Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 16 : .Đi siêu thị (2)

"Nè!"

Vương Nguyên nghiến răng, xù long nhím định 'nhắc nhở' tên da ngăm ấy thì bất chợt Vương Tuấn Khải đi tới, hắn gạt tay tên da ngăm kia ra, trừng mắt với tên ấy, lẩm bấm cái gì đó trong miệng không rõ nữa, rồi sau đó nắm tay cậu hướng thẳng đến phía cổng lôi cậu đi luôn. Tay hắn siết chặt đến mức khiến cho cậu nhăn nhó, mặt mày chau lại, thế nhưng hắn lại không để ý đến cứ thế kéo cậu ra ngoài. Tên da ngăm nhìn thấy vậy cũng chỉ biết hừ mũi một cái, rồi sau đó vẻ mặt bất mãn quay đi bước về phòng ký túc xá của mình.

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải kéo đi bất ngờ, cậu cũng không biết phải làm sao, đành để mặc hắn muốn kéo đi đâu thì đi.

Ra tới đường cái, Vương Nguyên giằng tay hắn ra. Vì chạy nhanh nên mặt cậu bây giờ đỏ cả lên, cậu hét lớn với hắn, "Này Vương Tuấn Khải, sao lần nào anh cũng kéo tôi đi như vậy hả, đau lắm biết không?", cậu xoa xoa cổ tay đã hơi đỏ lên của mình, ai oán nhìn hắn.

"Nếu anh có bực mình cái gì thì cũng phải từ từ chứ, anh cứ kéo tôi đi như vậy chắc mốt tôi bị gãy tay luôn quá, đau chết đi được.", cậu vừa thở vừa nói, cảm thấy thật sự không hiểu rốt cuộc có chuyện gì mà trông hắn có vẻ hằn học đến thế nữa.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì. Mãi đến một lúc sau đó, hắn mới chịu mở miệng, giọng nói nhỏ hết mức có thể, cứ như là đang nói với hắn vậy:

"Sau này đừng có tới gần tên kia nữa."

A...

Vương Nguyên nghe không rõ, cậu trơ mặt ra nhìn hắn, mắt chớp chớp liên tục.

"Sau này đừng có tới gần tên kia nữa.", Vương Tuấn Khải lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm hơn, khuôn mặt có chút biến đổi.

Lần này thì Vương Nguyên đã thật sự nghe rõ rồi.

Cậu nhìn quay mặt đi nhìn ra phía bên ngoài, trong đầu càng lúc càng cảm thấy khó hiểu. Tại sao cái tên mặt than này lại nói như vậy với cậu, rốt cục giữa hắn với tên da ngăm kia có chuyện gì mà hắn lại có vẻ hơi khó chịu với tên ấy thế, còn bảo cậu tránh xa hắn nữa. Tuy là vậy nhưng trong thâm tâm vẫn không nén nổi một chút vui mừng, cũng không biết tại sao.

Vương Nguyên cười cười, "E hèm... anh đừng có hiểu lầm, thực ra tôi cũng đâu có muốn đến gần tên kia đâu, anh đừng có nói như thể tôi thích cái tên kia cùng lớp với anh lắm vậy..."

Vương Tuấn Khải đánh trống lảng, "Đi nhanh thôi, về trễ là không được đâu.", sau đó bỏ mặc cậu bước nhanh về phía trước.

Hứ, đúng là đồ đáng ghét.

Vương Nguyên tuy không rõ chuyện, nhưng bản thân cậu quả thực cũng có chút không ưa tên da ngăm kia. Hành động khoác vai sỗ sàng rồi còn ánh mặt quỷ dị của tên đó nữa, không biết người khác thì như thế nào chứ cậu thì cảm thấy vô cùng... kinh dị, vừa mới nghĩ tới thôi là da gà da vịt lại nổi lên đầy người.

Cậu nhìn Vương Tuấn Khải đi đằng trước, bỏ qua mấy suy nghĩ linh tinh kia lại, đi nhanh đuổi theo hắn, không hiểu sao cảm thấy không khí hôm nay thật trong lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: