Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20 : Tin nhắn (1)

Chương 20: Tin nhắn

***

Trên xe, Thiên Tổng đại nhân cùng tên nhóc Nhị Hoành liên tục nhỏ to với nhau, có đôi lúc còn cười ha ha lên, trông hai người vui vẻ đến phát bực. Vương Nguyên mấy lần định quay sang mở miệng nói thì cứ y như rằng lại thấy mình không tài nào chen vào câu chuyện của hai đứa kia được, thế là đành phải ngậm ngùi mà cố gắng làm lơ đi. Lại ngó qua Trịnh Tử Khởi ngồi kế bên, cô bạn này mới đầu cũng rất cởi mở, nhưng từ lúc xe chạy đến giờ cứ dán mắt vào điện thoại, chẳng biết đang làm gì nữa.

Cứ ngồi im như vậy thật chán chết đi được.

Vương Nguyên rảnh rỗi lôi cái điện thoại màu trắng của mình ra chơi mấy trò chơi nhàm chán trong điện thoại, màn hình cứ liên tục báo 'game over', riết rồi cũng thấy nản, thế là lại cất điện thoại vào.

Vương Nguyên lơ đãng ngó ra ngoài cửa kính xe, hàng cây hai bên đường, những dãy nhà cao ốc cứ liên tục chạy lùi ra phía sau, xe chạy êm đến mức có cảm giác như bản thân mình đang đứng yên, còn cảnh vật bên ngoài thì đang lùi lại phía sau vậy. Cậu cứ nhìn ra ngoài như thế, đọc mấy bảng hiệu trên đường, tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Không biết Vương Tuấn Khải ngồi trên xe số mấy nhỉ, không biết hắn đang làm gì nhỉ...

Vương Nguyên thẩn thơ suy nghĩ, tay chân rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là lôi điện thoại ra lại, vào mục tin nhắn, soạn một cái tin gửi cho người nào đó.

<Khải ca, anh đang làm gì thế?>

Tin vừa được gửi, chưa đầy một phút sau điện thoại liền rung lên. Cậu hớn hở mở hộp tin nhắn ra xem.

<Số 5.>

Thì ra hắn ngồi xe số năm. Cậu lại gửi tiếp một tin nhắn khác.

<Ồ vậy à, vậy anh ngồi kế bên ai thế? [icon mặt cười]>

<Ngồi kế bạn cùng lớp.>

<Thế à, anh ngồi hàng ghế số mấy thế? [icon mặt cười]>

<Ngồi hàng ghế thứ hai.>

<Woa thiệt hả, tôi cũng ngồi hàng thứ hai, vậy anh ngồi trong hay ngồi ngoài? [icon mặ hớn hở]>

<...[icont mặt nghiêm túc]>

Vương Nguyên ngây người, nhìn tin nhắn chỉ có ba dấu chấm Vương Tuấn Khải gửi đến, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Còn đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên một lần nữa, cậu ngay lập tức mở hộp thư ra xem.

<Muốn hỏi gì thì cứ nhắn luôn trong một tin đi, đừng nhắn từng cái vậy.>

Vương Nguyên nhìn điện thoại, mắt chớp chớp liên tục. Đúng là tên mặt than khó tính, người ta buồn chán muốn nói chuyện với anh thôi mà anh lại như vậy à.

Tuy nghĩ vậy nhưng Vương Nguyên cũng cảm thấy vui vui. Cậu nhìn cái tên 'Nam thần Karry Vương Tuấn Khải mặt than siêu cấp khó tính' trong danh bạ mình, miệng vô thức nở một nụ cười nhẹ.

Nhắn chung luôn một tin ư, được, ha ha, bổn Đại Nguyên đây rất dễ tính, muốn gì ta sẽ chiều tất... ha ha...

Vương Nguyên mặt lém lỉnh, bắt đầu bấm bấm liên hồi. Một lát sau đó, Vương Tuấn Khải ngồi ở xe số năm cảm thấy túi quần bên phải của mình rung lên, hắn lôi điện thoại ra, trên màn hình hiện lên dòng chữ 'Bạn có một tin nhắn từ Nguyên Tử phiền phức'.

Hắn chau mày mở hộp thư ra xem, ngay lập tức té ngửa.

<Vương Tuấn Khải, anh đang làm gì đấy, tôi thì đang nhắn tin với anh nè [icon mặt cười]. Trên xe anh vui không, anh ngồi bên trong hay bên ngoài của hàng ghế thế? Anh ngồi bên dãy của bác tài hay ngồi bên dãy cửa ra vào thế? Ngồi kế bên anh là nam hay nữ vậy, có đẹp trai không, có xinh gái không? Lớp anh có bao nhiêu người đi, bao nhiêu người không đi thế? Anh có bị say xe không, tôi thì không nhé [icon nháy mắt], ngồi đối diện với anh là ai vậy, còn đối diện tôi là lớp phó Thiên Tỉ và tên nhóc Nhị Hoành ngố nè. À mà hồi sáng lúc ở ký túc xá mặc dù chúng ta đã ăn sáng rồi nhưng sao bây giờ tôi thấy đói quá, anh có đói không [icon mặt khóc] A còn chuyện này nữa, ha ha, anh biết không, người ngồi kế bên tôi là một cô bạn, là cô bạn đó nha, cực kỳ xinh xắn luôn đó. Sao nào, chắc ngồi kế bên anh là một người vô cùng xấu xí luôn chứ gì, lêu lêu [icon lè lưỡi] Hây da cô bạn này dễ thương cực kỳ, thế nào, anh có ghen tỵ với tôi không hahahaha... [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim] [icon trái tim]>

Vương Tuấn Khải đọc xong tin nhắn, tự nhiên thấy mắt mình hoa lên. Tận mấy phút sau mới có thể kéo hồn mình lại được.

Hắn lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, lắc đầu cười. Cái gì thế này, tên nhóc kia thật sự rảnh rỗi tới mức gửi cho hắn một cái tin dài đến như thế này ư, cậu ta muốn làm văn trên điện thoại à? Tin nhắn thật dài mà đọc từ đầu tới cuối cũng chỉ toàn là mấy chuyện linh tinh chẳng ăn khớp với nhau gì cả. Cái tên nhóc này, lại bắt đầu giở trò gì nữa rồi.

Vương Tuấn Khải cầm điện thoại lên đọc lại tin nhắn một lần nữa. Đọc... đọc... đọc... rồi có đoạn khiến cho hắn chú ý, tự nhiên hắn cảm thấy như có một dòng điện vừa xẹt qua người mình, hắn ngây người ra.

'...anh biết không, người ngồi kế bên tôi là một cô bạn, là cô bạn đó nha, cực kỳ xinh xắn luôn đó. Sao nào, chắc ngồi kế bên anh là một người vô cùng xấu xí luôn chứ gì, lêu lêu [icon lè lưỡi] Hây da cô bạn này dễ thương cực kỳ, thế nào, anh có ghen tỵ với tôi không hahahaha...'

"..."

Ngồi kế bên Vương Nguyên... là con gái sao?

Ừ thì đúng là con gái...

Chuyện gì thế này... tại sao hắn lại...

Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được, hình như có một luồng khí nóng đang len lỏi vào người mình.

Sao thế nhỉ, trên xe này hơi nóng thì phải, hắn cởi áo khoác ngoài ra, gấp lại, đứng dậy nhét vào cái balo đang để trên giá hành lý của mình, sau đó lại ngồi xuống.

Vẫn cảm thấy hơi nóng.

Tại sao vậy nhỉ?

Hắn ngước mắt nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa kính xe, chẳng muốn trả lời tin nhắn của Vương Nguyên nữa, đem điện thoại cất vào túi luôn.

Bạn học ngồi kế bên nhìn Karry lớp mình mới nãy cầm điện thoại đọc đọc cái gì đó, rồi mỉm cười, rồi lại đọc tiếp, xong tự dưng cởi áo khoác đem cất, sau đó bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn ra cửa kính xe. Cái chuỗi hành động này nhìn như thế nào cũng thấy không thể hiểu nổi. Bạn học ấy lấm lét nhìn Vương Tuấn Khải, chỉ thấy gương mặt hắn đanh lại, hai hàng chân mày chau lại thành một đường thẳng.

Chắc là đang khó chịu với ai rồi.

Bạn học ngồi kế bên nhìn gương mặt thay đổi xoành xoạch của Vương Tuấn Khải, trong lòng xuất hiện một dấu chấm hỏi to bự. Học chung lớp hơn ba tháng nay, vậy mà chưa bao giờ bạn học ấy nhìn thấy Vương Tuấn Khải như thế, thiệt tình chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ cảm xúc rõ rệt lại còn thay đổi đến chóng mặt như vậy nha, thật bất ngờ.

Vương Tuấn Khải thở hắt ra, đầu óc không tự chủ được mà suy nghĩ linh tinh. Tên nhóc phiền phức kia hôm trước còn huênh hoang bảo rằng trên xe ngồi với Chí Hoành sẽ lén bỏ con chuột giả vào chỗ ngồi của tên nhóc ấy, dọa cho tên nhóc ấy hết hồn luôn. Thế quái nào hôm nay lại ngồi với một cô bạn là sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: