vương Tuấn Khải lắm, cậu ghét cái tên mặt than khó ưa được nhiều người hâm mộ kia lắm, cậu giận hắn lắm vì hắn dám đánh cả bạn của cậu, cậu giận hắn...

Giận hắn vì dám đột ngột thay đổi cách xưng hô... giận vì hắn dám nói thích cậu... giận hắn lắm... hắn muốn đùa cợt với cậu ư...

Vương Nguyên cũng không biết mình đang bị gì nữa, cậu cũng không biết là mình đang vui hay đang buồn, cũng không biết mình có thật sự đang giận Vương Tuấn Khải không nữa. Hiện tại cậu thấy bối rối vô cùng, cậu không hiểu bản thân mình đang khóc vì cái gì, cảm giác ấy khó chịu kinh khủng. Cổ họng cứ nghẹn ứ lại, nước mắt cứ thi nhau lăn xuống, cậu cố gắng kìm nén lại tiếng nấc, hai mắt nhòe hết đi...

Chỉ là hắn nói thích cậu thôi, tại sao có thể khiến cho cậu như vậy chứ...

Cậu phải làm sao để đối mặt với một người cùng phòng bỗng dưng nói thích mình đây...

Cậu ước chi mới nãy Vương Tuấn Khải đừng đuổi theo cậu, ước chi cậu chưa nghe những gì hắn nói. Cậu cảm thấy khó xử lắm, vô cùng khó xử, mọi chuyện cứ xảy ra dồn dập khiến cậu không thích ứng kịp...

Bây giờ cậu phải làm sao đây... phải làm sao đây...

Vương Tuấn Khải đứng thất thần bên ngoài cổng ký túc xá, một cơn gió thổi qua làm cho hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh.

Bây giờ hắn không biết mình phải làm gì nữa, hắn không muốn về lại phòng ký túc xá, nhưng... không về thì đi đâu bây giờ được chứ, thật là, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác này, cảm giác khi bản thân không biết phải đi đâu về đâu nữa.

Hắn vừa làm chuyện ngu ngốc gì nữa vậy?

Bao nhiêu lời muốn nói đều đã nói ra hết rồi, hình như... Vương Nguyên thật sự ghét hắn rồi, cậu còn không them nhìn mặt hắn, bây giờ hắn còn có thể làm gì được nữa chứ. Vương Tuấn Khải tự cười bản thân, hắn đúng là một tên ngu ngốc, ngu ngốc nhất trên đời này.

Hiện tại hắn cảm thấy đau lắm, đau như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào trái tim. Có phải hắn đã làm cho Vương Nguyên sợ rồi không, cậu chạy đi như thế, có phải cậu đã từ chối hắn rồi đúng không? Cảm thấy hắn là một thằng không ra gì?

Lúc Vương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn rồi chạy ra khỏi phòng đi tìm Hạo Nhiên, thật sự, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy hốt hoảng vô cùng. Cậu chạy đi, tim hắn nhói lên một nhịp. Hắn muốn tốt cho cậu, muốn giúp cậu tránh xa những tên bỉ ổi như Hạo Nhiên, thế nhưng những gì hắn nhận lại là gì? Là thái độ tức giận và chán ghét của cậu ư?

Cậu thật sự không hiểu hắn, không hiểu hắn đã thích cậu đến nhường nào sao...

Nực cười thật, làm sao Vương Nguyên có thể biết được, khi mà hắn lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với cậu, lúc nào cũng để cậu một mình độc thoại, lúc nào cũng để cậu phải đi năn nỉ mỗi lần đi ăn tối hay đi tập bóng rổ... Làm sao cậu có thể biết được khi mà một phó ban hội học sinh mở miệng ra là điều mười nội quy trường cấm yêu đương nhưng bản thân lại đi nói thích cậu...

Hắn đã không thể chịu nổi việc cậu chạy đi tìm Hạo Nhiên xin lỗi, càng không thể chịu được việc cậu vì tên Hạo Nhiên kia mà giằng tay hắn ra. Đối với cậu, hắn quả thực không bằng tên nhóc bỉ ổi kia ư?

Hắn cảm thấy sợ, sợ nếu hắn để mặc cậu chạy đi, cậu sẽ vụt khỏi tay hắn mất. Ngay khi vừa bị ngã xuống, tim hắn lại đau nhói lên, trong một phút nào đó không kiềm chế được đã nói hết tâm tư của mình, nói hết bao nhiêu suy nghĩ tình cảm của mình ra.

Giờ thì hay rồi, có khi chỉ muốn làm bạn bình thường thôi cũng không còn được nữa. Một thằng con trai nói thích một thằng con trai, không phải khiến cho người ta hoảng sợ mà bỏ chạy sao. Hắn bây giờ chẳng khác nào tên Lý Dịch Phong, chẳng khác nào tên nhóc Hạo Nhiên, rồi cậu sẽ cảm thấy kinh tởm hắn, sẽ không muốn nhìn mặt hắn nữa, hắn mãi chỉ có thể đơn phương một mình.

Thế nhưng... biết phải làm sao bây giờ, đã thích cậu mất rồi, Vương Tuấn Khải đã thích Vương Nguyên mất rồi, hắn không thể nào chịu nổi được nữa. Hắn chỉ khao khát có thể được ôm trọn bờ vai kia mà nói 'anh thích em' thật nhiều, chỉ mong muốn cậu có thể hiểu được một phần thôi, một phần là hắn rất thích cậu, chỉ như vậy thôi cũng mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng mà... điều ấy đã không xảy ra...

Cuộc sống bên ngoài không đẹp đẽ như trong phim. Vương Nguyên đã chạy đi, có khi cậu đã thấy ghê tởm với lời tỏ tình quá sức khiếm nhã này của hắn.

Vương Tuấn Khải lần đầu tiên biết cảm giác thích một người, cũng là lần đầu tiên biết cảm giác bị từ chối là như thế nào. Hắn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa, đầu óc trống rỗng, nền đất lạnh lẽo làm đôi chân hắn tê dại hết đi, lạnh đến tê tái cả người.

Mọi chuyện vẫn còn đang tốt đẹp, tại sao chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã trở thành như vậy...

Cái đoạn tình cảm này, tốt nhất là ngay từ đầu không nên có.

Vương Tuấn Khải thất thểu bước về phòng ký túc xá của mình, không còn dáng vẻ tiêu sái lạnh lùng như mọi khi nữa, thay vào đó là một tâm trạng uể oải, buồn đến não lòng.

Buổi tối hôm đó, cả Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không ai nói với nhau câu nào. Một bầu không khí nặng nề ngượng ngập cứ bao trùm cả căn phòng. Vương Nguyên bình thường ồn ào bây giờ lại im lặng như tờ, cậu đi ngủ sớm, đắp chăn trùm kín đầu. Vương Tuấn Khải thấy thế, trong lòng tuy rất đau nhưng cũng chỉ có thể làm ngơ như không biết gì.

Thà rằng cậu cứ như bình thường, ồn ào nói nhiều, thích quấy rối khiến cho hắn phải điên lên, còn hơn là làm bộ mặt lơ hắn như vậy, thật sự khiến cho hắn rất khó chịu. Cảm giác một người mình thích lại làm lơ với mình, không phải ai cũng có thể hiểu được.

Sáng hôm sau cũng thế, Vương Nguyên chuyên gia dậy trễ nhưng hôm nay lại dậy sớm vô cùng, cậu làm vệ sinh cá nhân, soạn sách vở rồi nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá lên lớp, không thèm mè nheo đợi hắn như mọi khi nữa. Vị lớp trưởng bình thường choi choi ồn ào hôm nay lại ngồi im một góc, gương mặt nặng nề như đeo đá, thậm chí còn có quầng thâm trên mắt khiến cho đám lớp hai không khỏi ngạc nhiên. Có một vài người muốn chạy tới hỏi thăm nhưng lại bị cậu giận dữ trừng mắt nên không ai dám tới nữa, cả lớp hai hôm ấy cũng chẳng vui vẻ gì.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, lại nhớ đến hôm qua lúc ra ngoài mua đồ vô tình nhìn thấy Vương Tuấn Khải dáng vẻ mệt mỏi bước từng bước lên phòng, trong đầu cậu ta chợt có một ý nghĩ mơ hồ nào đó xẹt qua.

Rõ ràng giữa lớp trưởng Vương và Karry đang có chuyện gì đó.

Tiếng chuông tan học vừa reo là Vương Nguyên liền đứng bật dậy, chạy một mạch ra khỏi lớp. Hôm nay là thứ bảy, tức là đã đến ngày mà học sinh nội trú được về nhà. Vương Nguyên nhanh chóng về phòng ký túc xá cất cặp, dọn dẹp sách vở và chuẩn bị balo để về nhà ngày cuối tuần. Vương Tuấn Khải vừa bước về đến phòng cũng là lúc Vương Nguyên chuẩn bị xong. Cậu mang giày vào, chạy xuống phòng quản lí ký túc xá, gọi điện cho quản gia rồi ngồi chờ luôn dưới đó.

Vương Tuấn Khải ném đại cái cặp của mình lên giường, rồi ngã người nằm xuống, căn phòng bây giờ chỉ một mình hắn, yên ắng vô cùng.

Lúc trước, hắn cực kỳ thích ngày cuối tuần, ngày mà Vương Nguyên về nhà, khi ấy sẽ không còn ai làm phiền hắn nữa, hắn sẽ lại tự do tự tại một mình trong căn phòng yên tĩnh này. Thế nhưng đó là chuyện lúc trước, còn giờ đây, cái bầu không khí này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Vương Nguyên... em thật sự muốn làm lơ anh ư... em thật sự muốn tránh mặt anh ư...

Có phải em cảm thấy anh rất ghê tởm không... đường đường là một phó chủ tịch hội học sinh lại đi thầm thích một người con trai cùng phòng với mình...

Nhưng mà cho dù có như thế nào đi chăng nữa, Vương Tuấn Khải cũng không thể mãi trốn tránh bản thân mình được nữa, hắn thích Vương Nguyên, dù chỉ là tình cảm đơn phương nhưng hắn thật sự thích tên nhóc phiền phức ấy.

Vương Nguyên đã bắt đầu lảng tránh hắn. Lời tỏ tình khiếm nhã ngày hôm qua đã trở thành một dấu chấm hết cho mối quan hệ tốt đẹp vốn có giữa hắn và cậu.

Khoảnh khắc tỏ tình ấy, lại không hề lãng mạn như hắn vẫn tưởng.

Thật đau đớn...

Vương Tuấn Khải đưa tay gác lên trán, nằm suốt một buổi.

Vương Nguyên được quản gia đưa về nhà, baba và mama cậu đi làm đến chiều tối mới về, nên trong nhà bây giờ chỉ có quản gia và một số gia nhân.

Cậu bước nhanh lên lầu, mở cửa vào phòng mình rồi nằm phịch xuống chiếc giường rộng lớn êm ái, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Từ hôm qua đến giờ cậu thật sự không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai hết, cậu chỉ muốn được ở yên một mình thôi. Cậu cũng không cảm thấy vui khi được về nhà cuối tuần như mọi khi nữa, cảm giác cứ trống vắng thế nào, cũng không biết tại sao nữa.

Từ sáng đến giờ... không... phải là từ hôm qua cho đến giờ, cậu không thể nào dứt hình ảnh của Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu mình được. Chuyện xảy ra hôm qua cứ như một giấc mơ. Khi ta nằm mơ, lúc tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ đâu vào đó thôi, còn giấc mơ này, cho dù có là lúc cậu đang ngủ, hay đang tỉnh, nó đều ám ảnh trong đầu cậu, khiến cậu không thể suy nghĩ chuyện gì khác được.

Tim cậu bỗng nhiên lại đập thình thịch, một cảm xúc gì đó rất lạ cứ len lỏi trong lòng, không phải vui cũng chẳng phải buồn, rất khó tả. Cậu nhớ lại hôm qua, nhớ đến gương mặt của Vương Tuấn Khải... nhớ đến lúc hắn nói... thích cậu...

Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ mãi nghĩ về hắn như vậy?

Cậu hy vọng là mình nghe nhầm, mà cũng có thể là hắn chỉ nói đùa cậu thôi, làm sao hắn có thể thích cậu được.

Nhưng... ánh mắt của hắn lúc nhìn cậu hôm qua, không giống như mọi lần. Ánh mắt ấy, vô cùng chân thực, rất dịu dàng, xen lẫn đâu đó có chút đau đớn. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy toàn thân mình tự dưng bủn rủn, cậu muốn cúi xuống đỡ hắn đứng dậy, nhưng tay chân cứng đơ, chỉ biết đứng chết trân ở đó mà nhìn. Đã vậy, lúc chạy về đến phòng ký túc xá còn khóc một trận tơi bời trong phòng tắm, nghĩ lại thấy mình quả thật ngớ ngẩn.

Thật sự lúc đó, tâm trạng của cậu rất hỗn độn, cậu cũng chẳng nhớ mình đã làm cái gì nữa.

Vương Tuấn Khải đột ngột thay đổi cách xưng hô làm cậu cảm thấy ngại vô cùng, hắn còn nói... thích cậu, khiến cho cậu nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Đây không phải là lần đầu tiên có người nói thích cậu. Trong trường cậu vẫn thường hay nhận được thư tình của bọn con gái, thậm chí đôi lúc còn bị một số đứa con gái kéo ra một góc nào đó mà tỏ tình nữa. Những lúc ấy cậu sẽ vô cùng bình tĩnh mà thẳng thừng từ chối các bạn ấy, sau đó sẽ nhanh chóng quên đi. Thế nhưng không hiểu sao lúc Vương Tuấn Khải nói thích cậu, cậu lại thấy vô cùng bối rối, tay chân đột nhiên trở nên thừa thãi, cổ họng khô khốc không thốt lên được lời nào.

Từ hôm qua đến giờ cậu đã cố tránh mặt hắn, cậu cảm thấy ngại khi phải đối diện với hắn, thật sự rất ngại.

Nếu... Vương Tuấn Khải thật sự thích cậu, thì... cậu phải làm sao đây...

Vương Nguyên nằm lăn qua lăn lại trên giường, chốc chốc sau lại than lên một tiếng, dường như cảm thấy chưa đủ, cậu lôi cái chăn to sụ ra trùm kín mặt, nhưng vẫn không tài nào đuổi những suy nghĩ về Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu được.

Lát sau quản gia gọi Vương Nguyên xuống dùng bữa trưa. Cậu chỉ ăn qua loa mấy miếng, sau đó liền chạy tót lên lầu, đóng cửa lại nhốt mình trong phòng. Cậu nhàm chán lôi laptop của mình ra, mở máy lên rồi đăng nhập vào QQ.

Đã lâu lắm rồi cậu không vào QQ nói chuyện với bạn bè, từ khi có điện thoại, cậu thậm chí còn không đụng đến cái laptop nói chi đến QQ.

Cậu vừa đăng nhập vào, ngay lập tức một đống tin nhắn cũ của bạn bè gửi cho từ lâu mà đến giờ còn chưa đọc. Cậu liếc mắt qua thấy toàn là đám lâu la ở trường trung học A nhắn bậy bạ, thế là rê chuột xóa hết tất cả tin nhắn ấy. Vừa định tắt luôn cái QQ này thì bất chợt có một tin nhắn được gửi đến, thế là cậu liền nhấp vào mở ra xem.

[Lương Thiếu Hạo: Đại Nguyên à, lâu rồi không thấy cậu lên đây, nói chuyện với tớ một chút được không?]

Vương Nguyên nhíu mày, Lương Thiếu Hạo, đây không phải là nickname của Hạo Nhiên sao.

Cậu nhớ đến chuyện hôm qua, tự dưng lại cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cậu vẫn chưa kịp xin lỗi Hạo Nhiên nữa, lý ra hôm qua sẽ rất vui vẻ nếu như không có chuyện đó xảy ra.

[Vương Đại Nguyên: Tiểu Hạo à, hôm qua cậu có sao không?]

[Lương Thiếu Hạo: Ý cậu là chuyện gì?]

[Vương Đại Nguyên: Thì chuyện ngày hôm qua ở ký túc xá đó, Karry đánh cậu phải không, cho tớ xin lỗi.]

Hạo Nhiên nhìn màn hình latop, nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Cái bản tính thẳng thắn đến mức quá đáng của Vương Nguyên vẫn chẳng hề thay đổi làm đối phương đôi khi trở nên bối rối.

Một lúc sau đó, Hạo Nhiên mới nhắn lại cho Vương Nguyên.

[Lương Thiếu Hạo: Cậu nghe tớ nói chuyện một chút được không?]

[Vương Đại Nguyên: Có chuyện gì thế?]

Lại mười phút trôi qua.

[Lương Thiếu Hạo: Thật ra... tớ không biết phải nói sao nữa. Tớ xin lỗi cậu.]

Lần này tới lượt Vương Nguyên ngồi nhìn màn hình laptop. Cậu không hiểu tại sao tự dưng Hạo Nhiên lại xin lỗi mình nữa, nhưng cậu cảm giác được, hình như mình sắp được nghe một chuyện gì đó không mấy tốt đẹp cho lắm thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: