Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 18 : Sự kiện trong tiệm cà phê (2)

Vương Nguyên thấy mình bị bơ liền bắt đầu giở trò, "Huhu... Khải ca, anh khi dễ tôi...a a a..."

Vương Tuấn Khải bây giờ chính thức chịu thua, thật sự bó tay với cái người trước mặt này luôn rồi. Cái tên nhóc phiền phức này lại còn bắt đầu giở trò mè nheo nữa chứ, hắn thầm nghĩ, nếu có một cuộc thi lựa chọn người phiền phức nhất trên Trái Đất, Vương Nguyên chắc chắn sẽ giành giải quán quân, hắn cam đoan luôn.

Vương Tuấn Khải thở hắt ra, cố gắng kiềm chế cơn xấu hổ. Hắn cúi xuống xách dùm cậu ly Capuchino, cầm luôn cái nón hình panda, sau đó nói, "Đi thôi." rồi kéo cậu đi băng qua đường.

Vương Nguyên nhìn hắn, chớp chớp mắt, "Anh giận sao?"

Hắn không thèm trả lời, cậu cũng không nói gì nữa.

Thật ra, Vương Tuấn Khải không tức giận chút nào, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi.

Trong đầu Vương Nguyên ngổn ngang những suy nghĩ, cũng không biết làm gì khác, đành để mặc hắn dẫn mình đi qua đường.

Vừa mới đến được cổng siểu thị, cả hai đứng ngốc ra ở đấy.

Lại có thêm chuyện phát sinh nữa rồi.

Trong siêu thị không cho đem đồ mang vào, nếu có thì phải gửi lại ở quầy. Hai ly Capuchino này tuy là mới mua, nhưng đợi hai người đi siêu thị xong rồi mới uống thì sẽ mất ngon. Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn Tuấn Khải, giọng nói trông uể oải vô cùng, "Khải ca, làm sao bây giờ?"

"Sao ban nãy không ngồi ở tiệm uống luôn đi, mua phần mang về làm gì chứ." Vương Tuấn Khải nói một mạch, giọng điệu không nghe ra tức giận.

Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn trời, gió thổi thoang thoảng qua khuôn mặt, nhưng lại chẳng thấy dễ chịu chút nào. Tại sao cậu lại ngốc đến vậy chứ? Lúc mới bước vào tiệm cà phê cậu liền gọi ngay hai phần Capuchino mang về mà không cần suy nghĩ, giờ nghĩ lại mới thấy, trời ơi là trời, cậu đúng là ngốc thật mà.

Vương Nguyên vò đầu đến muốn rối tung lên, "Khải ca, tại sao lúc ấy anh không nhắc tôi?"

"Không nghĩ đến."

Vương Nguyên chun mũi, đúng là đồ đáng ghét.

Vương Tuấn khải nhìn xung quanh, kế bên siêu thị là công viên, cũng có nhiều băng ghế ở đó. Hắn liền nảy ra ý định, thôi thì cứ qua công viên uống hai ly Capuchino này xong rồi hẵng vào siêu thị sau, dù gì trời cũng còn sớm, vẫn dư dả thời gian.

Vương Nguyên thấy cũng có lý, thế là cả hai liền đi bộ sang công viên, chọn một băng ghế ở khu vực ít người nhất rồi ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức món Capuchino-tặng-kèm-móc-khóa-hình-thỏ-và-nón-panda-bốc-thăm-tình-nhân này.

Thật bất đắc dĩ mà.

Lại nhắc đến chuyện bốc thăm, cả hai không hẹn mà cùng đỏ mặt hết cả lên. Mới nãy thì không sao, tự dưng bây giờ không hiểu sao lại thấy ngại. Cái gì chứ, rõ ràng là hai thằng con trai bước vào tiệm, rất bình thường mà, chỉ là khoác tay vào nhau thôi, bạn bè cũng có thể khoác tay như vậy, thế mà bị nói là tình-nhân. Đã vậy, Vương Nguyên còn bị nhầm là con gái nữa chứ. Thiên a thật là xấu hổ không chỗ nào giấu mặt luôn.

Cả Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều cố gắng lơ đi mấy 'khoảnh khắc' trong tiệm cà phê, thế mà không hiểu sao nó vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, muốn không nghĩ cũng không được. Cả hai lén lút liếc sang người bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, thế là nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Vương Tuấn Khải ngồi thẳng lưng, giữ cho mình một bộ mặt bình thường nhất. Còn Vương Nguyên thì tay chân cứ cựa quậy mãi, cả người bồn chồn không thôi.

Vương Nguyên ngồi một lát không chịu được, cậu không quen cái kiểu đi chung với bạn bè mình mà cứ im lặng như vậy. Cậu quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, bắt đầu tìm chuyện để nói.

Đi cùng bạn bè, nếu như không phải đang học, đang chơi hay đang làm gì đó, thì chỉ có thể ngồi nói chuyện với nhau. Vừa uống vừa nói, bầu không khí xung quanh dần dần cũng không còn ngượng ngập nữa, dù vẫn là một người độc thoại một người ngồi nghe.

Capuchino ở cửa tiệm này không tệ, không quá đắng cũng không quá ngọt, rất vừa uống. Trời bên ngoài cũng tối dần, hoàng hôn qua nhanh đến mức vừa rồi trời còn sáng một chút, qua mấy phút sau lại thấy mọi thứ xung quanh mình hình như nhìn không rõ nữa.

Thời gian cứ trôi đi nhanh chóng, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên tính sang công viên ngồi mười mấy phút thôi rồi nhanh chóng đi siêu thị, mua đồ nhanh rồi về sớm. Thế nhưng không hiểu sao khi nhìn lại đồng hồ thì mới tá hỏa, bây giờ đã sáu giờ rưỡi hơn, vậy là nãy giờ cả hắn và cậu ngồi đây cũng đã gần một tiếng rồi, thật kinh khủng.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy, quăng hai ly rỗng vào thùng rác rồi đi nhanh về phía cổng siêu thị, đúng hơn là chạy nhanh vào.

Hai thằng con trai cùng bước vào siêu thị, không ít thì nhiều cũng khiến cho người ta chú ý. Cả hai chả ai để ý đến điều đó, trong đầu mỗi người thầm suy nghĩ không biết nên mua cái gì đây. Vương Nguyên lấy một cái xe đẩy, chạy lung tung từ chỗ này sang chỗ khác. Cậu thấy trên kệ có món bánh gì hay hay, mới mới, có bao màu sắc rực rỡ đều đem bỏ hết vào xe. Đi qua đi lại lòng vòng mất hết nửa tiếng, đến lúc thanh toán tiền thì mới phát hiện ra, cậu chẳng mua gì khác ngoài bánh snack cả.

Vương Tuấn Khải nhìn cái xe đẩy toàn bánh là bánh, hắn bất giác rùng mình một cái, mắt hơi hoa lên. Đừng nói đây là toàn bộ vật-dụng-dùng-để-đi-cắm-trại mà tên nhóc Vương Nguyên kia nói đấy nhé. Cái chỗ bánh snack này, cả lớp ăn còn được chứ đừng nói chi một người.

Đúng là Nguyên Tử, trình ăn vặt của cậu ta thật đúng là không ai bằng.

Vương Nguyên thanh toán tiền xong, cậu cầm lấy một bọc toàn bánh snack, gương mặt rạng ngời sắc xuân bước ra ngoài. Vương Tuấn Khải thì gọn nhẹ hơn, hắn chỉ mua một ít bút bi, tập vở và một số dụng cụ học tập khác.

Cả hai chẳng ai mua một món gì liên quan đến việc cắm trại.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên theo đường cũ lững thững đi bộ về. Buổi tối đường phố náo nhiệt vô cùng, không khí lại mát mẻ, tâm trạng lại tốt không thể nào tả. Vương Nguyên vẫn như cũ, quay qua bắt chuyện với Vương Tuấn Khải, cười cười nói nói suốt từ siêu thị về đến ký túc xá, và tất nhiên vẫn là một người nói và một người nghe. Cả hai cứ thế mà đi về, kết thúc một ngày tuy có mệt mỏi nhưng cũng không kém phần vui vẻ.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: