CHƯƠNG 19 : Xuất phát (1)
Chương 19: Xuất phát
***
Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày đi cắm trại. Hôm nay là thứ hai – ngày chuyến đi bắt đầu, và sẽ kết thúc vào tối thứ tư, trọn vẹn ba ngày hai đêm. Khỏi phải nói, hiện tại bây giờ Vương Nguyên đang vô cùng vô cùng phấn khích luôn. Mới năm giờ sáng, trời còn tối hù, vậy mà cậu đã thức dậy, chạy lăng xăng khắp phòng, hết kiểm tra ba lô rồi loay hoay nghiên cứu lịch trình, sau đó lại kiểm tra ba lô, cứ như thể nếu quên một thứ gì đó thì sẽ chết không bằng. Tiếng dây kéo loạt xoạt, còn tiếng đồ vật bị quăng lên giường, rồi còn nhiều tiếng động khác nữa cứ vang lên đều đặn trong căn phòng ký túc xá vốn dĩ rất yên tĩnh này.
Vương Tuấn Khải vì tối hôm qua thức khuya rất mệt mỏi, lại bị tên nhóc cùng phòng với mình làm cho ồn ào không ngủ được nên cảm thấy bực mình vô cùng. Hắn ngồi nhổm dậy, dùng một ánh mắt hằn tia lửa điện nhìn tên nhóc kia, sát khí tỏa ra đầy phòng. Ấy thế nhưng đứa bị nhìn vẫn không hay không biết, còn ngây thơ nhìn lại, lên tiếng hỏi, "Ủa Tuấn Khải, anh dậy rồi à, dậy sớm thế?" kèm theo đó là một nụ cười ngơ ngơ hết sức, nhưng trong mắt Vương Tuấn Khải bây giờ sao mà thấy khó ưa quá chừng đi.
Hắn im lặng không trả lời, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, rồi đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi bước vào toilet.
Vương Nguyên cũng không để ý gì nhiều, cậu vẫn tiếp tục công việc kiểm tra balo của mình. Còn những ba tiếng nữa mới tới giờ tập trung, nhưng cậu không tài nào ngồi yên được, trong lòng cứ thấy bồn chồn không thôi. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi với lớp mới, tất nhiên không tránh khỏi cảm giác như vậy a.
Chuyến đi ngoại khóa này dự tính là sẽ tổ chức đi ba ngày hai đêm, sáng khởi hành, khoảng chiều tối là sẽ đến nơi và bắt đầu dựng lều cắm trại. Tuy nhiên, nếu như vậy sẽ rất mất sức cho mọi người, ngồi trên xe sáu tiếng đồng hồ, đến nơi mà không được nghỉ ngơi thì cũng không hay lắm, vì thế nên lịch trình có một chút thay đổi. Nhà trường quyết định sẽ thuê khách sạn cho học sinh, để sáng hôm sau mọi người sẽ bắt đầu các hoạt động ngoại khóa. Dù sao chuyến đi cắm trại này dài ngày hơn chuyến đi của học kỳ trước, nên phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.
Vương Tuấn Khải thân là phó ban của hội học sinh, nằm trong ban tổ chức của chuyến đi, nên mấy ngày nay cứ phải đi họp suốt, thậm chí sáng nay là khởi hành rồi vậy mà hôm qua vẫn họp. Đối với một người không có hứng thú như hắn, việc làm ban tổ chức của chuyến đi như thế này thì đúng là mệt mỏi vô cùng.
Loay hoay trong phòng chuẩn bị suốt gần hai tiếng, trời cũng sáng hơn, đến khi cảm thấy tất cả đều ổn, đồ đạc đều đã chuẩn bị đầy đủ, Vương Tuấn Khải nhanh chóng vác balo rời khỏi ký túc xá đến trường trước, bởi hắn là ban tổ chức, nên có một số việc cần phải làm.
Còn lại một mình Vương Nguyên ở trong phòng. Cứ ngồi đó mãi cũng chán, cậu xem kỹ lại một chút, sau đó cũng nhanh chóng đeo balo, khóa cửa phòng lại, rời khỏi ký túc xá đến trường.
"A Tiểu Nguyên, đi sớm thế, còn một tiếng nữa mới đến giờ tập trung mà?" vừa xuống cầu thang thì có ai đó vỗ vai làm Vương Nguyên giật mình, quay lại thì thấy tên nhóc Lưu Chí Hoành, bên cạnh còn có lớp phó học tập đại nhân. Cả hai cũng đang đến trường.
"Sớm thì có sao đâu, cậu cũng đi sớm vậy thôi." Vương Nguyên trả lời, đồng thời gỡ tay tên nhóc đang đặt lên vai mình ra, mặt lém lỉnh ghé sát tai cậu nhóc, gằn từng tiếng, "Mà cậu vừa mới gọi tớ là gì, Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên là để cho cậu gọi đấy hả? Hả? Hả?" mỗi từ hả cậu ký nhẹ vào đầu cậu nhóc một cái rồi cười rộ lên, Lưu Chí Hoành chỉ biết phụng phịu lấy tay xoa đầu, rồi sau đó cũng cười cười líu la líu lo nói chuyện với Vương Nguyên. Cả ba lững thững đi, vừa bước vào cổng trường đã thấy từng chiếc xe du lịch nối tiếp nhau thành hàng dài ở trước cổng, trong lòng mỗi người đều cảm thấy phấn khởi hẳn lên.
Cả ba người tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, bắt đầu tán gẫu giết thời gian, chờ tới giờ tập trung.
"Vương Tuấn Khải trong ban tổ chức, vậy là anh ta sẽ không tham gia vào các trò chơi được rồi." Vương Nguyên nói với Lưu Chí Hoành, ánh mắt hướng về phía sảnh, nơi mà vị phó ban hội học sinh nào đó đang bận bịu với đống dụng cụ cắm trại.
"Đúng vậy." Lưu Chí Hoành cũng nhìn theo, tay chắp trước ngực, ánh mắt long lanh, "Trời ơi nam thần Karry, nam thần thật tuyệt vời quá đi, anh ấy thật là giỏi quá, còn trong ban tổ chức nữa a a a, nếu tớ là con gái, nhất định tớ sẽ yêu anh ấy mất..."
"Này đừng có mở miệng ra là nam thần này nam thần nọ, thần cái quái gì, chỉ là người bình thường thôi mà." Vương Nguyên lẫn Thiên Tỉ cùng đồng thanh, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau. Thiên Tỉ ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác khiến Vương Nguyên chả hiểu gì cả. Cậu nói với Lưu Chí Hoành, "Tớ nói cậu nghe, Vương Tuấn Khải ấy hả, thật ra không tuyệt vời như vậy đâu nha." cậu lấm lét nhìn về phía Vương Tuấn Khải, bày ra bộ mặt bí hiểm, giọng đè xuống cứ như đang kể chuyện ma.
"Này nhé, tớ kể cho nghe, anh ta là một người cực kỳ cực kỳ khó tính luôn, mới sáng sớm cậu thử làm ồn một chút đi, thế nào cũng bị anh ta nhìn đến muốn thủng mặt, còn nữa, chậc chậc... anh ta cả ngày đều bày ra một bộ mặt như chủ nợ, cậu cứ thử chung phòng với anh ta như tớ xem... hây da... chắc sẽ nghẹt thở mà chết mất. Còn nữa... @#$%^&!#$%^&..."
Vương Nguyên cứ thao thao bất tuyệt, không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Lưu Chí Hoành. Thiên Tỉ ngồi kế bên chỉ biết lắc lắc đầu cười, vị lớp trưởng lớp hai của chúng ta lại bắt đầu nói xấu người cùng phòng với mình nữa rồi.
Trước sảnh, người nào đó không bị bệnh gì bỗng nhiên hắt xì một cái.
Bầu trời càng lúc càng sáng rõ hơn, học sinh tập trung càng lúc càng đông, gương ai nấy cũng hớn hở và phấn khích, chuyến ngoại khóa lần này cả giáo viên cũng đi, nên ai ai cũng thấy vui hơn rất nhiều. Vương Nguyên xởi lởi, hết nói với người này rồi cười với người kia, cả sân trường càng lúc càng rộn ràng sôi động, không khí náo nhiệt hơn hẳn so với ngày thường.
Vương Nguyên chạy lòng vòng điểm danh, đến khi mọi người trong lớp đã có mặt đầy đủ thì cũng tới giờ tập trung. Mỗi lớp xếp thành hai hàng ở sân trường nghe thầy tổng quản nhiệm dặn dò một chút, sau đó từng lớp từng lớp di chuyển lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Lúc đi ngang qua chỗ ban tổ chức, Vương Nguyên khều nhẹ Vương Tuấn Khải một cái khiến hắn giật mình, vừa quay lại thì thấy gương mặt cười toe toét của cậu. Cậu nháy mắt với hắn, "Tuy là không có dịp được chơi trò chơi so tài với anh, nhưng mà thôi, cố gắng lên nha, nhất định phải tổ chức mọi thứ cho thật tốt đó." cậu cười với hắn rồi nhanh chóng bước lên xe.
Vương Tuấn Khải đơ ra mấy giây, tự nhiên thấy mặt mình nóng lên, cũng không biết tại sao luôn. Hắn nhìn cậu nhóc cùng phòng với mình bước lên xe, mặt mày cũng từ từ giãn ra, rồi sau đó nhanh chóng quay trở lại làm tiếp công việc của mình.
Một lớp học có khoảng ba mươi lăm học sinh, đợt ngoại khóa lần này có một vài người không đi được, xe du lịch lại bốn mươi lăm chỗ, nên nhà trường quyết định sẽ ghép lớp lại, cùng ngồi chung một xe. Lớp của Vương Nguyên là lớp đi đầy đủ nhất, nên vừa lên là thấy ngay toàn mấy gương mặt quen thuộc đến phát chán của đám lớp hai, chỉ lác đác vài người từ bên lớp khác.
Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ vừa bước lên xe, Vương Nguyên liền kéo Lưu Chí Hoành lại, cười đon đả, "Này Nhị Hoành, ngồi chung với tớ đi.", lời vừa nói xong, còn chưa kịp nghe trả lời thì Thiên Tỉ kéo tay nhóc Hoành lại, nói với Vương Nguyên, "Cậu ấy ngồi chung với tớ rồi." sau đó quay sang cậu nhóc, "Hôm bữa hứa với tớ là đi cắm trại tụi mình ngồi chung mà, phải không?" Thế rồi, Thiên Tỉ đẩy cậu nhóc ngồi xuống chỗ trước mặt, cũng không để ý đến vị lớp trưởng nào đó đang mở to mắt nhìn mình, vô tư ngồi xuống kế bên tên nhóc Nhị Hoành kia luôn.
Vương Nguyên vẫn còn đơ ra chưa kịp phản ứng, đến lúc nhìn lại thì đã thấy Thiên Tỉ và Chí Hoành yên vị tại hàng ghế thứ hai, mà có vẻ như ai cũng ngồi vào chỗ hết rồi thì phải, chỉ có mình cậu là vẫn cứ đứng đó.
Aish~ không có Lưu Chí Hoành thì ai ngồi với cậu bây giờ? Vương Nguyên gãi gãi đầu, ánh mắt láo liên nhìn ngó xung quanh, cảm giác như mình đang bị lơ đi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro