Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19 : Xuất phát (2)

Thiên Tỉ sau khi yên ổn chỗ ngồi xong, cậu ta liền đứng dậy đem balo của mình đặt lên giá hành lý. Nhìn cái balo to vậy mà cậu ta nhấc lên vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lại tiếp tục lấy cái balo của Lưu Chí Hoành đặt lên luôn, để kế balo của mình, hành động vô cùng tự nhiên mặc dù Chí Hoành không hề yêu cầu cậu ta làm. Thiên Tỉ cất balo xong còn quay qua hỏi "Có bị say xe không?" rồi móc trong túi ra một viên kẹo gừng đưa cho tên nhóc Nhị Hoành kia, sau đó cũng nhanh chóng ngồi xuống, quay sang bắt đầu cười nói với nhau.

Sao mà tên nhóc Nhị Hoành và Thiên Tổng đại nhân hôm nay trông đáng ghét quá đi.

Vương Nguyên còn đang không biết phải rủ ai ngồi với mình, lại thấy tên nhóc kia được Thiên Tổng đại nhân quan tâm vậy, trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác ghen tỵ.

Gì chứ, hai người hứa với nhau là sẽ ngồi chung ư, Đại Nguyên đây cũng không thèm, không thèm, không thèm nữa.

Cậu nhìn ngó xung quanh, phát hiện mình đang đứng ngay giữa lối đi trên xe. Như vậy cũng không hay lắm, thế là cậu đành đem cái balo to bự của mình đặt lên giá hành lý, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh Thiên Tỉ và Chí Hoành, cách nhau một lối đi.

Xe của Vương Nguyên là xe số bảy, có vẻ như mọi người đều đã lên đầy đủ. Tuy nhiên chỗ kế bên cậu lại chả có ai ngồi, cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến, ánh mắt lơ đãng ngó ra cửa kính xe, trong lòng vẫn còn ấm ức.

Lát sau, thầy tổng quản nhiệm bước lên xe, tiếp tục dặn dò thêm một số điều nữa. Vương Nguyên nghe tai này lọt tai kia, chữ được chữ mất. Trên cửa kính xe, từng tia nắng chiếu xuống rọi trên gương mặt cậu. Dù là đang mùa xuân nhưng cũng sắp đến hè rồi, nên không khí dễ chịu vô cùng.

Thầy tổng quản nhiệm dặn dò một hồi rồi nhanh chóng xuống xe. Ngay sau đó lại có một người khác bước lên, đúng hơn là chạy lên xe, trông bộ dáng vô cùng hấp tấp, có vẻ là một học sinh nào đó đi trễ.

"Xin lỗi, mình để quên chút đồ phải quay lại lấy nên đến trễ, xin lỗi."

Người vừa bước lên còn chưa kịp ngồi vào chỗ đã cuống quýt xin lỗi, Vương Nguyên tò mò ngước mắt lên nhìn, thì ra là một cô bạn nào đó, không phải học sinh lớp hai.

Cô bạn ấy vừa mới xuất hiện đã khiến không ít người chú ý tới, bắt đầu có vài tiếng xì xào nổi lên. Một số tên choi choi ở cuối xe còn vẫy vẫy tay chào hỏi không ngớt. Vương Nguyên liếc mắt quan sát, thầm đánh giá, cô bạn này thật ra cũng không tệ. Dáng thon gầy, tóc ngang vai, mặc quần jeans bó sát, chiếc áo phông màu hồng rộng thùng thình in chi chít cơ man nào là mèo Hello Kitty, nhìn khá là xinh xắn và dễ thương. Người như vậy xuất hiện khiến cho người ta trầm trồ cũng không phải là lạ. Vương Nguyên thầm nghĩ vậy, nhưng cậu cũng không phải 'người ta', nên lại quay qua, tiếp tục lơ đãng ngó ra cửa sổ.

Cô bạn ấy lẽn bẽn cười, nhìn xung quanh một hồi rồi tiến đến chỗ cậu:

"Bạn Vương Nguyên ơi, mình ngồi chỗ này nha?"

Vương Nguyên bị cô bạn ấy làm cho giật mình, cậu dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện trên xe chỉ duy nhất chỗ kế bên cậu là còn trống. Đúng là nếu không ngồi đây thì cũng chẳng biết phải ngồi đâu bây giờ.

Vương Nguyên nhìn cô bạn, tạm thời không biết nên phản ứng như thế nào đây. Cậu cảm giác rằng tất cả ánh mắt của mọi người trên xe dường như đang chĩa thẳng về phía cậu làm cho cậu trong phút chốc cảm thấy chột dạ.

Vương Nguyên thầm nhủ trong lòng, không nghĩ rằng chuyến đi này mình lại ngồi chung với con gái. Tuy rằng cậu là một người vô cùng dễ gần hòa đồng thân thiện, nhưng ngồi chung với con gái như vậy cũng làm cậu có chút ngại, chưa kể đây không phải bạn cùng lớp, không quen thân gì, lại càng thấy ngại hơn.

Nhưng mà thôi, dù sao cũng có người ngồi chung, quen hay không quen cũng vậy thôi, đỡ hơn là ngồi một mình. Vương Nguyên nhìn cô bạn kia, vui vẻ gật đầu.

Cô bạn ấy thấy vậy, liền cầm cái balo của mình, giọng điệu có chút ngại ngùng nói với cậu, "À... bạn có thể..."

"Không sao, cứ đưa cho mình." Vương Nguyên hiểu ý, cậu ngắt lời, không đợi cô bạn nói hết, ngay lập tức đứng dậy cầm cái balo của cô bạn ấy đặt lên giá hành lý, xong còn dịch người sang một bên, nhường chỗ để cô bạn ấy bước vào ngồi bên trong.

Đám trên xe thấy cảnh ấy liền 'ồ' một tiếng rõ to. Vương Nguyên nhíu mày khó hiểu, có cái quái gì mà kích động chứ, bộ chưa thấy người ta lady first bao giờ à, có cần phải phản ứng ghê thế không.

Cô bạn ấy cảm thấy hơi ngại liền cúi đầu xuống, nhanh chóng bước vào ngồi ghế bên trong.

"Cám ơn Vương Nguyên nhé." cô bạn ấy nói với cậu, giọng nói vô cùng trong trẻo.

"Không có gì đâu." cậu trả lời, nở một nụ cười tươi nhất có thể. Cô bạn ấy nhìn thấy vậy, liền bị đơ mất mấy giây, khuôn mặt bỗng chốc đỏ hết lên.

Quả là lớp trưởng Vương của lớp hai có khác, đúng như lời đồn, chỉ cần cười lên thôi cũng có thể hút hồn người khác.

Vương Nguyên không để ý đến biểu hiện của cô bạn, cậu vô tư vô lự ngồi xuống kế bên. Rồi giống như sực nhớ ra chuyện gì đó, cậu quay sang nhìn cô bạn ấy, cười thân thiện:

"À mà tại sao bạn biết mình tên Vương Nguyên thế?"

"Ờ thì..." cô bạn ấy có vẻ bối rối, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cũng nở một nụ cười lại với Vương Nguyên, "Thì bạn là học sinh mới chuyển đến, được bầu làm lớp trưởng của lớp hai, ai cũng biết cả thôi mà."

"Mình còn nghe nói bạn là một người chơi bóng rổ rất giỏi nữa, học kỳ trước còn giúp cho trường trung học A đoạt giải ở trận đấu toàn thành."

Woa...

Vương Nguyên nghe cô bạn ấy nói vậy, trong lòng như nở hoa. Hóa ra cậu lại hot đến thế, ha ha ha, người ta còn biết cả thành tích về bóng rổ của cậu nữa cơ, cậu quả nhiên là hotboy của trường mà... ha ha ha...

"Bạn quá khen, rất vui được làm quen với bạn." Vương Nguyên mặt mày rạng ngời sắc xuân, cười cười làm quen với cô bạn kế bên. Cô bạn ấy nhìn cậu như vậy, cũng thấy vui lây.

"Hi hi, mình cũng rất vui được làm quen với bạn. À mà, mình là Trịnh Tử Khởi, học lớp một kế bên lớp cậu đó."

"Ồ, là Trịnh Tử Khởi à, tên cũng đẹp lắm...."

Vương Nguyên cười ha ha bắt đầu hỏi han bắt chuyện với cô bạn mới quen này, Trịnh Tử Khởi cũng không phải kiểu người khép kín, thấy Vương Nguyên nhiệt tình như vậy cũng vui vẻ đáp lại, không khí giữa hai người thoáng chốc đã không còn ngượng ngập nữa.

Lưu Chí Hoành ngồi bên này liếc nhìn sang, liên tục nháy mắt với Vương Nguyên, cậu thấy vậy thì không hiểu cho lắm, nhưng cũng không để ý đến. Lát sau bác tài xế bước lên, nhanh chóng khởi động xe, từ từ rời khỏi trường.

Không khí lúc này đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, Vương Nguyên 'Yay' lên một tiếng, tay chỉ lên trời gào to "Xuất phát thôi!" gương mặt hớn hở như trẻ em được quà, vô tình làm cho Trịnh Tử Khởi ngồi kế bên trong phút chốc cảm thấy tim mình như đập loạn lên.

Cuối cùng, chuyến đi cắm trại cũng đã bắt đầu. 


================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: