CHƯƠNG 15 : Kế hoạch cấm trại (2)
"..."
"Đi đi mà, chiều nay anh cũng không có tiết học, đi chơi cho vui, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói với đội trưởng Vĩnh Kỳ cho anh làm thành viên chính thức luôn. Đi nha đi nha..."
"..."
"A Vương Tuấn Khải, đi đi, sang câu lạc bộ bóng rổ chơi chút đi mà, đi nha, nha..."
"Thôi được rồi.", hắn thở dài, miễn cưỡng đồng ý.
Thử nếu hắn không trả lời xem, dám tên nhóc phiền phức này sẽ không để cho hắn yên tới chiều mất.
Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đồng ý vậy thì vô cùng phấn khởi, cười hề hề vỗ vai hắn rồi nhảy chân sáo đến chỗ tủ quần áo, chọn một bộ đồ, sau đó nhanh chóng bước vào toilet, vừa xả nước vừa rống lên hát, mặc cho Vương Tuấn Khải bên ngoài này mặt đen như đít nồi.
Đúng là một giọng hát dọa người.
Tên nhóc Vương Nguyên, đừng có suốt ngày nhảy nhót hồn nhiên như mấy đứa con nít như thế. Còn nữa, đừng có tùy tiện mà vỗ vai Vương Tuấn Khải như vậy, hắn căn bản là không thể chịu nổi nữa rồi, hắn cổ họng tự dưng thấy hơi khan, lại cảm giác hơi khó thở nữa, cũng không biết tại sao luôn.
Hôm ấy, tâm tình Vương Nguyên vô cùng tốt. Cậu nhiệt tình chơi bóng hết sức, người vã mồ hôi như tắm nhưng lại chẳng thấy mệt chút nào. Cậu gặp ai cũng cười, cười nói vui vẻ như những người bạn thân với nhau vậy.
Sáng sớm hôm sau, cái tâm tình tốt đẹp hôm qua ấy hình như vẫn còn. Cậu cầm cái cặp, quần áo chỉnh tề ra khỏi ký túc xá. Vừa bước vào lớp, cậu đã lôi kéo đám Lưu Chí Hoành lại ngồi nói chuyện phiếm, gương mặt trông rạng rỡ sắc xuân vô cùng, khiến cho những người xung quanh cũng cảm thấy vui lây.
Lưu Chí hoành đợt kiểm tra vừa rồi hình như làm bài tốt lắm, cái miệng liếng thoắng nói không ngừng nghỉ. Còn lớp phó học tập Dịch Dương Thiên Tỉ thì khỏi phải bàn cãi. Nếu nói bài kiểm tra của cậu ta không tốt, thì nói chim cánh cụt biết bay còn dễ nghe hơn.
Chuông reng vào giờ học, ai nấy về lại chỗ ngồi của mình. Lão Đặng chủ nhiệm bước vào lớp, cầm theo một xấp giấy, tâm trạng cũng vui vẻ không khác gì đám Vương Nguyên là bao.
Lão sinh hoạt lớp một hồi, nào là kỳ kiểm tra vừa rồi nói chung học sinh trong trường làm khá tốt, hy vọng là lớp hai cũng sẽ có nhiều thành tích tốt hơn nữa. Lớp hai chúng ta lần này được hạng cao hơn tuần trước, rồi còn linh tinh lang tang nhiều thứ lắm, Vương Nguyên nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia mặc dù bản thân hiện tại đang là lớp trưởng. Với lại thật ra cũng không phải có chuyện gì quan trọng, nên cậu cũng không cần nghe.
Lát sau, lão Đặng phát cho mỗi người một tờ giấy, chính là xấp giấy lão cầm mới nãy kia. Cậu vừa mới nhận lấy liền tò mò giở lên xem thử.
Sắp tới đây là mười hai tháng ba, là ngày lễ trồng cây. Và cũng nhân dịp vừa kiểm tra định kỳ xong, nhà trường quyết định tổ chức cho toàn thể học sinh của khối mười và khối mười một được đi hoạt động ngoại khóa, đi du lịch cắm trại hai ngày một đêm ở khu du lịch Vĩnh Thiên.
Cả lớp nhao nhao cả lên, bắt đầu quay qua quay lại xì xầm bàn tán.
Là khu du lịch Vĩnh Thiên ư, chẳng phải đó là một khu thung lũng, có rừng rậm, có đồng bằng và nằm ở phía đông Trùng Khánh, giáp với tỉnh Hồ Nam sao. Nơi này nghe đâu hiện đang rất nổi tiếng, nhiều người du lịch cứ kéo đến đấy tham quan. Gia đình cậu hình như cũng đã từng đi nơi này rồi thì phải.
Vương Nguyên thầm nghĩ, cảm thấy cũng có chút thú vị. Cậu quay sang Lưu Chí Hoành, khều khều cậu nhóc, "Này Nhị Hoành, tớ mới chuyển đến trường này chưa đi ngoại khóa với lớp bao giờ cả."
"Vậy thì lần này đi đi.", Chí Hoành thì thầm với Vương Nguyên, nháy mắt một cái, "Đảm bảo với cậu, đi với lớp mình là vui không chỗ chê."
Vương Nguyên nghe vậy, hồi hộp hẳn lên. Đừng nói là đi cắm trại ở Vĩnh Thiên, cho dù là đi cắm trại ở công viên gần trường này, miễn là đi với lớp với trường, cậu đảm bảo sẽ không bao giờ vắng mặt. Đại Nguyên cậu đây là ai chứ, là một lớp trưởng siêu cấp đẹp trai dễ thương học giỏi và là một học sinh vô cùng thân thiện hoạt bát năng nổ cộng với ham vui, những dịp đi chơi như thế này nhất định sẽ không bỏ qua.
Tin này đúng là một tin tốt đây.
Cậu đọc kỹ lại tờ kế hoạch một lần nữa, gương mặt hớn hở. Vì đây là chuyến đi cắm trại ngoại khóa, nên tất cả những học sinh tham gia đều phải ôn lại một số kiến thức và kỹ năng trại, bởi chuyến đi này các thầy cô sẽ tổ chức trò chơi lớn có liên quan đến mảng này. Ngoài ra học sinh còn sẽ được tham gia nhiều trò chơi sinh hoạt của nhà trường và hội học sinh đề ra, mục đích là để rèn luyện kỹ năng bản thân và kỹ năng làm việc nhóm của học sinh. Còn nữa, chuyến đi này sẽ giúp mọi người giữa các lớp làm quen với nhau, cùng giao lưu học tập trao đổi kinh nghiệm, vân vân mây mây.
Chà chà... mới đọc thôi đã thấy cả người sục sạo rồi.
Chuyến đi này tổ chức cho khối mười và khối mười một, vậy là Vương Tuấn Khải cũng có thể đi... oa... Nghĩ đến đó, Vương Nguyên tự nhiên trong lòng thấy vui hẳn lên.
Dù sao cũng lâu lắm rồi cậu không có dịp được ra ngoài đi chơi như vậy, không hồi hộp mới lạ.
Tiết sinh hoạt kết thúc, lão Đặng chủ nhiệm khó tánh bảo cả lớp cất hết mấy thứ đồ linh tinh đi, lão bước lên bục, bắt đầu bài giảng của mình.
Vương Nguyên căn bản là đầu chẳng thể tập trung nhét một chữ nào vào được nữa. Cậu ngồi đó ngó ra cửa sổ, đầu óc bắt đầu tưởng tượng gió mây, thỉnh thoảng còn cười cười một cách rất chi là ngớ ngẩn. Tiết học nhàm chán cứ thế trôi qua, thoắt cái đã đến giờ tan học. Vương Nguyên không ngay lập tức về ký túc xá liền, mà rủ đám Lưu Chí Hoành ra căn tin chơi, bắt đầu ngồi tán phét hết một buổi trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro