Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21 : Hiểu lầm (1)

Chương 21: Hiểu lầm

***

"Thế này là sao, chúng tôi đã đặt phòng trước rồi, bây giờ các người bảo bị thiếu một phòng là sao hả?" thầy tổng quản nhiệm giọng điệu bực dọc nhìn mấy người tiếp tân.

"Chúng tôi thật sự xin lỗi quý khách vì sai sót này, nhưng vì hai vị khách ở phòng 521 đến mười giờ tối nay mới trả phòng ạ, mong quý khách thông cảm cho chúng tôi. Là chúng tôi sơ suất, chúng tôi bây giờ cũng không biết phải làm sao, mong các vị thông cảm cho chúng tôi... @#$%^&@#$%^&..."

Vương Nguyên và cả đoàn đứng ngây ngốc cả ra.

"Này, vậy thì học trò của tôi bây giờ tụi nó phải ở đâu đây... @#$%^@#$%^&..."

"Xin quý khách thông cảm, thực tình thì... @#$%^&@#$%^&..."

Cô tiếp tân bộ dạng vô cùng bối rối đang cố giải thích với thầy tổng quản nhiệm, cả hai nói mà như cãi nhau đến nơi. Bên ngoài Vương Tuấn Khải và mấy người trong ban tổ chức thì bận rộn di chuyển vật dụng từ trong xe vào, khung cảnh vô cùng lộn xộn.

Vương Nguyên đứng khoanh tay một góc nhìn lại tờ giấy đăng ký, cậu, Lưu Chí Hoành, Dịch Dương Thiên Tỉ và Nghê Tử Ngư chung một phòng, là phòng 521, cũng là cái phòng đang bị thiếu kia, thật xui hết chỗ nói.

Thầy tổng quản nhiệm và cô tiếp tân nói tới nói lui mất đến mười mấy phút. Thầy khó chịu nhìn xung quanh, cảm thấy cũng không thể để cả đoàn cứ đứng mãi ở dưới này được, thầy đành gọi Vương Nguyên lại, nói với cậu, "Phòng 521 của em hiện tại người ta chưa trả phòng, thôi thì phòng em sang phòng 520 ngồi tạm, đến mười giờ tối có phòng rồi tụi em về lại sau, được không?"

"Vâng, được ạ." Vương Nguyên tuy chán nản nhưng cũng đành chịu, không ngồi nhờ phòng khác thì cũng chẳng biết phải đi đâu.

Thầy tổng quản nhiệm nhìn cậu: "Em và các bạn thông cảm nhé." sau đó nhanh chóng quay lại quầy tiếp tân lấy chìa khóa, đưa cho mọi người. Vương Tuấn Khải nhận chìa khóa phòng mình rồi cùng Tử Kỳ và hai người khác trong ban tổ chức đeo balo lên, cầm theo mấy bao dụng cụ nữa bước vào thang máy, có vẻ như họ cùng một phòng thì phải.

Vương Nguyên vô thức nhìn theo hắn, tự dưng thấy lòng trống rỗng, không biết tâm trạng đang vui hay đang buồn nữa.

Từng nhóm từng nhóm nhận chìa khóa rồi nhanh chóng di chuyển lên lầu. Cho đến khi mọi người đều đã đi hết rồi Vương Nguyên cùng đám Nghê Tử Ngư mới uể oải vác balo bước vào thang máy đi lên. Vương Nguyên nóng máu nhìn sang bên cạnh, lớp phó Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay ga lăng với Lưu Chí Hoành thấy sợ luôn, còn xách balo giúp nữa chứ, cứ như Nhị Hoành là con gái yếu đuối không bằng. Nhìn cái mặt tên nhóc Nhị Hoành kia kìa, hớn thấy rõ.

Thang máy 'Ding' một tiếng rồi mở cửa, bốn người nhanh chóng bước ra tìm phòng 520. Khách sạn này đẹp ngoài sức tưởng tượng của mọi người, phía dưới là sàn gỗ, hai bên có treo rất nhiều tranh ảnh nghệ thuật nhìn vô cùng lạ mắt, cả hành lang đều gắn bóng đèn vàng nhạt, trông vừa mờ ảo lại vừa sang trọng. Nhà trường thật sự đã chi rất nhiều cho chuyến đi này.

Đám Vương Nguyên đi tới phòng 520, có vẻ như những người ở phòng ấy cũng chỉ vừa mới vào thôi, cửa còn chưa đóng lại nữa. Vương Nguyên thấy vậy liền không một chút e ngại đi vào luôn. Vừa mới bước một chân vào cậu đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

"Ủa Vương Tuấn Khải, anh ở phòng này à?" cậu mở to hai mắt nhìn người trước mặt, hắn cũng nhìn cậu, gương mặt hiện rõ bất ngờ. Cả hai cứ nhìn nhau như thế tận nửa phút.

"Các cậu ở phòng nào, sao lại vào đây?" hắn liếc mắt sang chỗ khác, tuy là câu hỏi nhưng lại không giống đang hỏi chút nào.

Vương Nguyên nhìn đám Nghê Tử Ngư ở phía sau, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, tay gãi gãi đầu, "À... ờ... thầy tổng quản nhiệm bảo phòng 521 của tôi đến mười giờ tối người ta mới trả phòng, nên bảo tụi tôi sang phòng này ngồi chờ."

"Vậy sao." Tử Kỳ đang loay hoay dọn đống đồ trong balo ra, lúc bấy giờ mới ngước mặt lên "Vậy thì các em vào đi, vào đây ngồi." Tử Kỳ nhiệt tình mời cả đám vào, còn chỉ lên chiếc giường gần cửa sổ, "Cứ ngồi đây đi, xui cho mấy đứa, tự dưng lại thiếu phòng."

Cả đám nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ, nhanh chóng cởi giày ra rồi khép nép bước vào. Tử Kỳ và mấy người trong phòng lại tiếp tục công việc của mình. Thiên Tỉ đặt hai cái balo lên giường, rồi nói với Lưu Chí Hoành gì đó không rõ nữa, Nghê Tử Ngư thì lấy điện thoại ra bấm bấm, bầu không khí ngại ngùng bao trùm căn phòng.

Cũng phải thôi, ở đây toàn là đàn anh khối trên, lại trong ban tổ chức, người ta mới vừa nhận phòng đang soạn đồ này nọ, đám các cậu vào ngồi như vậy, không ngại mới là lạ.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải đang lấy quần áo trong balo ra treo lên móc, không hề để ý đến xung quanh, cứ như bọn cậu đây là không khí vậy. Vương Nguyên không hiểu, thực sự không hiểu luôn. Cuối cùng là cậu đã làm cái gì sai mà hắn lại bày ra cái bộ mặt thờ ơ với cậu như vậy, thậm chí còn né tránh cậu từ trưa đến giờ. Dù gì thì cậu với hắn cũng chung phòng ký túc xá, cũng thân thiết với nhau, có cần phải tỏ ra xa lạ như thế không chứ.

Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy khó chịu, bản thân cậu ghét nhất là bị người ta giận mà lại không biết lý do, mà rốt cuộc là cái tên mặt than này có đang thật sự giận cậu hay không cậu cũng chả biết nữa.

Vương Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, phòng khách sạn ở đây quả thực không tồi. Phòng dành cho bốn người, có hai giường đôi, hai tủ quần áo, một cái bàn nhỏ, một tivi treo tường và một phòng tắm. Từ cửa sổ nhìn ra là ban công, đứng trên ban công là có thể thấy được cả thành phố. Bây giờ là hoàng hôn, bầu trời bên ngoài nhuốm một màu vàng rực, đẹp đến nao lòng.

Nhưng mà cho dù khung cảnh có đẹp cỡ nào thì Vương Nguyên cũng không có một chút hào hứng. Cậu nhìn Vương Tuấn Khải đang ngồi bên giường đối diện, nhìn mãi không chịu được liền chạy qua, ngồi kế bên khều khều tay hắn, "Này Tuấn Khải..."

Hắn không trả lời.

"Này Khải ca..."

Vẫn không chịu trả lời.

"Anh sao vậy hả, sao anh cứ lơ tôi thế, rốt cuộc là tôi đã làm cái gì mà an..."

"Này Karry, thầy tổng quản nhiệm gọi cậu kìa."

Vương Nguyên đang cố bắt chuyện với Vương Tuấn Khải thì bỗng dưng có một người khác từ bên ngoài ló đầu vào ngắt lời cậu, có vẻ như là một anh lớp trên cũng trong ban tổ chức. Vương Tuấn Khải nghe thế thì ngay lập tức đứng dậy, xỏ đại đôi dép vào rồi đi ra ngoài luôn, để lại cậu vẫn chưa nói hết câu, mặt còn ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng đến ngốc ra.

Vương Nguyên tự dưng cảm thấy tủi thân kinh khủng. Chuyện gì đang xảy ra vậy, thật sự là hắn đang giận cậu sao, thật sự là hắn không muốn nghe cậu nói sao? Ít nhất trước khi đi khỏi thì cũng phải nói với cậu như là 'Chờ tôi chút' hay là 'Lát nói chuyện sau' gì gì đó chứ. Đằng này, cậu đang nói với hắn mà hắn một bước đi ra khỏi cửa luôn, cứ như cậu không tồn tại vậy.

Tại sao, tại sao, tại sao vậy hả?

Tử Kỳ cùng hai đàn anh còn lại đang ngồi tán dóc với nhau, Lưu Chí Hoành và lớp phó Thiên Tỉ thì đang lục lọi balo tìm cái gì đó không biết nữa, còn Nghê Tử Ngư thì vẫn ngồi bấm điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại cứ chiếu lên gương mặt cậu ta lúc xanh lúc đỏ, nhìn chẳng ra sao.

Tại sao không ai quan tâm đến cậu vậy nè, cậu thật sự là không khí sao hả? Hả? Hả?

Vương Nguyên tức, cậu dẩu môi, nhăn nhó mặt mũi, từ khó chịu chuyển sang tức giận, ấy vậy mà chẳng có ai thèm quan tâm đến. Nhìn Thiên Tổng đại nhân cùng tên nhóc nào đó cứ ngồi cười nói suốt mà phát bực. Tên nhóc Lưu Chí Hoành kia bình thường mỗi lần cậu vào lớp đều chạy tới ồn ào nói chuyện, vậy mà sao hôm nay tự dưng lại bơ cậu đi vậy hả? Tại sao không tới nói chuyện với cậu nữa đi, bổn Đại Nguyên đang ngồi chán mốc ở đây nè, tại sao lại không tới vậy hả?

Vương Nguyên giận cá chém thớt trong đầu thầm lôi mười tám đời tổ tông của Lưu Chí Hoành ra thăm hỏi. Không hiểu sao bây giờ nhìn đâu cũng thấy cái khuôn mặt đáng ghét của tên mặt than nào đó, a a a thiên a thiên a kiểu này chắc điên chết mất.

Cậu dùng dằng lục tìm điện thoại trong balo. Lục một hồi sực nhớ điện thoại để ở trong túi quần, thế là lại dùng dằng quẳng cái balo sang một bên, lấy điện thoại ra ngồi chơi chém trái cây. Cậu tưởng tượng mỗi một quả táo quả chuối quả dâu quả gì gì đó trong trò chơi là gương mặt của tên Vương Tuấn Khải đáng ghét kia mà chém khí thế. Đúng, đây là gương mặt đáng ghét của hắn, ta chém, ta chém, ta chém, chém đến khi nào nhà ngươi chịu mở mồm nói thì thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: