Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22 : Xin lỗi (2)

. Vương Nguyên không phải là dạng người hay buồn bã lâu, tâm trạng cậu hiện giờ đã tốt hơn hẳn, cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Lại nhớ đến lúc ăn tối, cậu cứ ngồi im không chịu nói chuyện với ai, nghĩ lại thấy bản thân mình lúc đó thật kỳ cục, làm mất hết không khí vui vẻ. Cậu ngượng ngùng quay sang cười cười với đám Nghê Tử Ngư. Cả đám nhìn thấy cậu như vậy, tâm tình cũng tốt lên, không khí trong phòng cũng dần không còn căng thẳng nữa.

Cậu nhìn lướt qua căn phòng một hồi rồi to giọng nói với mọi người:

"Này Tử Ngư, cậu đem hết balo của mọi người dẹp qua bên kia đi. Thiên Tổng, cậu đem bàn chải đánh răng của mọi người đem vào toilet đi, còn Nhị Hoành, cậu đem hết giày của mọi người xếp lên kệ đi. Nhanh lên nhanh lên nào."

"Này tên lớp trưởng địa chủ kia, nhà ngươi vừa mới ra lệnh cho ai hả?" cả ba người kia đồng thanh đáp lời, sau đó lăm lăm tiến đến chỗ Vương Nguyên, đè cậu xuống giường rồi ra sức cù lét. Vương Nguyên bị cả ba hội đồng, chỉ biết nằm đó huơ loạn tay chân mà cười ha ha lên, trong đầu rất nhanh quên đi mấy chuyện không vui từ chiều đến giờ, bao nhiêu khó chịu bực tức đã bay biến hết.

Thế đấy, người ta thường nói những người vui vẻ thì không bao giờ giận lâu, câu này thật đúng.

Cả đám lui cui dọn dẹp sắp xếp một hồi, cuối cùng cũng đâu vào đấy. Vương Nguyên nằm ườn ra giường, lôi điện thoại ra chơi chém trái cây, Nghê Tử Ngư cũng ngồi bấm bấm điện thoại, cái âm thanh loạt xoạt từ điện thoại cứ đều đặn vang lên trong phòng.

Vương Nguyên nằm chơi điện thoại một hồi thì cảm thấy chán, đầu óc không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Cứ như một thói quen, hình ảnh của người nào đó lại xuất hiện trong đầu. Cậu nhớ lại chuyện ban nãy, không khỏi rùng mình.

Hồi nãy giận quá mất kiểm soát, không cần biết mình đang làm gì, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật kinh khủng.

Lúc cậu đuổi theo Vương Tuấn Khải, khi vừa thấy chiếc xe tải đang lao tới, cậu chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi chạy ra kéo tên mặt than kia lại. Sau đó tránh được chiếc xe tải, như thoát được khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cộng với việc bị hiểu lầm vô cớ, thế là cậu cứ... cứ làm sao nhỉ... hình như là cậu đã... tát một cái vào mặt Vương Tuấn Khải thì phải.

Đúng là cậu đã tát vào mặt hắn thật a...

A...

Vương Nguyên như sực tỉnh, tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Trời ơi trời ơi, tại sao lúc đó cậu lại hồ đồ quá vậy, tại sao lại mất kiểm soát đến như vậy chứ. Kiểu này là xong luôn, tên mặt than kia lần này thật sự giận cậu luôn rồi a a a.

Nhưng mà, chính hắn đã hiểu lầm cậu, cố ý làm lơ cậu, đã vậy, cậu còn cứu hắn thoát khỏi xe tông, tại sao hắn phải giận cậu chứ?

Nhưng hắn là phó ban hội học sinh, có khi nào hắn sẽ đi tố cáo với mọi người là cậu tát hắn không?

Oa a a a...

Thật là điên quá mà, không ngờ Vương Đại Nguyên cũng có ngày như thế này, tại sao lại đi đắc tội với tên mặt than kia vậy trời, hắn có hiểu lầm mình hay giận mình thì cứ từ từ mà giải quyết, tại sao mình lại động tay động chân với hắn chứ?

Thôi xong... kiểu này là tiêu đời rồi...

Làm sao xin lỗi hắn bây giờ?

Vương Nguyên lăn qua lăn lại trên giường, tóc rối lên như cái tổ quạ, trong đầu thì không ngừng chửi rủa bản thân, chính cậu còn không nhớ lúc ấy mình đã nói gì với tên mặt than kia nữa.

Hình như lúc ấy ở ngoài đường có nhiều người lắm thì phải, cậu còn... nằm đè lên người hắn nữa, hai gương mặt kề sát nhau... trời ơi trời ơi thật xấu hổ quá đi mất...

<Cộc... cộc...>

Bất chợt có tiếng gõ cửa làm Vương Nguyên giật bắn mình, cậu ngồi dậy, hoảng hốt. Thôi rồi, có khi nào tên mặt than kia qua đây trả thù cậu không? A a a thôi xong luôn rồi.

Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành, giọng lắp ba lắp bắp, "Này Nhị Hoành, cậu... cậu ra mở... mở cửa đi."

Lưu Chí Hoành đứng dậy, vừa định đi ra mở cửa thì Vương Nguyên nói tiếp, "Nếu... nếu... nếu... là Karry tới tìm tớ thì cậu cứ nói là tớ không có trong phòng nhé." xong cậu lập tức nằm xuống giường, với tay lấy cái chăn bông to sụ trùm lên người, che kín luôn cả mặt.

Lưu Chí Hoành quái gở nhìn vị lớp trưởng lớp mình đang trốn trong chăn kia, bước ra mở cửa, ngay sau đó liền bị người đứng trước mặt làm giật mình, mém nữa là ngã ra sau.

"A Karry, anh... anh tới phòng này có việc gì không?" lớp trưởng Vương vừa bảo nếu là Karry thì cứ bảo cậu ta không có trong phòng, không ngờ người tới tìm đúng là Karry thật.

"Vương Nguyên có ở trong phòng không?" Vương Tuấn Khải hỏi Lưu Chí Hoành, bản thân hắn đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều rồi mới quyết định đi qua đây, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp mặt tên nhóc kia.

"À Vương Nguyên hả, cậu ta dặn em là nếu anh có tìm thì nói với anh là cậu ta không có ở trong phòng."

Ách!

Tên Nhị Hoành ngốc nghếch, thật đúng là không nhờ được việc gì mà. Vương Nguyên nằm ở trong chăn thầm lôi mười tám đời tổ tông của Lưu Chí Hoành ra chửi rủa, tim càng lúc càng đập mạnh hơn.

Vương Tuấn Khải khuôn mặt vẫn không thay đổi, cũng không để ý đến mọi người trong phòng, một bước đi vào trong. Hắn đảo mắt nhìn về phía chiếc giường ở gần cửa sổ, liền thấy một cục bông tròn vo đang cuộn người ở trong góc, thế là hắn đi tới, lấy tay một phát kéo cái chăn to sụ ra.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA NAM THẦN KARRY HẢO SOÁI A... THA CHO TÔI ĐI MÀ TÔI KHÔNG CÓ CỐ Ý ĐÂU... HUHU..."

Vương Tuấn Khải, Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ và Nghê Tử Ngư đều bị tiếng hét của ai kia làm cho giật bắn mình.

Trước mặt Vương Tuấn Khải bây giờ là tên nhóc Vương Nguyên mặt đỏ ké, tay chân quơ quào loạn xạ, miệng thì không ngừng la hét như lên cơn. Hắn đặt cái hộp màu trắng đang cầm trên tay xuống, bịt miệng cậu lại rồi dùng ánh mắt hình viên đạn lãnh khốc nhất mà nhìn cậu.

Nghê Tử Ngư, Lưu Chí Hoành và Thiên Tổng đại nhân mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng ai nói được nên lời.

Mất một lúc sau đó Vương Nguyên mới thôi kích động, cổ họng đánh ực một cái, tim thì càng lúc càng đập mạnh cứ như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Vương Tuấn Khải nhìn tên nhóc phiền phức này chẳng có vẻ gì là đang giận hắn, trong lòng cũng thầm thở phào một tiếng. Hóa ra chỉ có mình hắn là cứ mang một tâm trạng tệ hại như vậy suốt.

"Đưa tay ra." hắn nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt xoáy sâu đến muốn cháy da.

"Anh nói cái gì cơ?" cậu ngơ ngác hỏi lại.

"Đưa tay ra mau."

"A"

"Có đưa tay ra không?"

"A, đưa thì đưa." Vương Nguyên vội vàng giơ cả hai tay ra trước mặt Vương Tuấn Khải, chân mày nhíu cả lại, không hiểu gì cả.

Vương Tuấn Khải nhìn hai tay của Vương Nguyên, hắn thấy bên tay trái của cậu có một vài vết xước vẫn còn đỏ thẫm, không khỏi cảm thấy xót xa.

Hắn mở cái hộp màu trắng, lấy ra một chai thuốc sát trùng rồi đổ một ít vào miếng bông gòn, ấn lên chỗ vết xước trên tay cậu, hành động tự nhiên như không có người trong phòng vậy.

"A... a... đau quá, anh làm gì vậy..." Vương Nguyên rùng mình, thuốc sát trùng làm cánh tay cậu tê buốt khôn tả.

Vương Tuấn Khải không trả lời, hắn xoa thuốc cho cậu, sau đó còn cẩn thận dán mấy miếng ugro vào chỗ vết xước, từng cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.

Đây là lần thứ hai hắn xoa thuốc cho cậu, nhưng lần này khác với lần trước, vết xước này là tại vì hắn mà có. Nếu không phải vì hắn, thì tên nhóc Vương Nguyên trước mặt này đây đâu có bị như vậy.

Sau khi cất chai thuốc vào trong hộp trắng, hắn đứng dậy một mạch đi ra ngoài, từ đầu chí cuối không nói một lời.

Những người trong hội học sinh ai cũng như vậy sao, chóng đến mà cũng chóng đi.

Vương Nguyên bị tên mặt than kia làm cho ngây đơ ra, mắt chớp chớp liên tục, mất một lúc sau đó cậu mới hoàn hồn. Trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự, không hiểu lý do vì sao Vương Tuấn Khải lại tự dưng bôi thuốc cho cậu nữa, hắn không trả thù ư?

Nhớ lại cảm giác khi bàn tay hắn khẽ chạm vào bàn tay cậu, tuy là không rõ ràng lắm, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được, hình như hai bên má mình lại nóng lên nữa rồi.

Lúc sau điện thoại cậu rung lên. Vương Nguyên với tay lấy cái điện thoại, trên màn hình hiện lên dòng chữ 'Bạn có một tin nhắn từ Nam thần Karry Vương Tuấn Khải mặt than siêu cấp khó tính', cậu run run mở hộp tin ra.

<Cảm ơn.>

Vương Nguyên bị đơ ra mất mấy giây, không hiểu ý nghĩa của tin nhắn này. Còn đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên một lần nữa.

<Vì đã giúp tôi thoát khỏi chiếc xe tải.>

Tiếp theo đó là hàng loạt tin nhắn khác.

<Xin lỗi.>

<Vì đã làm cho cậu bị thương.>

<Xin lỗi một lần nữa.>

<Vì đã hiểu lầm cậu.>

<Xin lỗi.>

Người gì đâu thật kỳ lạ, bảo người ta có gì thì cứ nhắn chung hết trong một tin, còn bản thân mình thì lại nhắn từng tin từng tin như vậy.

Vương Nguyên nhìn đống tin nhắn vừa được gửi tới, mắt chớp chớp liên tục. Cảm giác lâng lâng như bay lên chín tầng mây, trên môi vô thức nở một nụ cười nhẹ.

Thì ra Vương Tuấn Khải qua đây không phải để trả thù cậu, mà là để xoa thuốc cho cậu.

Hắn còn cảm ơn cậu, xin lỗi cậu nữa chứ.

Thì ra... hắn hoàn toàn không để ý đến cái tát của cậu... hắn còn không giận cậu nữa.

Thì ra...

Vương Nguyên cảm thấy rất vui, cực kỳ vui. Vương Tuấn Khải không giận cậu, không làm lơ cậu, cũng không có hiểu lầm cậu nữa. Vậy là... vậy là cậu và hắn đã trở lại bình thường rồi... không còn chiến tranh nữa rồi, thế giới lại hoà bình rồi.

Thật là hạnh phúc quá đi mất, Vương Tuấn Khải, anh đúng là nam thần.

Vương Nguyên vui sướng đến mức tay chân múa may lung tung. Cậu lấy điện thoại, nhắn lại một cái tin thật dài gửi cho người kia. Tin gửi đi rồi đợi mãi chẳng thấy trả lời, Vương Nguyên cũng chẳng để ý, hiện tại cậu đang rất rất rất vui. Cậu quẳng điện thoại sang một bên, quay qua với đám Lưu Chí Hoành, mặt mày vô cùng hớn hở:

"Này, chơi đánh bài không?"

Cả đám trong phòng đang buồn chán muốn chết, nghe vậy liền lập tức đồng ý, thế là bốn người ngồi tụm lại trên giường, rót một bình nước bự thiệt bự, lôi bộ bài tây ra ra bắt đầu lập sòng. Không khí xung quanh dần sôi động lên, ai cũng vui như tết, căn phòng 521 của khách sạn này cứ thế rộn ràng suốt một đêm.

Cách một bức tường ở căn phòng bên cạnh kia, có người nào đó đang tự kỷ nhìn vào màn hình hiện thoại, đọc đi đọc lại cái tin nhắn nhiều chữ của ai đó gửi đến, khuôn mặt ngơ ngẩn.

Lần đầu tiên, Vương Tuấn Khải cảm giác được, hình như... tim mình đã bị trật một nhịp...

Có những thứ, nếu như không nói ra thì cả đời chẳng ai biết, thế nhưng khi đã biết rồi thì lại ước mình chưa từng hay, bản thân chỉ còn cách ngồi đó thẫn thờ ôm một đống suy nghĩ vẩn vơ.

Vương Tuấn Khải không phải dạng người hay mơ mộng, càng không phải dạng người thích để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, vậy mà không hiểu sao chỉ vì một tin nhắn, nội dung hết sức bình thường không có gì đặc biệt lại có thể khiến cho hắn trở nên chú ý đến như vậy.

Đêm đó là một đêm vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ nhất từ trước tới giờ, một đêm dài lắm mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: