Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12 : Chụp Lén

Chương 12: Chụp lén

***

Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa lên cao, không khí lạnh của màn đêm vẫn chưa tan hết nhưng Vương Nguyên đã tỉnh giấc. Không hiểu sao hôm nay mới sáng sớm mà thấy thoải mái quá. Cậu vươn vai, tung chăn thò chân bước xuống giường.

Cậu đi đến bên cửa sổ, vén rèm qua một bên rồi mở cửa ra, nhoài người ra ngoài hít hà liền một hơi dài. Quả nhiên, không khí buổi sáng lúc nào cũng trong lành nhất.

Vương Nguyên quay sang nhìn cái tên mặt than còn đang ngủ ngon lành bên kia, không tự chủ được mà cứ đứng đó ngẩn người ra, mắt dán chặt vào gương mặt đang say giấc nồng của Vương Tuấn Khải.

Hình như chưa bao giờ cậu nhìn kỹ hắn thì phải. Thật sự thì hắn cũng có chút gì đó... đẹp. Ừ, theo Vương Nguyên, gương mặt hắn thật ra cũng khá là ưa nhìn. Là con trai, được làn da mịn màng như vậy cũng hơi hiếm gặp, lông mi dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng lúc nào cũng đỏ đỏ như tô son vậy. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt hắn lúc này trông thật hiền hòa. Đám Lưu Chí Hoành với lũ con gái cứ gọi hắn là nam thần Karry quả nhiên cũng có cơ sở.

Nếu như hắn cười nhiều một chút thì gương mặt này sẽ đẹp hơn rất nhiều. Tại sao lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt như chủ nợ thế chứ.

"..."

Ai da... hình như cậu suy nghĩ nhiều quá rồi thì phải. Hắn như thế nào là việc của hắn, chẳng liên quan đến cậu. Hờ...

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sau sự việc ngày hôm qua, Vương Nguyên cảm thấy có vẻ như mình đã thân thiết hơn một chút với Vương Tuấn Khải. Cho dù hắn có là một kẻ mặt lạnh, là một kẻ khó ưa đến mức nào đi chăng nữa thì dù sao hắn cũng là người cùng phòng, thân thiết một chút vẫn tốt hơn là lúc nào cũng bày ra bộ mặt thờ ơ với nhau.

Vương Nguyên thở dài, đứng tựa cửa sổ khoanh tay lại mà sưởi nắng. Buối sáng, mùa đông thì trời lạnh, còn mùa hè thì rất mát mẻ. Bây giờ hiện tại đang là giữa mùa xuân, không khí trung hòa, vừa mang chút lành lạnh cũng có chút ấm áp, dễ chịu vô cùng.

Cũng đã lâu rồi cậu không dậy sớm mà không cần cái đồng hồ réo gọi, bởi vậy nên tâm trạng bây giờ phải nói là cực kỳ tốt luôn nha.

Thật dễ chịu... dễ chịu... dễ chịu...

Bây giờ còn sớm, cứ đứng đây hoài thì phí thời gian quá, làm gì bây giờ ta?

"..."

A ~

Trong đầu Vương Nguyên xẹt ra một ý định.

Cậu hí ha hí hửng chạy đến bên cái tủ cạnh giường mình, lục lọi một hồi, rồi cậu lôi chiếc điện thoại màu trắng (rất rất ít khi dùng) của mình ra, lăm lăm le le tiến đến bên giường tên nào đó còn đang ngủ say kia, nở một nụ cười gian tà.

Hê hê hê Vương Tuấn Khải ơi Vương Tuấn Khải, có nên trêu chọc hắn một tý không nhỉ. Ây yô nói thật chứ tên mặt than này coi vậy mà không vừa đâu nha, trong trường này có ối người để ý tới hắn đấy. Mọi người ai ai cũng muốn biết thông tin về hắn, ai ai cũng muốn được trò chuyện với hắn một lần...

Thế nhưng cái tên mặt lạnh này á hả, dù chỉ muốn ánh mắt hắn lướt qua mình chút thôi cũng đã khó hơn lên trời, huống hồ chi là bắt chuyện với hắn. Hắn là ai chứ, chỉ là một người bình thường, cớ sao mọi người lại cứ phải coi hắn như đại minh tinh thế chứ. Nếu bây giờ cậu chụp lén vài pô hắn trong bộ dạng ngủ say sưa tóc tai rối bù như thế này đem phát tán lên trường, sau đó thì sao nhỉ, mọi người sẽ phát hiện hắn thật ra không hoàn hảo như họ tưởng... Ôi ôi nhìn kìa, trên cổ tay áo ngủ của hắn còn có in hình panda nho nhỏ nữa kia kìa, thật là trẻ con quá đi, không giống hình tượng một cool boy ngầu lòi mọi người hay nói chút nào... Chậc chậc, nếu đám con gái mà thấy, thì họ sẽ phản ứng như thế nào nhỉ, mới nghĩ thôi mà đã thấy kích động rồi... hắc hắc hắc...

Vương Nguyên rón rén tiến đến bên giường Tuấn Khải. Cậu nhìn trái nhìn phải, chọn một góc chụp 'đẹp' nhất, rồi mở camera của điện thoại lên, giơ trước khuôn mặt đang ngủ say của hắn.

Ha ha thật là vui quá đi...

<Tách>

Ý chết rồi, quên để chế độ im lặng rồi, hắn có bị tỉnh giấc không ta?

Vương Nguyên lấm lét nhìn Tuấn Khải, vô thức giấu điện thoại ra sau lưng.

Vương Tuấn Khải lấy tay dụi dụi, rồi sau đó hắn mở mắt ra, ngay lập tức bị dọa cho giật mình. Đập vào mắt hắn là một gương mặt quen thuộc đến phát chán. Vương Nguyên hiện tại đang quỳ ngay đầu giường hắn nhìn hắn chằm chằm.

Vương Nguyên cũng giật mình không kém. Hai người không ai nói gì. Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên vô cùng kỳ quái. Cổ họng Vương Nguyên đánh ực một cái, cậu cười lả giả:

"Hề hề hề, anh... anh... anh... dậy rồi hả?", cậu giấu chiếc điện thoại ra sau lưng, dù có thế nào cũng nhất định không được để tên mặt than này biết được.

Đầu Vương Tuấn Khải hơi nhức, hắn lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, kéo chăn mền sang một bên rồi bước xuống giường.

Vương Nguyên thấy vậy cũng đứng dậy, chạy về phía bên giường mình, giấu cái điện thoại xuống dưới gối, vẻ mặt gượng gạo cộng dè chừng mà nhìn Tuấn Khải.

Vương Nguyên ai oán thầm nghĩ, sao không tỉnh dậy lúc nào mà tại sao lại ngay lúc này chứ, chưa kịp chụp mấy pô 'đẹp' gì hết, cũng may là tranh thủ được một tấm.

Bản thân Vương Tuấn Khải bị tên nhóc nào đó nhìn chằm chằm vậy cũng mắt đầu cảm thấy kỳ quái. Hắn vừa thấy cái điện thoại màu trắng của cậu, lại nhớ đến cái dáng vẻ của cậu lúc mới nãy, rồi còn...

Có cái gì đó...

Hắn nhanh chóng đi đến chỗ tủ quần áo, lấy một bộ đồng phục, mắt không nhìn cậu, dõng dạc nói, "Tôi đi tắm trước."

Rồi như một phản xạ tự nhiên, Vương Nguyên ngay lập tức cũng chạy đến tủ quần áo, lục lọi tìm một bộ đồng phục, rồi lại nhanh chóng chạy một mạch đến toilet. Trước khi đóng cửa còn thò đầu ra, tay chỉ chỉ vào người hắn, "Này này Vương Tuấn Khải, tôi dậy trước anh nên tôi phải tắm trước, tôi tắm trước đó nha.", rồi cậu đóng cửa toilet lại, bắt đầu xả nước nóng.

"..."

Vương Tuấn Khải đơ người nhìn cái cửa toalet.

Đúng là một tên nhóc dễ dụ.

Vương Tuấn Khải chỉ chờ có thế, hắn từ từ đi đến bên giường cậu, lật cái gối qua rồi cầm chiếc điện thoại màu trắng lên.

Hắn lướt lướt điện thoại một hồi, rồi một tấm hình chụp hắn đang say ngủ tay gác lên đầu hiện ra. Hắn nở một nụ cười nhẹ, nhanh chóng bấm xóa đi, sau đó đặt chiếc điện thoại vào chỗ cũ, úp chiếc gối lại, hiện trường trở lại giống như y lúc ban đầu.

Hắn cười khinh bỉ, đúng là một tiểu tử ngốc. Nếu muốn chụp lén người ta, thì ít ra cũng phải để chế độ im lặng, chụp xong rồi thì phải khóa màn hình lại. Với cả chẳng ai lại đem giấu điện thoại dưới gối như trẻ nít thế này bao giờ. Thật đúng là ngốc như vậy chỉ có ở Nguyên Tử.

Mới nãy trong lúc còn mơ mơ màng màng, hắn cảm giác có ai đó đi đến gần hắn, rồi 'tách' một cái, thế là hắn giật mình tỉnh luôn. Vừa mở mắt ra thì thấy tên nhóc cùng phòng đang ngồi đối diện hắn, cộng với thái độ dè dặt của tên nhóc đó, không khiến hắn nghi ngờ cũng uổng. Đúng là một tên nhóc phiền phức thích bày trò.

Vương Tuấn Khải đi đến bên bàn học của mình, cầm cặp lên bắt đầu soạn sách vở. Hôm nay không có tiết tăng cường nên cả buổi chiều nay sẽ được nghỉ học. Nghĩ vậy trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm. Khác hẳn với Vương Nguyên mới sáng sớm tràn đầy sức sống, hắn ngược lại hôm nay hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Có lẽ tại hôm qua không được ngon giấc nên sáng sớm mới bị như vậy.

Hôm qua hắn mơ một giấc mơ lạ lắm, nhưng cũng chẳng nhớ rõ chi tiết ra sao, chỉ biết là giấc mơ ấy lung tung loạn hết lên, có lẽ là dạo gần đây hắn căng thẳng quá nên đêm ngủ không ngon như vậy.

Vương Tuấn Khải giở đại một cuốn sách toán trên bàn ngồi đọc, cố gắng quên đi những suy nghĩ tào lao lại. Suy nghĩ những việc không đâu như thế này vốn không phải là tác phong của hắn. Dù sao thì hôm nay trên lớp có một bài kiểm tra môn toán, tranh thủ ôn lại một chút.

Luẩn quẩn trong phòng hơn một tiếng, cuối cùng Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng chịu rời khỏi ký túc xá. Vương Nguyên tâm trạng cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt cứ cười cười nhìn Tuấn Khải mãi thôi. Cứ nghĩ đến cảnh tượng lũ con gái trong lớp mà thấy tấm hình cậu chụp mới nãy chắc... ha ha ha... Rồi sau này thời trang áo Pijama cổ tay in hình panda và đầu tóc rối chắc sẽ thành thời trang hot mất... hê hê hê...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: