CHƯƠNG 15 : Kế hoạch cấm trại
Thông tin Vương Tuấn Khải lớp mười một hai được mời làm phó ban hội học sinh được lan truyền một cách nhanh chóng, điển hình nhất là ở lớp hai của khối mười kia. Tại vì sao ư, bởi vì trong lớp ấy có một cái loa phát thanh chạy không cần điện tên Lưu Chí Hoành mồm mép liếng thoắng, vừa mới bước vào phòng học là đã nói không thôi. Lũ con gái cũng tò mò, bu quanh tên nhóc ấy ngồi bàn tán khí thế, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng hú hét như người hỏa tinh của ai đó vang lên.
Mấy ngày sau, cả trường đều biết tin vị phó bạn hội học sinh mới của trường là Karry. Cứ đi tới đâu là y như rằng lại nghe đến chuyện này, nghe đến phát chán. Có vài đứa con gái còn tỏ ra thái độ phấn khích kịch liệt, phản ứng đến mức thái quá không hề che giấu.
Thế nhưng nhân vật chính của chúng ta dường như lại chẳng để tâm cho lắm. Vương Tuấn Khải hằng ngày vẫn đi học đi về đều đặn, phong thái vẫn ung dung thư thả như không có chuyện gì liên quan đến hắn vậy. Vương Nguyên mới đầu khó chịu lắm, chỉ là phó ban hội học sinh thôi, có cần phải bàn tán làm quá thế không, nhất là Lưu Chí Hoành, cứ mười câu là hết tám câu Karry Karry, làm cậu chỉ muốn kiếm cái gì đó nhét vào mồm tên bạn học cùng lớp này cho rồi. Vương Nguyên cảm thấy ấm ức, Lưu Chí Hoành là bạn cậu mà, sao không tâng bốc cậu đi mà cứ tâng bốc cái tên mặt than ấy chứ.
Ừ thì thừa nhận là cậu ghen tỵ với hắn, tại sao Tử Kỳ lại mời hắn vào ban chấp hành mà không mời cậu, cậu cũng đâu thua kém gì hắn. Ờ mà chấp nhận là hắn đẹp trai hơn cậu, học giỏi hơn cậu, nhìn cool hơn cậu, có nhiều người nhắc đến hơn cậu, ngoài những điều ấy ra thì cậu đâu có thua kém hắn ở chỗ nào đâu chứ.
Aaaaaaa thật ganh tỵ quá đi...
Vương Nguyên cứ tự kỷ như vậy suốt. Chính bản thân cậu cũng không nhận ra, bất cứ cái gì liên quan đến Vương Tuấn Khải, dù tốt dù xấu đều luôn khiến cậu để ý một cách rất thái quá lên. Cậu làm mặt dỗi đi về ký túc xá, nhất quyết không thèm nói chuyện với tên mặt than kia.
Nhất định, nhất định.
Tuy nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Vương Nguyên không phải là kẻ thích để nhiều chuyện trong bụng. Bây giờ khó chịu vậy chứ lát sau lại quên sạch. Mỗi lần cứ nhìn thấy Vương Tuấn Khải là cậu chịu không được, sau một hồi im lặng rồi cũng bắt đầu ngứa ngáy tay chân, mò sang bên giường kia của Vương Tuấn Khải lân la bắt chuyện với hắn.
Vẫn như cũ, cậu một mình độc thoại còn hắn thì im lặng. Vương Nguyên nhiều lần thấy mình giống như một tên ngốc vậy. Cậu nói chuyện người ta không trả lời, vậy mà không hiểu sao cậu vẫn cứ nói. Vương Tuấn Khải không tỏ ra vẻ thích thú cũng chẳng tỏ ra vẻ phiền hà, chẳng biết hắn rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì nữa.
Chuyện hắn được làm phó ban hội học sinh, đúng là có chút ghen tỵ, nhưng cậu không suy nghĩ nhiều đến nó, dần dần rồi cũng quên đi nhanh chóng.
Lại mấy hôm sau đó nữa, cơn sốt thông tin Karry tham gia ban chấp hành hội học sinh cũng dần mờ nhạt đi, rồi mọi người cũng dần dần không nói đến. Hiển nhiên rồi, cũng đâu có ai rảnh mà cứ nhắc đi nhắc lại hoài một chủ đề chứ.
Vương Nguyên vẫn đi học vẫn vui vẻ trở lại như bình thường. Vẫn là tiếp tục cuộc sống trong ký túc xá của mình.
-
Hôm nay lúc tan học, Vương Nguyên mệt đến lả người. Mệt đến mức vừa về ký túc xá là cậu nằm lăn ngay ra giường, cái không khí yên tĩnh trong phòng luôn làm cho cậu buồn ngủ. Cậu lấy tay gác lên trán, bắt đầu thả hồn.
Cuộc sống trong ký túc xá của cậu là như vậy đấy, nó không đẹp đẽ lãng mạn như trong phim chút nào. Người ta học trường nội trú, được sống chung với bạn bè, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau học bài mỗi ngày. Buổi tối lại có thể tâm sự với nhau, lén lút thầy tổng quản chơi bài tây, vui vẻ vô cùng. Lúc biết tin mình sẽ học nội trú, cậu còn tưởng tượng ra người bạn cùng phòng với mình sẽ vui tính, sẽ có nhiều điểm chung với cậu rồi cả hai sẽ thành bạn thân với nhau nữa cơ. Hazza, vậy mà thực tế lại khác xa quá.
Tên Vương Tuấn Khải, người cùng phòng với cậu này ư, nói chuyện còn khó chứ huống hồ chi làm bạn. Đã vậy còn tiếc lời như tiếc vàng ấy, không bao giờ thấy hắn qua mấy phòng khác chơi, suốt ngày không học bài thì cũng chỉ ngồi chơi mấy trò chơi nhàm chán trong điện thoại, y hệt một kẻ tự kỷ. Ngay đến cậu còn thấy oải dùm hắn.
Lại nhắc đến Vương Tuấn Khải, không biết hắn là con người như thế nào nữa. Từ khi chuyển đến đây, cậu chưa bao giờ thấy hắn gọi điện cho ai, bạn bè trên lớp cũng không bao giờ thấy qua phòng chơi, nếu có chăng cũng chỉ là đám lớp hai cậu lấy cớ thăm cậu để nhìn hắn thôi, cũng chưa thấy ba mẹ hắn đến thăm bao giờ, không biết hắn thật sự có bạn bè không nữa. Nếu cậu là hắn, chắc cậu sẽ thấy cô đơn đến chết mất.
Nhiều lúc Vương Nguyên cũng muốn hỏi hắn thử lắm. Nhưng cứ nhìn mặt hắn là bao nhiêu ý nghĩ trong đầu bay đi đâu hết, mở mồm ra là cậu lại chỉ biết nói mấy chuyện phiếm tào lao trên trời dưới đất, ngoài ra cũng chẳng có gì đáng nói.
Cậu quay sang nhìn hắn đang bấm bấm điện thoại, thở hắt ra.
Tuy nói là vậy chứ thật ra cậu cũng cảm thấy sống chung phòng ký túc xá với Vương Tuấn Khải như thế này cũng không tệ, đôi khi còn thấy thú vị nữa cơ.
Vương Tuấn Khải cũng không còn đáng ghét như lúc đầu nữa, tuy hắn vẫn ít nói kiệm lời nhưng dạo này hắn cũng đã trả lời lại cậu. Dù mỗi lần hắn mở miệng cũng chỉ là mấy câu 'Ừm.. à...' nhưng như vậy cũng đủ để biết hắn có nghe cậu nói. Nghĩ vậy, tự dưng trong lòng cậu cũng cảm thấy vui vui.
Vương Tuấn Khải thật ra không phải chỉ có một bộ mặt thôi đâu nhé. Khi học bài thì chân mày hắn sẽ nhíu lại, bộ dạng vô cùng tập trung luôn này, còn khi chơi game trên điện thoại mà bị thua thì hắn sẽ thở dài một cái, rồi sau đó mím môi bấm màn khác chơi tiếp, trông biểu hiện trên mặt hắn thú vị lắm đó nha. Vương Nguyên nhiều lúc trong phòng nhàm chán không có việc gì làm thì sẽ quay sang nhìn Vương Tuấn Khải bấm điện thoại, nhín đên phát ngốc, cho đến khi hắn quay qua nhìn cậu, thì cậu mới giật mình cười hề hề, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Hazza...
Nam thần Karry trong mắt đám học sinh trong trường là một người vô cùng đẹp trai vô cùng thông minh, bây giờ thì thêm một cái danh nữa là phó ban hội học sinh vô cùng hoàn mỹ (mặc dù hắn chưa làm bất cứ việc gì nổi trội trong hội học sinh cả). Tuy nhiên, cậu còn biết thêm một điều ở hắn nữa, đó là hắn vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Dù là con trai nhưng bàn học của hắn vô cùng gọn gàng, sắp xếp sách theo sách, vở theo vở đâu ra đấy, thậm chí bên giường của hắn còn không có lấy một hạt bụi, lúc nào trước khi ra khỏi phòng thì chăn mền luôn được gấp lại nữa. Đúng là những người thuộc cung Xử Nữ có khác, những người thuộc cung hoàng đạo này luôn rất kỹ càng. (Này, mọi người đừng nói là mọi người không biết nhé, Đại Nguyên ta đây chưa nói cho mọi người nghe sao, tên mặt than ấy sinh ngày hai mốt tháng chín đó nha, thuộc cung Xử Nữ đó. Còn tại sao ta lại biết ư, đơn giản bởi vì danh sách lớp trong phòng giáo viên có cả ngày sinh của học sinh, Đại Nguyên ta thân là lớp trưởng lớp hai hay lui tới phòng giáo viên, cũng có nghía qua xem rồi đó, người cùng phòng mà, có tìm hiểu chút cũng là chuyện bình thường).
Vương Tuấn khải mặt than tuyệt với đến mức khiến người ta ghen tỵ kia vậy mà chẳng có lấy một người bạn thân.
Vương Nguyên nhàm chán lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ mãi một hồi, thấy trời cũng không còn sớm cậu mới chịu ngồi dậy, bước đến chỗ tủ quần áo, chuẩn bị đi tắm.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã tới ngày kiểm tra định kỳ giữa học kỳ hai. Ngược lại với vẻ mặt lo lắng căng thẳng của mọi người, Vương Nguyên lại cảm thấy vô cùng hồi hộp và phẩn khởi. Đây là kỳ kiểm tra tập trung đầu tiên của cậu từ khi vào học trường này, cũng là dịp để cậu thể hiện năng lực bản thân với mọi người trong trường. Gì chứ ngoại trừ môn toán phải cần tập trung ra thì môn nào cậu cũng tự tin hết, kiểm tra hay thi thố gì với cậu chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đáng phải lo cả.
Cậu bước vào phòng thi với một tinh thần hăng hái vô cùng. Thời gian còn chưa hết là cậu đã làm xong bài, đóng nắp bút lại rồi ngồi rung đùi ngắm nghía xung quanh, suýt chút nữa là bị thầy canh thi hiểu lầm là đang coppy bài rồi.
Cứ liên tục mấy ngày như thế, môn kiểm tra cuối cùng cũng đã kết thúc. Tiếng chuông vừa reo, cậu ngay lập tức ngồi bật dậy, chờ gọi số nộp bài xong là cầm cái chạy vèo ra khỏi lớp, tinh thần phải nói là tươi còn hơn mùa xuân.
Vương Nguyên về đến ký túc xá là đã thấy Vương Tuấn Khải đã ở trong phòng rồi. Mấy ngày nay ôn bài quá mệt mỏi, kiểm tra gì đã xong hết, cũng đến lúc phải thư giãn. Cậu nhào tới ngồi lên giường hắn, mặt mày vô cùng vui vẻ hỏi han, "Tuấn Khải này, anh có làm bài tốt không?", kèm theo đó là một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Vương Tuấn Khải cất điện thoại lên bàn, ngồi vào bàn học của mình, giọng nói vẫn bình đạm như thường, "Tôi làm rất tốt, không phải lo."
Vương Nguyên nghe vậy cười một cái, rồi hí ha hí hửng ngồi dậy, cậu đến chỗ bàn học của hắn, tay chống lên thành ghế, nhây nhưa không cho hắn mở vở ra, "Này, dù sao cũng đã kiểm tra hết rồi, anh còn ôn bài cái gì."
Vương Tuấn Khải đành ngồi im, không làm gì nữa, cũng không trả lời cậu.
"Này, chiều nay tôi tới câu lạc bộ bóng rổ tập luyện, anh tới đó chơi cho vui.", cậu bắt đầu mời mọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro