Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13 : Mama đến thăm (2)

Chương 13: Mama đến thăm

***

Như thế này có phải là quá nhiều không?

Thế nhưng một lát sau, sự thực đã chứng minh rằng điều hắn suy nghĩ là dư thừa, bởi Vương Nguyên đã nhanh chóng giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn vô cùng gọn lẹ. Cậu ăn uống như người bỏ đói lâu năm nhưng nhìn không hề thô tục, thỉnh thoảng cậu còn ngước mặt lên nói chuyện phiếm pha trò, người khác nhìn vào tự nhiên cũng cảm giác thấy ngon miệng.

Ăn nhiều đến như vậy mà người ngợm vẫn gầy trơ xương, đúng là khác người

Mà lạ ở một chỗ, mỗi lần Vương Tuấn Khải gắp đến món gì là cứ y như rằng Vương Nguyên cũng cầm đũa lên gắp món ấy, rõ ràng muốn trêu chọc hắn đây mà. Hắn nhìn qua thì cậu chỉ cười hề hề, cái mặt trông ngây thơ vô (số) tội kinh khủng. Thức ăn trên bàn nhanh chóng được giải quyết hết.

Đến miếng thịt nướng cuối cùng, Vương Tuấn Khải vừa mới gắp lên thì lại bị Vương Nguyên động đũa kéo ngược xuống. Hắn quay sang nhìn cậu chỉ thấy cậu đang trưng ra cái bộ mặt nai tơ ra mà nhìn hắn một cách vô cùng thắm thiết. Vương Tuấn Khải cảm thấy mình tranh với tên nhóc này cũng thật trẻ con quá đi, nên quyết định buông đũa xuống. Vương Nguyên chỉ chờ có thế, liền gắp miếng thịt cuối cùng ấy lên sung sướng bỏ vào mồm nhai nhóp nhép.

Vương Tuấn Khải nhìn chuỗi hành động quá ư là trẻ con ấy của cậu, tự dưng lại thấy buồn cười, đúng là Nguyên Tử có khác.

Vương Nguyên nhìn thấy tên mặt than ấy cười, nụ cười không gượng gạo chút nào, bất chợt ngẩn người, liền cảm thấy hai bên má mình nóng hổi. Cái tên này, cười lên... trông thật là đẹp.

Không khí trên bàn ăn đã khá hơn, ít ra cũng không còn gượng gạo nhiều như ban nãy, trên bàn ăn hiện giờ cũng đã trống trơn. Ngay lúc này, điện thoại của Vương Nguyên rung lên, là Lưu Chí Hoành gọi.

"Con ra ngoài nghe điện thoại chút.", cậu nói với mama mình, rồi chạy thẳng ra ngoài ban công.

Vương Nguyên vừa đi, bà Vương liền quay sang Vương Tuấn Khải đang dùng khăn giấy lau tay, nhẹ giọng bắt chuyện:

"Tuấn Khải này, Vương Nguyên nhà bác cùng phòng có làm phiền gì con không?"

Vương Tuấn Khải bất ngờ bị hỏi, cũng chưa kịp chuẩn bị gì, "Dạ không có gì, cậu ấy cũng tốt lắm.", thật sự là rất phiền phức, nhưng dù có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra.

Mặc dù là đang giữa trưa nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí mát mẻ hơn mọi ngày. Bà Vương nghe hắn nói vậy cũng cười cười. Gương mặt bà trông rất gia trưởng nhưng cũng rất phúc hậu. Nhất là mỗi lần nhắc đến con trai, trông bà có vẻ hạnh phúc lên rất nhiều.

"Tiểu Nguyên ấy, thực ra nó cũng tốt lắm. Chỉ mỗi có cái hiếu động quá nên chỉ sợ làm phiền đến người khác.", bà ngừng một hồi, rồi nói tiếp, "Nó bị bệnh viêm phổi, nên chịu lạnh quá không được."

Vương Tuấn Khải trầm tư, hóa ra tên nhóc kia cũng không oàn toàn khỏe mạnh như hắn nghĩ.

"Ở nhà được nuông chiều quen rồi nên chỉ sợ vào trường này chịu không được. Tiểu Nguyên thích ngủ trễ lại hay dậy muộn, có gì con cùng phòng với nó thường xuyên nhắc nhở nó dùm bác.", khi nói những lời này, bà Vương cũng không biết rằng Nguyên Nguyên nhà bà thật ra sống ở ký túc xá vô cùng tốt, thích ứng vô cùng nhanh và chẳng có chút gì gọi là 'không chịu được' cả.

Vương Tuấn Khải nhìn bà Vương cười hiền hào như thế, cũng chỉ biết cúi đầu rồi "Dạ" một tiếng. Trong lòng tự dưng cũng dấy lên một cảm xúc khó tả.

Đố kỵ ư, cũng không đúng. Chỉ là hắn thấy có chút ghen tỵ thôi. Đương nhiên, bất kỳ ai thấy một người mẹ quan tâm đến con mình như vậy cũng sinh ra loại cảm giác này hết.

Vương Nguyên nghe điện thoại xong chạy vào lại, vẫn trưng ra cái vẻ mặt vui vẻ như thường. Bà Vương gọi phục vụ thanh toán tiền xong, rồi cả ba người liền bước ra khỏi nhà hàng.

Tài xế Lý đã đứng đứng đợi sẵn, cả ba bước vào xe rồi nhanh chóng trở về. Tuy Vương Nguyên trên xe cái miệng lại hoạt động liên tục, nhưng không khí sôi động dường như cũng đã dịu đi đôi chút.

Vừa về đến ký túc xá, Vương Tuấn Khải liền leo lên giường mình. Hắn không làm gì cả, không đọc sách cũng không chơi điện thoại, chỉ là ngồi đó nhìn mẹ con Vương Nguyên nói chuyện thôi.

Bà Vương dặn dò đủ thứ điều trên trời dưới đất, nhìn đồng hồ thì thấy cũng không còn sớm nữa, bà đứng dậy, nhìn Vương Nguyên nói, "Thôi đã đến giờ rồi, mama về đây.", sau đó bà liền gọi điện cho tài xế Lý.

Vương Nguyên nhìn mama mình giống như vẫn còn muốn bà ở lại thêm xíu nữa. Nhưng cậu biết mama mình rất bận, nên cũng chỉ đành gật đầu rồi xách cái túi bự ra ngoài cửa dùm bà. Dù sao mama có ghé thăm cũng là rất vui rồi. Vương Tuấn Khải cũng đứng dậy, tiễn bà Vương ra về.

Một lát sau tài xế Lý đem hai hộp xốp lớn lên đưa cho bà Vương. Bà nhận lấy rồi quay qua con trai, "Trong này là cua biển, dưới căn tin hình như có chế biến dùm mình đúng không? Có gì con nhờ họ làm dùm, sống trong đây riết rồi lâu lâu cũng phải thay đổi khẩu vị chút.", rồi bà đưa một hộp vào tay Vương Nguyên, sau đó quay sang Vương Tuấn Khải, "Tiểu Khải này."

Dù mới gặp lần đầu nhưng bà rất có thiện cảm với đứa trẻ ít nói trầm tĩnh nhưng lại rất lễ phép này. Bà đem hộp xốp còn lại đặt vào tay hắn, nhẹ nhàng nói, "Cái này là của con, có gì hai đứa cùng ăn cho vui nha."

Vương Tuấn Khải còn đang ngây ngốc ở đó thì thấy hộp xốp đã được đặt vào tay mình. Hắn cảm ơn rồi đứng chôn chân luôn ở đó. Hắn thường không giao tiếp nên rất ít người tặng gì cho hắn, nay bất chợt được tặng cua biển, đây lại là một món hắn yêu thích nên nhất thời có chút kích động.

Bà Vương lại dặn dò thêm một lát, sau đó nhanh chóng đưa cái túi bự cho tài xế Lý, tạm biệt đứa con trai rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ký túc xá. Chẳng mấy chốc, một lát sau căn phòng lại trở về với không khí yên tĩnh.

Vương Nguyên vẫn còn tiếc nuối, cậu đặt hộp xốp lên bàn, thở dài rồi nằm ườn lên giường.

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu quay sang Vương Tuấn Khải, "Hình như mama tôi rất có thiện cảm với anh.", Vương Tuấn Khải quay qua thì thấy tên nhóc kia cười đến tít mắt, thật không còn biết nói gì hơn.

Cậu cầm hộp xốp rón rén bước qua bên chỗ Tuấn Khải, đặt lên bàn, để cạnh hộp xốp của hắn. Rồi cậu mở nắp ra, gương mặt trông hớn hở hẳn lên.

Trong mỗi hộp xốp có ba con cua biển bự ơi là bự, còn có thêm hai con hàu nữa, vậy là có sáu con cua với bốn con hàu cả thảy.

Mấy con cua hình như vẫn còn sống, cái càng chúng bị cột chặt lại. Cậu lấy cây bút chọt chọt vào hộp xốp, nhìn mấy con cua ngọ nguậy như vậy Vương Nguyên thích chí vô cùng. Cậu hí hửng quay sang tên cùng phòng kia, "Này Tuấn Khải, anh có thích ăn cua không?"

"Có.", hắn trả lời gần như ngay lập tức.

Vương Nguyên chỉ tính thuận miệng hỏi chơi thôi, vậy mà hắn lại trả lời như vậy. Cậu cao hứng nhoài người ngồi lên chiếc giường của hắn, ánh mắt trông rạng rỡ vô cùng, "Tôi cũng thích ăn cua lắm, vậy mình đi nhờ căn tin làm liền nha, nha nha...", đôi môi đỏ mọng cứ chu chu ra, cậu cứ vô tư tiến sát lại gần Tuấn Khải, không phát hiện ra vẻ mặt càng lúc càng tối đi của tên mặt than kia.

Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt trắng nõn của tên nhóc kia kề sát mặt mình, tự dưng lại cảm thấy cổ họng khô khốc đến khó chịu. Nhìn gương mặt Vương Nguyên ở cự li gần như vậy, bản thân hắn cảm giác có một luồng khí lạ thổi qua, giống như bị điện giật vậy, thật không ổn chút nào. Hắn đẩy cậu ra, ngồi bật dậy đậy mấy hộp xốp lại, cố gắng gằng giọng mình cho bình thường nhất:

"Mấy cái này để qua ngày mai thì hỏng mất, một lát đem xuống nhờ căn tin làm.", hắn quay mặt đi chỗ khác, tránh đi cái gương mặt chảy máu mũi của tên nhóc phiền phức kia.

Vương Nguyên nghe vậy liền cao hứng lăn qua lăn lại trên giường hắn, miệng la 'Yeas' một tiếng, tay vung lên không trung hệt như người hỏa tinh.

Gương mặt Tuấn Khải nóng bừng, cũng không biết tại sao nữa.

Vương Nguyên này, thật sự là một kẻ phiền phức nhất trên trần đời.

Vương Tuấn Khải hình như nhớ ra cái gì đó, trên môi hắn vô thức nở ra một nụ cười. Hắn khoanh tay đứng dựa vào tủ, ánh mắt lém lỉnh y hệt Vương Nguyên:

"Không phải cậu muốn mama cậu biết là cậu đang ở chung phòng với một người mặt lạnh te, sau đó mama cậu sẽ thương cậu sợ cậu bị tự kỷ mà chuyển phòng cho cậu sao?"

Vương Nguyên đang vò vò cái gối nằm của hắn, nghe hắn nói vậy thì bất chợt khựng lại.

A... hình như đúng là cậu có nói vậy...

Vương Nguyên mặt hơi đỏ lên, nhưng lúc này tâm trạng đang vui, cậu quay sang Tuấn Khải, cười lả giả với hắn, tay xua xua trên không trung, "Làm gì có chứ, hình như anh nghe nhầm rồi hay sao ấy..."

Đúng là dám nói mà không dám nhận đây mà...

Vương Tuấn khải cũng chỉ muốn trêu ghẹo cậu chút xíu. Nghĩ lại thì không hiểu sao mình lại làm vậy nữa. Sống cùng phòng với một tên đầu óc loạn như Vương Nguyên, đầu óc của hắn cũng sắp bị loạn lên luôn rồi.

Tâm trạng Tuấn Khải hôm nay vui lạ thường. Hắn đi đến chỗ bàn học, vui vẻ lôi ra một đống bài tập toán ra làm. Vương Nguyên thấy hắn không nói chuyện nữa nên đi về chỗ bàn học của mình, cũng lôi ra một đống bài tập của lão Đặng ra giải quyết.

Hôm nay, tên mặt than cười nhiều hơn mọi khi, điều này khiến Vương Nguyên vô cùng thích thú.

Buổi chiều hôm đó Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đem hai hộp xốp xuống định nhờ căn tin làm hộ, nhưng không hiểu sao xuống tới nơi tự nhiên Tuấn Khải đổi ý, hắn nói hắn biết làm mấy món này, thế nên quyết định chỉ mượn chỗ và mượn dụng cụ thôi, còn bản thân mình thì xắn tay áo lên chuẩn bị... nấu ăn.

Vương Nguyên tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý. Cậu nhìn đôi tay điêu luyện trong mớ nồi niêu xoong chảo của hắn mà trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Một lúc lâu sau đó hắn tay cầm cái khay bưng lên, đặt hai bát cháo hàu và đĩa cua luộc xuống, khói bốc lên nghi ngút, thơm vô cùng.

Vương Nguyên chịu không nổi cầm lấy chiếc thìa xúc cháo lên ăn. Cháo còn nóng hổi khiến cậu bị phỏng, lấy tay quạt phần phật vào miệng, mãi một lúc sau mới nuốt xuống được. Cậu vui vẻ ăn hết thìa này đến thìa khác, liên tục giơ ngón cái lên khen ngợi. Quả thực ở chung với tên mặt than này cũng gần một tháng rồi mà bây giờ mới biết tài nấu ăn của hắn đó nha, ngon vô cùng luôn.

Đây đúng là một phát hiện thế kỷ.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu ăn ngon lành như vậy, tự dưng cũng vui lây, bản thân không tự chủ được mà cười một cái. Vương Nguyên nhìn thấy được cũng ngây ngẩn cả người.

Lại nói đến vấn đề ăn uống, Vương Nguyên đúng là số zách. Vương Tuấn Khải vẫn còn đang từ tốn xúc cháo lên thì Vương Nguyên giơ cái bát rỗng trước mặt hắn, khuôn mặt tươi như mấy đứa con nít, miệng cứ tíu tít, "Ngon quá... ngon quá đi..."

Lần đầu tiên, Vương Tuấn Khải cảm thấy cái điệu cười sang sảng đến khó chịu của Vương Nguyên lại dễ thương như vậy.

Vương Nguyên ăn xong cháo, liền quay qua xử đĩa cua. Cậu bẻ cái càng to đã đỏ hồng của con cua sấu xố ấy, cứ nhìn chằm chằm vào nó một hồi. Rồi bất chợt, cậu chìa cái càng ra trước mặt Tuấn Khải, đôi mắt mắt long lanh, mở to hết cỡ nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải buông thìa xuống, trong đầu nhanh chóng rút lại cái suy nghĩ vừa mới chớm nở hồi nãy. Đúng là tên nhóc Vương Nguyên này chí có phiền phức và phiền phức.

Tuy nghĩ thế nhưng hắn cũng đứng dậy, đi vào bếp của căn tin lấy con dao ra, rồi dùng cán dao đập đập lên càng cua, gỡ thịt ra rồi đặt vào chén của cậu. Quả nhiên, tên nhóc phiền phức ấy ngay lập tức đưa lên miệng nhai ngon lành, cười híp mắt nói cảm ơn hắn.

Buổi tối hôm ấy gió thổi nhè nhẹ, không khí mát mẻ vô cùng. Ở trong nhà ăn của căn tin, tiếng cán dao đập càng cua cộng với tiếng nói sang sảng lảnh lót của ai đó cứ vang lên đều đặn. Vương Nguyên vui vẻ ngồi nói chuyện nam tào bắc đẩu đủ thể loại từ trên trời dưới đất, còn Vương Tuấn Khải chỉ đơn giản là ngồi đó im lặng không lên tiếng. Mặc dù vậy nhưng xung quanh hai người giống như có một luồng khí mới thổi qua, ai cũng cảm thấy đặc biệt vui vẻ thoải mái, tâm trạng tốt hơn hẳn lên.

Ở bên ngoài đâu đó vang lên tiếng xe cộ chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rao hàng, tiếng người nói chuyện. Một buổi tối yên bình vô cùng. 

==================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: