Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20 : Tin nhắn (2)

Cô bạn ấy là ai vậy, lại còn khen là cực kỳ xinh xắn nữa, xinh tới mức độ nào chứ.

Cuối cùng là ai, là ai, là ai?

Tuy không muốn nghĩ đến đâu nhưng không hiểu sao mà mấy cái suy nghĩ linh tinh đó cứ xuất hiện trong đầu mãi. Vương Nguyên ngồi kế cô bạn xinh xắn, cô bạn xinh xắn ngồi kế Vương Nguyên, Vương Nguyên và cô bạn xinh xắn ngồi kế nhau, cùng trò chuyện cùng cười nói, cười cười nói nói, nói nói cười cười...

Aish~ điều hòa xe này có bị hỏng không vậy, sao nóng thế?

Vương Tuấn Khải cứ ngồi đó, bổ não ra đủ thứ. Xe vẫn chạy đều đều, cảnh vật bên ngoài cứ lùi dần lùi dần, xung quanh hắn hiện giờ giống như đang có một tầng hắc ám bao quanh khiến cho bạn học ngồi kế bên dù có tò mò cũng không dám hỏi han.

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ trán, hắn lắc đầu, tự dưng cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn quá mức. Tên nhóc kia có ngồi với ai thì cũng chẳng liên quan tới hắn, vậy mà tại sao hắn lại cứ phải nghĩ tới nghĩ lui mãi như thế này chứ.

Đúng rồi, mắc mớ gì mình lại phải để tâm chuyện đó...

Nhưng mà sao thấy bực mình quá...

Hắn hồi tưởng lại, nhớ ngày trước lúc ba mẹ cãi vã nhau, đưa đơn li dị, đủ thứ chuyện xảy ra, thế nhưng hắn vẫn không một chút buồn bã đau xót, thậm chí còn có thể cúi đầu chào ba mẹ đi học, không để bất cứ một việc gì len lỏi vào đầu óc. Vương Tuấn Khải là vậy, là một con người ngoài những việc liên quan đến bản thân mình ra, thì những thứ khác đều không quan trọng.

Thế mà bây giờ chỉ vì một tin nhắn hơi nhiều chữ của tên nhóc phiền phức cùng phòng, lại có thể khiến cho hắn khó chịu đến như vậy.

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ dạo này hắn đã thay đổi rồi ư?

Vương Tuấn Khải lôi tai nghe ra, cắm vào điện thoại rồi nhắm mắt lại nghe nhạc. Có lẽ, sống chung với tên nhóc kia lâu quá nên hắn bị lây bệnh rồi cũng nên.

Chắc là vậy.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt, những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát 'An tĩnh' của Châu Kiệt Luân vang lên bên tai, hắn thả hồn mình vào lời bài hát, cố gắng bỏ đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Nghe hết một bài, hai bài, rồi ba bài hát, nghe mãi như thế nhưng dường như hắn cảm thấy mình cũng chả khá hơn là bao.

Vương Nguyên gửi tin nhắn cho tên mặt than kia cũng gần mười mấy phút rồi mà vẫn không thấy trả lời. Đợi mãi mà điện thoại vẫn im lìm, càng nhìn lại càng sốt ruột. Có khi nào cậu nhắn nhiều quá nên giận rồi không thèm trả lời luôn?

Không đúng, nhắn tin nhiều thì có gì phải giận chứ.

Hay là... hắn đang ghen tỵ với cậu vì cậu được ngồi kế bên một cô bạn xinh xắn... ha ha ha...

Mà cũng không phải nữa, nam thần Karry đẹp trai tài giỏi như vậy, lúc nào cũng có rất nhiều cô nàng xinh đẹp vây quanh, thầm mến hắn, việc quái gì mà phải ghen tỵ với cậu chứ.

Có khi hắn không thèm đọc tin nhắn luôn không chừng.

"..."

Aish~ mặc kệ, không thèm đợi nữa.

Vương Nguyên vò đầu đến rối mù, cậu cất luôn điện thoại vào túi quần, cởi luôn áo khoác ngôi sao màu xanh đang mặc trên người, đứng dậy bỏ vào balo luôn, quyết tâm không để ý đến cái điện thoại nữa.

"Bạn Vương Nguyên ơi..." Trịnh Tử Khởi nãy giờ ngồi im bỗng nhiên lên tiếng, khều khều cậu, "Bạn có thể lấy dùm mình cái tai nghe được không?" Tử Khởi nhìn Vương Nguyên, khuôn mặt có chút hơi e ngại.

"Ừm, không sao." cậu nghe vậy thì đứng dậy lần nữa, rồi quay sang hỏi, "Bạn để ở đâu thế?"

"À mình để ở ngăn ngoài cùng, cái túi nhỏ nhỏ ở đằng trước balo ấy."

Vương Nguyên lục ngăn bên ngoài của balo, lấy ra một cái tai nghe màu trắng đưa cho Trịnh Tử Khởi, cô bạn ấy nhận lấy rồi nói cảm ơn, Vương Nguyên cũng chỉ cười. Cậu kéo balo lại rồi ngồi xuống, tay chân rảnh rỗi không biết phải làm gì nữa.

Cậu lơ đãng liếc mắt sang nhìn Trịnh Tử Khởi, cô bạn chậm rãi cắm tai nghe vào điện thoại, rồi ngó qua cửa kính nhìn ra bên ngoài. Có lẽ, những người ngồi trên xe du lịch ai cũng như vậy thì phải, tai đeo tai nghe nghe nhạc và theo thói quen nhìn ra ngoài đường miết thôi.

Hình ảnh này làm cho Vương Nguyên liên tưởng đến một người, cũng rất thích đeo tai nghe mà nghe nhạc, chính là Vương Tuấn Khải.

Aish, lại là Vương Tuấn Khải, không thèm trả lời tin nhắn của cậu, thôi không thèm nghĩ đến hắn nữa.

Vương Nguyên điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau một chút, rồi khoanh tay, bắt chéo chân lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, ngồi một hồi thì trong đầu tự nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Trịnh Tử Khởi, cô bạn khác lớp đang ngồi kế bên này, tuy rằng đây là lần đầu tiên nói chuyện nhưng Vương Nguyên lại cảm thấy hình như hơi quen. Nhất là cái tên Trịnh Tử Khởi ấy, có vẻ như cậu đã nghe ai nhắc qua một lần rồi thì phải.

Vương Nguyên suy nghĩ, thấy có vẻ mơ hồ. Trịnh Tử Khởi... Trịnh tử Khởi... rốt cuộc là nghe ở đâu vậy ta...

Cậu liếc sang Lưu Chí Hoành ngồi đối diện, lại thấy tên nhóc ấy cùng Thiên Tỉ chụm đầu lại chơi cái gì đó trong điện thoại, nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt.

Hứ, dám bơ bổn Đại Nguyên, ta đây cũng không thèm.

Trong đầu Vương Nguyên bỗng nhiên có cái gì đó xẹt ngang qua, cậu ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay chống cằm vặn đầu óc cố nhớ lại.

Đúng rồi, là Lưu Chí Hoành, hình như hồi đó có một lần tên nhóc Nhị Hoành có nói qua một lần rồi thì phải. Cậu liếc nhìn sang Trịnh Tử Khởi kế bên, mặt mày trở nên vô cùng đăm chiêu.

Hình như cũng lâu lắm rồi, có một lần nào đó vào giờ ra chơi, Lưu Chí Hoành nhảy chân sáo vào lớp, gương mặt vô cùng rạng rỡ chìa điện thoại ra cho Vương Nguyên xem. Cậu nhóc bảo rằng hôm trước đi cổ vũ cho đội bóng rổ trong trận đấu tập gì gì đó, được đệ nhất mỹ nhân của khối mười chụp hình chung, tên cái gì Tử Khởi ấy, học bên lớp một thì phải. Lúc ấy cậu cũng có xem, nhưng không để ý lắm, về sau lại quên luôn.

Có khi nào vị hoa khôi khối mười ấy là Trịnh Tử Khởi đang ngồi kế bên cậu đây không? Thảo nào nhìn lại xinh xắn dễ thương như vậy.

Mà chắc chắn là vậy rồi, cô bạn này vừa bước lên xe đã khiến cho đám choi choi trên xe trầm trồ, không phải là hoa khôi thì còn ai nữa.

A ha ha ha... Bất ngờ thật nha...

Một lát nhất định phải nói chuyện này cho Vương Tuấn Khải mặt than nghe mới được, há há há...

"Này lớp trưởng Vương."

Đang ngồi cười tự kỷ một mình thì có ai đó đập vào vai Vương Nguyên, làm cậu hết hồn, đứt luôn mạch suy nghĩ. Cậu quay lại, thì ra là Hạ Nhi. Hạ Nhi chớp chớp mắt nhìn vị lớp trưởng lớp mình, ghé tai cậu nói nhỏ:

"Lớp trưởng Vương, rảnh không, xuống dưới chơi đánh bài đi."

"Này, chơi bài trên xe à, được không đấy?" cậu cũng chớp chớp mắt, hỏi lại.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: