Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23 : Buổi cắm trại ngoài trời vui vẻ (2)


Vương Nguyên ngớ mặt ra, không hiểu giọng cười của Hạ Nhi có ý nghĩa gì.

"Trước khi Karry chuyển đến trường mình thì Thiên Tổng được mệnh danh là nam thần đó a, học sinh trường mình gọi cậu ta là đệ nhị nhãn nam thần đấy..." Hạ Nhi ngừng một lúc rồi tiếp, "Trong cái trường này thiếu gì người hâm mộ cậu ta, ấy vậy mà cậu ta chẳng thèm để ý đến ai, suốt ngày chỉ biết quan tâm đến Lưu Chí Hoành không thôi, cậu nghĩ coi, hố hố hố...hố hố hố..."

Vương Nguyên nhíu mày, ánh mắt quái gở nhìn cô bạn lớp phó văn thể mỹ lớp mình. Cái đầu thông minh của cậu hôm nay tự dưng đình chỉ hoạt động, cậu thật sự hoàn toàn không hiểu ý nghĩ sâu xa của Hạ Nhi là gì cả.

Vương Nguyên chớp chớp mắt mấy cái, quay qua hỏi Nghê Tử Ngư, "Này Tử Ngư, có thật là hai người họ như vậy không?"

"A đúng đó, thật sự là Thiên Tổng rất quan tâm đến Lưu Chí Hoành, quan tâm đến mức người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hai người họ là anh em cơ, nhưng theo tớ thì không phải như vậy, tớ cũng có suy nghĩ như Hạ Nhi vậy đó, tớ cảm thấy Lưu Chí Hoành đúng thật là một kẻ rất vô tư vô lự, cậu ấy còn không nhận ra sự quan tâm ấy của Thiên Tổng nữa cơ..."

"..."

Bây giờ thì không chỉ có lời Hạ Nhi mà ngay cả câu nói của Nghê Tử Ngư cậu cũng không hiểu luôn.

Vương Nguyên cũng không muốn hỏi thêm nữa. Cậu lơ đãng nhìn về phía hai người kia thầm suy nghĩ, Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành quả thật là thân nhau hơn cậu tưởng.

Nhớ buổi sáng hôm qua lúc bước lên xe chuẩn bị khởi hành, cậu định kéo Lưu Chí Hoành lại ngồi chung thì liền bị Thiên Tỉ tới ngăn lại. Tối hôm qua lúc đi ngủ, một phòng bốn người nhưng chỉ có hai chiếc giường, Thiên Tỉ liền nhất mực đòi ngủ chung với Lưu Chí Hoành cho bằng được. Rồi mỗi lần làm gì, đi đâu Thiên Tỉ cũng đều tới giúp Lưu Chí Hoành, hai người cứ bám dính như sam, vẻ mặt rạng rỡ cười đùa nhìn mà phát bực. Thì ra là thân nhau từ nhỏ.

Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thật ra Thiên Tổng đại nhân quan tâm đến tên nhóc nhị Hoành kia có hơi quá thì phải.

Vương Nguyên thở hắt ra, tự dưng trong lòng cảm thấy có chút ghen tỵ với Lưu Chí Hoành. Bạn bè của cậu rất nhiều, bạn thân cũng rất nhiều, nhưng có một người bạn thân từ nhỏ và quan tâm một cách thái quá như vậy thì thật sự cậu không có a.

Hazza...

Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại rung lên, Vương Nguyên mở điện thoại ra, lần thứ hai trong ngày bị mắc nghẹn. Điện thoại cậu có tin nhắn, là tin nhắn của Vương Tuấn Khải.

<Ăn trưa xong chưa, xong rồi thì nghỉ ngơi chút đi, giữ sức để tham gia trò chơi lớn buổi chiều nữa.>

Vương Nguyên dẹp hết chuyện của hai tên trúc mã kia sang một bên, cậu nhìn vào màn hình, cảm thấy không thể tin nổi vào mắt mình.

Cậu dụi dụi mắt rồi tiếp tục nhìn lại vào màn hình điện thoại, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu đưa tay lên nhéo má mình một cái, đau a~

Vậy là thật sự không có nằm mơ...

Tên Vương Tuấn Khải mặt than cùng phòng siêu cấp lạnh lùng khô khan vậy mà cũng tự động nhắn tin cho cậu nữa ư? Còn là tin nhắn bảo cậu nghỉ ngơi đi nữa, đây gọi là gì ta... hắn... quan tâm đến cậu ư? Thật không tin nổi nha...

Vương Nguyên tâm trạng bắt đầu vui vui, cậu nhìn ra phía ban tổ chức, thấy Vương Tuấn Khải đang bận bịu thu dọn chỗ lò nướng cùng với mấy thầy cô, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp lạ. Ngay lập tức cậu cầm điện thoại lên, tay bấm bấm liên hồi soạn một cái tin, <Anh cũng nghỉ ngơi nhé, tôi chờ phần trò chơi buổi chiều của anh đây, ha ha ha ha [icon mặt cười] [icon mặt cười] [icon mặt cười]> rồi gửi cho Vương Tuấn Khải.

Buổi trưa kết thúc, Vương Nguyên thu dọn hết đống xiên que rồi đứng lên, gương mặt rạng ngời chạy đi đốc thúc mọi người cùng nhau dọn dẹp xung quanh lều lớp mình.

Có lẽ bản thân Vương Nguyên không nhận ra hoặc có thể không biết, thật ra, trong cái trường nội trú này, cũng có một người rất quan tâm đến cậu, lúc nào cũng dõi theo cậu, chỉ là người ta không thể hiện ra thôi.

Buổi chiều hôm đó, cả đoàn cùng tham gia vào trò chơi lớn có tên là 'Đi tìm kho báu'. Mỗi lớp là một đội, các đội chơi trò chơi thi với nhau cùng giải mật thư, chạy lên phía trên gò đất, men theo con suối, vượt qua từng trạm rồi cùng đi đến đích để lấy 'kho báu'. Lớp nào giành được 'kho báu' thì lớp đó sẽ thắng trong trò chơi này. Tuy rằng mọi người sau một buổi sáng tham gia mấy trò chơi sinh hoạt đều đã hơi mệt, nhưng tinh thần vẫn chẳng hề sụt giảm tí nào, ngược lại còn rất hăng say nhiệt tình nữa là đằng khác. Mấy kỹ năng trại như giải mật thư, morse, semaphore, tuy Vương Nguyên không giỏi cho lắm nhưng Thiên Tỉ thì rất rành về khoản này, vì vậy đám lớp hai vượt qua từng trạm từng trạm dễ như trở bàn tay. Mấy lớp khác cũng không vừa, cũng đều có những 'cao thủ' riêng của lớp đó. Trên gương mặt ai nấy đều rất phấn khởi, tiếng cười tiếng nói cứ vang lên không ngớt, ban tổ chức và các thầy cô cũng cảm thấy vui lây.

Buổi chiều hoàng hôn ở khu du lịch này đẹp nức lòng người. Bầu trời nhuốm một màu đỏ rực, tuy đáng sợ nhưng cũng thật kỳ vĩ. Thời tiết hôm nay thật tuyệt, buổi sáng thì hơi lành lạnh, buổi trưa thì không có nắng, đến chiều lại có thể ngắm mặt trời hoàng hôn đẹp như vậy, quả thực chuyến đi ngoại khóa này diễn ra rất tốt, ai cũng cảm thấy rất hài lòng, không có một tiếng than phiền nào cả.

Lớp hai khối mười và lớp năm khối mười một về đến đích đầu tiên, cùng nhau giật lấy 'kho báu'. Cuối cùng ban tổ chức quyết định cho cả hai lớp cùng đoạt giải nhất trong trò chơi lớn này. Vương Nguyên nghe vậy, nhảy cẫng lên vui sướng khôn xiết, ra sức mà hú hét điên loạn cùng đám lớp hai. Những lớp khác tuy về sau nhưng cũng không cảm thấy buồn, cũng kích động hò hét theo mọi người. Bởi khi tham gia những trò chơi trại kiểu như thế này, quan trọng không phải ở kết quả, mà chính là ở quá trình. Quá trình tham gia cùng với lớp nếu bạn cảm thấy vui, thì kết quả có như thế nào bạn cũng sẽ thấy vui thôi.

Vương Tuấn Khải lặng lẽ đứng ở một góc nhìn vị lớp trưởng lớp hai được về nhất đang nhảy loi nhoi ở phía bên kia, đôi môi hắn vô thức nhếch lên, khẽ nở một nụ cười, nụ cười không hề gượng gạo chút nào. Bản thân hắn cũng cảm thấy vui, thật sự vui. Không khí ở đây lúc này rất ồn ào, nhưng hắn lại thấy đặc biệt bình yên. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn ước chi thời gian cứ như vậy mãi, để hắn có thể bình yên mà đứng một góc dưới hoàng hôn...

... để được ngắm nhìn mãi gương mặt rạng ngời của người kia...

Trò chơi lớn kết thúc thì cũng đã gần sáu giờ chiều. Đến bây giờ mọi người mới cảm thấy mệt lử. Cả đoàn cùng nhau dọn dẹp hết đống chiến trường xung quanh, gấp lều lại, sắp xếp lại balo. Loay hoay mãi gần một tiếng thì mọi thứ đều gọn gàng lại như ban đầu. Ban tổ chức và các thầy cô điểm danh lại một lượt, sau đó cả đoàn rời khỏi khu du lịch, hướng thẳng phía khách sạn cùng nhau đi bộ về, kết thúc hoạt động ngoại khóa.

Lúc đi thì ai cũng hào hứng phấn khởi, lúc về thì lại im lặng đến kỳ lạ. Theo lịch trình, mọi người sẽ ăn tối ở nhà ăn của khách sạn, ăn xong sẽ lên phòng nghỉ ngơi tắm rửa khoảng một tiếng, sau đó lại tiếp tục tập trung dưới sảnh, chuẩn bị đi tham quan chợ đêm.

Buổi tối ở đây thật sự rất mát mẻ. Không biết là do không khí ở thành phố này tốt hay là do hôm nay thời tiết tốt nữa. Chợ đêm rất náo nhiệt, hơn nữa vì chỉ còn lại buổi tối ngày hôm nay là được ở lại nơi này nên ai cũng cố gắng tranh thủ tận dụng hết thời gian để đi tham quan, thưởng thức mấy món ăn khuya, xem hội chợ, làm đủ thứ chuyện linh tinh khác.

Buổi tối cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, ngót cũng đã hết một ngày, lúc về đến khách sạn thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Đám Vương Nguyên rút kinh nghiệm ngày hôm qua, không dám thức khuya đánh bài nữa, với lại hôm nay nhìn ai cũng mệt lử, vào đến phòng rồi là chỉ muốn nằm xuống giường ngay thôi.

Vương Nguyên làm về sinh cá nhân, thay đồ pijama, tắt đèn trong phòng rồi leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới nằm xuống thì điện thoại lại rung lên một lần nữa, cậu mở ra xem, hai mắt liền sáng rực lên, là tin nhắn của Vương Tuấn Khải.

<Chúc ngủ ngon.>

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cậu có thể cảm nhận được tim mình bây giờ hình như lại đập nhanh hơn nữa rồi.

Vương Tuấn Khải, hắn hôm nay bị làm sao ấy nhỉ, những hai lần chủ động nhắn tin cho cậu. Sống chung phòng với hắn bao lâu nay, đây là lần đầu tiên hắn chúc cậu ngủ ngon, là lần-đầu-tiên đó nha.

Vậy là hắn thật sự xem cậu là bạn rồi ư?

Vương Tuấn Khải, hết lần này đến lần khác cứ làm cho người ta bất ngờ.

Thật là... thật là hạnh phúc quá đi mất...

Vương Nguyên hai má hồng hết lên, có một cảm giác rất ấm áp len lỏi vào trong người. Cậu kéo chăn trùm kín hết mặt, cầm điện thoại nhắn tin chúc Vương Tuấn Khải ngủ ngon, sau đó thò tay ra cất điện thoại lên bàn ở đầu giường, mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ tự dỗ mình đi vào giấc ngủ. Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh của tên mặt than nào đó mãi thôi.

Cách một bức tường ở phòng bên kia, Vương Tuấn Khải cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, đây là đêm thứ hai hắn bị mất ngủ rồi, có cố gắng thế nào cũng không thể chợp mắt. Hắn ngồi dậy, lại lôi điện thoại ra, bàn tay tự động vào hộp tin nhắn mở một cái tin của người nào đó gửi ngày hôm qua, đọc đi đọc lại đến muốn thuộc lòng.

<Này Vương Tuấn Khải kia, bổn Đại Nguyên đây sẽ không tha thứ cho ngươi đâu, hãy quỳ xuống ăn năn sám hối đi, kha kha kha kha... [icon đeo kính đen]. Nói đùa chút thôi ~~ [icon mặt cười]. Cảm ơn anh vì đã xoa thuốc cho tôi, tôi cũng xin lỗi anh nữa vì đã tát anh ~ anh có đau không, cho tôi xin lỗi nhé (A đừng có trả thù tôi nha~). Anh có biết là lúc anh lao ra đường tôi rất lo lắng không, nhìn chiếc xe tải kia chạy tới mà tim tôi như ngừng đập vậy. Anh đó, sau này phải cẩn thận dòm trước ngó sau chút, đừng có tự nhiên mà lao ra như vậy. Tôi biết là anh đang giận tôi, nếu tôi có làm gì sai thì cho tôi xin lỗi. Nhưng mà sau này anh có phật lòng tôi chuyện gì thì cứ nói, đừng có làm lơ đi như vậy nữa, tôi buồn lắm đó, Vương Đại Nguyên không thích điều này đâu ~~ [icon mặt khóc]. Trong trường này chỉ có tôi chung phòng ký túc xá với anh, nên tôi rất quý anh, vì vậy sau này đừng có vô cớ giận tôi nữa nha nha nha... Vương Tuấn Khải đỉnh đỉnh hảo soái, ngủ ngon nha ~ *moa* [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim]>

Lời nói con người thật sự rất thú vị, người nói thì vô tình nhưng người nghe lại có thể hiểu theo ý khác. Vương Tuấn Khải nhìn chữ '*moa*' và ba ký tự trái tim ở cuối tin nhắn kia, gương mặt thoáng chốc đỏ lên. Biết rằng đó chỉ là những ký hiệu bạn bè thường hay gửi cho nhau thôi, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngại ngùng, tim lại đập nhanh hơn, chẳng biết lý do tại sao nữa.

Vương Tuấn Khải, phó ban hội học sinh của trường, là một người băng lãnh đĩnh đạc, là nam thần trong lòng mọi người. Từ bao giờ, lại trở nên ngớ ngẩn như thế này?

===

Chú thích:

-"Thanh mai trúc mã" là cụm từ chỉ đôi bạn nam nữ thân nhau từ nhỏ, "thanh mai" là chỉ người con gái và "trúc mã" là chỉ người con trai, Thiên Tỷ và Lưu Chí Hoành đều là con trai nên ở đây mình dùng từ "trúc mã trúc mã"

-À chú thích nho nhỏ xíu thôi (cái này chắc nhiều bạn biết rồi), phòng khách sạn của Vương Tuấn Khải và phòng 520 và phòng của Vương Nguyên là 521. Theo như ở bên Trung thì 520 có nghĩa là "Tôi yêu bạn" và 521 có nghĩa là "Tôi bằng lòng" đó a ~ :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: