Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22 : Xin lỗi (1)

Chương 22: Xin lỗi

***

Vương Nguyên tức giận nhìn Vương Tuấn Khải, cậu thật sự chỉ muốn đánh vào gương mặt kia, đánh đến khi nào nguôi giận thì thôi.

"Anh lúc nào cũng làm như tôi là kẻ thù của anh. Tới bắt chuyện thì không thèm trả lời, quan tâm anh thì anh quay mặt đi chỗ khác, rốt cuộc là anh muốn gì đây chứ, muốn sau này tôi và anh sống chung một phòng mà cứ lạnh nhạt với nhau phải không hả?"

Vương Nguyên nói như hét vào mặt Vương Tuấn Khải, hai bên vai dường như đang run lên. Cậu không cần biết cả hai đang ở đâu, cũng không cần biết bản thân mình đang làm gì, hiện tại cậu chỉ muốn gào lên, hét to lên, muốn nói cho cái tên bại hoại trước mặt biết, rằng cậu đang rất khó chịu, muốn điên lên rồi đây này. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén từ trưa đến giờ như muốn tuôn trào ra hết.

Mọi người đứng xung quanh há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, tò mò không biết rốt cuộc hai vị thiếu niên kia đang có chuyện gì.

Vương Tuấn Khải ngã xuống vẫn còn chưa hoàn hồn thì bất ngờ bị một cái tát giáng ngay mặt, bên má trái bắt đầu đau nhức, tai ù đi, cổ áo bị nắm lên. Tiếp theo đó là một tràng giận dữ của người nào đó xối xả vào mặt, khiến cho hắn nhất thời ngây người ra, tay chân như đông cứng lại, không cử động được gì.

Dưới nền đất lạnh lẽo, hắn thì chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, thế nhưng lại không cảm giác được cái lạnh ấy.

Vương Nguyên thở hồng hộc, cậu im lặng một hồi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Phải mất một lúc lâu sau đó, hơi thở của cậu mới bình thường trở lại, cậu nghiến răng, tâm trạng bây giờ tồi tệ vô cùng.

"Nếu anh có ghét tôi thì... cứ nói thẳng chứ đừng có làm ra cái thái độ như vậy, anh có biết là... tôi khó chịu lắm không?"

Giọng nói Vương Nguyên ngắt quãng, càng lúc càng nhỏ dần. Cậu cũng chẳng biết mình vừa nói gì, tâm trạng bây giờ rối bời vô cùng. Cậu chống tay đứng dậy, mắt hơi hoa lên làm cho cậu bị choáng, bây giờ cậu không muốn nhìn mặt hắn nữa, thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa.

"Vương Tuấn Khải."

"Về sau nếu anh cứ nhắm mắt mà đi ra đường như vậy thì tôi sẽ không chạy ra kéo anh lại nữa."

"Anh không nghe tôi giải thích, tôi cũng không muốn nói nữa."

"..."

"Mới nãy, anh có biết là... tôi... lo cho anh lắm không?"

... Mới nãy anh có biết là tôi lo cho anh lắm không...

Giọng nói của cậu nhỏ như gió bay, nhỏ đến mức cứ như đang nói với chính mình vậy, nhưng Vương Tuấn Khải đều nghe rõ hết, nghe không sót một chữ nào. Vương Nguyên gương mặt trắng bệch, gió ban đêm khiến cậu cảm thấy lạnh, cậu không muốn để ý đến cái tên kia nữa, xoay người đi vào bên trong khách sạn.

Vương Tuấn Khải nằm thẫn thờ ra đó, bên má vẫn còn đau lắm, tay chân không cử động được. Hắn nhìn dáng người cậu khập khiễng đi vào bên trong khách sạn, cảm thấy có gì đó khẽ nhói lên.

Hắn thấy đau lắm, một luồng cảm xúc không tên nào nó cứ len lỏi trong lòng, bản thân hắn cũng không biết đó là gì nữa. Có người lo cho hắn ư? Thật sự Vương Nguyên... lo cho hắn ư?

Một người vừa mới tát mình xong, lại bảo rằng rất lo lắng cho mình...

Lòng Vương Tuấn Khải ngổn ngang cảm xúc, không rõ là đang vui hay đang buồn nữa.

Những người xung quanh thấy Vương Tuấn Khải vẫn cứ nằm im đó, không có gì gọi là muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy thương hại cho vị thiếu niên kia, bị em trai/bạn bè/người yêu bỏ đi như vậy, thật tội nghiệp. Xem hết kịch vui, đám hiếu kỳ cũng dần dần tản ra, thoáng chốc đã không còn ai.

Một bà dì tốt bụng lại gần muốn đỡ Vương Tuấn Khải lên liền bị hắn từ chối, hắn nhỏ giọng cảm ơn rồi sau đó tự mình đứng dậy, thẫn thờ đi vào trong.

Vương Tuấn Khải lúc này đã bình tĩnh hơn đôi chút, hắn bước vào thang máy, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại mọi việc. Mười mấy năm qua hắn là một người luôn luôn tỉnh táo, sống theo lý trí, không bao giờ vì mấy chuyện linh tinh không đâu vào đâu mà mất kiểm soát.

Thế tại sao mới nãy hắn lại...

Hắn thở hắt ra, cảm thấy thật tệ hại. Rốt cuộc, hắn tức giận vì điều gì chứ, tại sao hắn lại không tự chủ được mà lao ra đường như vậy. Tức giận vì Vương Nguyên ôm người khác trước phòng giáo viên, tức giận vì cậu ta làm vỡ cái ly, hay tức giận vì cậu ta có bạn gái trong khi hắn là một người cùng phòng lại không hay biết?

Vương Tuấn Khải nhếch mép cười khổ, hắn tự khinh bỉ bản thân, cho dù có lý do nào đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận, mới nãy hắn thật ngu ngốc.

Chỉ có kẻ ngốc mới tự dưng nổi khùng lên với tên nhóc kém mình một tuổi kia, chỉ có kẻ ngốc mới vô duyên vô cớ lao ra giữa đường giữa sá mà không chịu dòm ngó đèn giao thông, chỉ có kẻ ngốc mới...

... mới khi không lại tức giận chỉ vì biết tên nhóc cùng phòng với mình có bạn gái mà trước đó mình lại không hay...

Vương Tuấn Khải có còn là Vương Tuấn Khải nữa không đây, tại sao hắn lại hành xử ngu ngốc như vậy chứ, tại sao?

Từ lúc nào mình lại quan tâm đến chuyện của tên nhóc đó vậy? Chuyện của tên nhóc đó, liên can gì tới hắn mà hắn phải tức giận?

Một câu hỏi chẳng có lời giải đáp nào thỏa đáng.

Thang máy 'Ding' một tiếng rồi mở cửa, Vương Tuấn Khải thẫn thờ bước ra, đi về phía phòng 520. Thật sự hắn chỉ muốn được ở một mình, hắn không muốn bây giờ vào phòng lại gặp Vương Nguyên. Cái tát của Vương Nguyên làm cho hắn tỉnh ngộ, hắn cảm thấy mình chẳng ra làm sao, thật xấu hổ.

Hai vị khách ở phòng 521 trả phòng sớm hơn dự tính, lúc Vương Nguyên vừa lên tới thì cũng vừa đúng lúc mấy người phục vụ dọn dẹp xong, cậu liền xách balo đi về phòng mình, vừa vào đã đi thẳng vào phòng tắm. Nghê Tử Ngư cùng Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành nhìn thấy vị lớp trưởng lớp mình như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, ai cũng cảm thấy tò mò và lo lắng, rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Karry. Tuy vậy, cả ba người cũng chỉ có thể tò mò ở trong lòng mà không dám mở miệng hỏi.

Vương Tuấn Khải vừa bước vào thì phát hiện cả đám Nghê Tử Ngư, Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành đã về phòng 521 hết cả, những mảnh chai thủy tinh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tử Kỳ nhìn thấy Vương Tuấn Khải mặt mày thẫn thờ liền đi tới chỗ hắn, gương mặt có chút không hài lòng:

"Mới nãy có phải cậu với nhóc Vương Nguyên kia có xích mích với nhau phải không, hai người đánh nhau à?"

Hắn ngạc nhiên nhìn Tử Kỳ, rồi lắc đầu.

"Không đánh nhau thì tốt rồi, nhưng tại sao tay cậu nhóc kia bị trầy vậy? Chưa bắt đầu cắm trại mà đã như vậy rồi, hai người có chuyện gì hiểu lầm thì cứ gặp nhau rồi ngồi xuống từ từ mà giải thích, làm gì mà phải giận dữ đến vậy." Tử Kỳ ngừng một chút rồi tiếp "Bản thân cậu là phó ban hội học sinh, mấy chuyện này mà xảy ra nữa là không được đâu đấy."

Vương Tuấn Khải nghe Tử Kỳ nói, trong lòng đã nặng nề lại càng nặng nề hơn, sắc mặt hắn lúc này vô cùng tệ.

Tay Vương Nguyên... bị trầy ư?

Hắn cảm thấy tim mình nhói lên. Có thể mới nãy bị ngã, tay cậu nhóc chà xuống mặt đường, cho nên mới bị trầy.

Nếu không có Vương Nguyên, có lẽ hắn đã bị xe tải tông phải cho thành người thiên cổ luôn rồi. Vương Nguyên vì muốn kéo hắn lại mà bị thương, có đáng không chứ?

Chuyện xảy ra như vậy, người có lỗi... thật sự là hắn.

Lòng Vương Tuấn Khải thật nặng nề, hắn đến chỗ tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm, trong đầu miên man suy nghĩ linh tinh, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào.

Một lát sau thầy tổng quản nhiệm gọi mọi người xuống nhà ăn của khách sạn dùng bữa. Bởi vì có một số trục trặc nhỏ nên cả đoàn đến bây giờ mới có thể dùng bữa tối được. Gương mặt ai nấy đều rạng rỡ đi đến nhà ăn, tiếng cười nói cứ vang suốt không thôi. Chỉ có Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn cứ im lặng mãi, chẳng ai chịu lên tiếng. Vương Tuấn Khải thì không sao, nhưng mà Vương Nguyên như vậy, đám học sinh lớp hai ai ai cũng cảm thấy không quen. Vị lớp trưởng lớp mình nổi tiếng nói nhiều hoạt bát sôi nổi tự dưng hôm nay lại im như hến, không biết là đang có chuyện gì đây. Tuy rất muốn chạy đến hỏi nhưng không ai dám, ngay cả Lưu Chí Hoành thân với lớp trưởng Vương nhất mà bây giờ cũng chỉ biết ngồi đó bất lực nhìn.


Nếu người ta đang không muốn nói chuyện, thì mình có hỏi hay an ủi gì cũng không được, ngộ nhỡ làm phiền người ta thì khốn. Tốt nhất là cứ lơ đi như không biết là được rồi.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, bữa ăn tối cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt đi về phòng. Tuy bây giờ chỉ mới quá tám giờ rưỡi nhưng ai cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, chỉ mong nhanh chóng được nằm lên giường thôi. Phòng ăn dần thưa thớt, chẳng mấy chốc đã không còn ai.

Vừa bước vào phòng Vương Nguyên liền đem quần áo và vật dụng trong balo để hết lên giường, sau đó cẩn thận treo từng cái vào tủ quần áo. Vương Nguyên không phải là dạng người hay buồn bã lâu, tâm trạng cậu hiện giờ đã tốt hơn hẳn, cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: