Thế giới hiện thực (10)
Tác giả: Vân Phi Mặc
-Thủy tạ-
Một bóng người đứng lặng trước hiên, bóng dáng cao cao đứng trong gió lạnh có phần đơn bạc.
Bình Dương Quận chúa tiến lên, khoác áo choàng lên người hắn.
Vương Tử Hàng xoay người, nhìn người trước mặt.
Bình Dương Quận chúa bị ánh mắt của hắn nhìn đến bất an, ánh mắt hắn quá lạnh, lạnh đến mức không chút độ ấm.
Vương Tử Hàng nâng tay lên, vuốt ve gương mặt nàng ta, "Ngươi thích gì ở ta?"
Bình Dương Quận chúa sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng, "Tất cả của chàng, ta đều thích."
"Ta có tài đức gì mà lại khiến ngươi thích như thế?" Vương Tử Hàng bình tĩnh nói.
Bình Dương Quận chúa cảm giác được cảm xúc của hắn không đúng, "Phu quân, chàng làm sao vậy?"
Vương Tử Hàng một tay nâng cằm nàng ta lên, để hai người nhìn vào mắt nhau, "Ta nghĩ ta chưa từng nhìn kỹ ngươi lấy một lần, ta muốn nhìn kỹ ngươi."
"Phu quân." Bình Dương Quận chúa cảm thấy bất an, cứ cảm thấy hắn không đúng lắm.
Chẳng lẽ hắn còn đang nhớ nữ nhân kia ư?!
Nữ nhân kia có cái gì tốt? Chỉ là một nông phụ dốt đặc cán mai, nào xứng với một người phong thần tuấn dật như hắn!
Bình Dương Quận chúa dù đoán được tâm tình của hắn không đúng là vì nữ nhân kia, nhưng trên mặt lại không thể biểu lộ ra nửa phần.
Nữ nhân kia chết rồi, không còn cơ hội đoạt Tử Hàng với nàng ta nữa.
"Ba năm trước đây, dược trong ly rượu đó là ngươi hạ đúng không?" Vương Tử Hàng hỏi.
Bình Dương Quận chúa khẽ run lên, "Phu quân, chàng đang nói gì vậy, dược trong chén rượu đó sao có thể là do ta hạ được! Đó rõ ràng là do Lưu công tử muốn gạo nấu thành cơm với Duẫn Nhi, vừa lúc bị chúng ta uống vào. Chuyện này họ đều đã thừa nhận, sao chàng có thể nghi ngờ ta?" Vành mắt Bình Dương Quận chúa phiếm hồng.
"Ha hả." Vương Tử Hàng cười khẽ một tiếng, "Dược là Lưu công tử bỏ, không sai. Nhưng mà, ngươi đã sớm biết. Ngươi còn cố ý dẫn ta uống hết ly rượu đó."
Bình Dương Quận chúa khó tin nhìn hắn, "Phu quân. Chàng nghĩ ta như vậy sao?"
Vương Tử Hàng véo cằm nàng ta, "Trước hôm nay, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi ôn nhu, lương thiện. Cho dù trước đó từng nghi ngờ, nhưng ta tình nguyện tin đó là ảo giác của ta. Nhưng mà, hôm nay thấy Quế Hương và Thiết Trụ, ta mới biết dưới lớp da ôn nhu này là khuôn mặt ghê tởm đến nhường nào."
"Người đời đều biết ta chỉ là bình dân, ta không quyền không thế, có thể trèo cao với được Bình Dương Quận chúa. Nhưng mà, họ lại không biết, Dụ Vương cao không với tới dùng tính mạng cả nhà ta để áp chế, ép ta cưới nữ nhi bảo bối của hắn."
"Ta ôn nhu với ngươi, tốt với ngươi, biết vì sao không?" Vương Tử Hàng nở nụ cười lạnh.
Sắc hồng trên mặt Bình Dương Quận chúa đã mất sạch.
"Đều vì phụ thân tốt của ngươi cả đấy. Ngươi có biết mỗi lần hắn triệu kiến ta là vì cái gì không? Ngươi nghĩ là vì muốn đề bạt ta, nhìn trúng ta à? Không, hắn nơi chốn nhắc nhở ta, bảo ta đối xử tốt với nữ nhi bảo bối của hắn. Chỉ cần ngươi ở trong phủ không thoải mái một chút thôi, hắn sẽ khiến người nhà ta càng không thoải mái."
"Ngươi có biết mỗi lần thấy ngươi, nghĩ xem phải lấy lòng ngươi thế nào, ta đều cảm thấy khuất nhục và ghê tởm sao không?"
Sắc mặt Bình Dương Quận chúa trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ, dường như không chịu nổi đả kích như thế.
"Giờ không còn gì cả, phụ thân tốt của ngươi còn có thể dùng cái gì uy hiếp ta?" Vành mắt Vương Tử Hàng phiếm hồng, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm nàng ta.
"Tử Hàng, ta..."
Vương Tử Hàng một tay ném nàng ta ra, Bình Dương Quận chúa lung lay, ngã xuống đất.
Bình Dương Quận chúa khó tin nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập đau thương, "Tử Hàng, chẳng lẽ tất cả những gì trước kia giữa chúng ta chỉ là do ta một bên tình nguyện sao?"
"Đúng vậy." Vương Tử Hàng không lưu tình nói.
Bình Dương Quận chúa đau khổ nhắm hai mắt lại.
"Hợp ly đi." Vương Tử Hàng nhẹ giọng nói.
Vương Tử Hàng đi ra ngoài, Bình Dương Quận chúa ôm chặt lấy hắn, "Tử Hàng, đừng đi! Ta không muốn hợp ly, ta không muốn chàng rời khỏi ta!"
Vương Tử Hàng muốn ném nàng ta ra, lại bị nàng ta ôm chặt.
"Tử Hàng, Ôn Tĩnh ta sống là người của chàng, chết cũng là người của chàng. Ta tuyệt đối không đồng ý hợp ly."
Vương Tử Hàng thờ ơ.
"Buông tay."
"Ta không buông."
Vương Tử Hàng dùng sức giật nàng ta ra, Bình Dương Quận chúa đột nhiên đụng phải góc bàn, máu tươi trên trán tràn ra.
Vương Tử Hàng chỉ nhìn thoáng qua, rời đi không quay đầu lại.
Bình Dương Quận chúa thấy hắn rời đi vô tình như vậy, đau khổ ngã ngồi trên mặt đất, mặc kệ dòng máu đỏ tươi chảy dọc khuôn mặt.
Vương ma ma đi vào, thấy Quận chúa mặt đầy máu tươi, kinh hãi, "Quận chúa!"
"Vương ma ma, chàng không cần ta, không cần ta nữa! Ta phải làm sao bây giờ?" Bình Dương Quận chúa nhào vào lòng Vương ma ma, khóc thút thít.
Vương ma ma đau lòng vỗ lưng nàng, lòng hận Vương Tử Hàng không biết tốt xấu.
Quận chúa nhà họ có chỗ nào không xứng với hắn, sao hắn có thể biến Quận chúa thành thế này!
"Lão nô đi tìm Vương gia, Vương gia ra mặt, hắn chắc chắn không dám." Vương ma ma trầm giọng nói.
Nếu là trước đây, Bình Dương Quận chúa có lẽ sẽ ngầm đồng ý, nhưng hôm nay nghe hắn nói vậy, nàng ta vội cản lại, "Không, không cần."
"Quận chúa, chẳng lẽ ngài lại mặc hắn chà đạp vậy sao? Hắn thật sự khinh người quá đáng! Ngài đối xử với hắn thế nào, nơi chốn suy nghĩ cho hắn, hắn lại không biết tốt xấu như vậy. Nếu không có ngài, tiểu tử nghèo kia có thể có địa vị ngày hôm nay sao!" Vương ma ma tức giận khó nhịn.
Bình Dương Quận chúa vẫn luôn khóc, không nói gì cả.
"Vương ma ma, ta thật sự không thể không có chàng."
Ngày đó ở tiệc tạ sư, nàng ta liếc một cái đã nhìn thấy nam tử tuấn dật đứng dưới ánh trăng, bóng dáng đó cứ như vậy đâm vào nội tâm, khiến nàng ta rung động.
Nàng ta biết, hắn chính là người nàng ta muốn tìm.
Cuộc đời này, không phải hắn không gả.
Nàng ta vì gả cho hắn, dù biết trong nhà hắn đã có thê tử, vẫn không buông bỏ được hắn.
Nàng ta hao hết tâm tư gả cho hắn, nàng ta cho rằng họ sẽ hạnh phúc, sẽ bạch đầu giai lão, nhưng vì sao, vì sao nữ nhân kia lại xuất hiện?
Nếu nàng vẫn ở nông thôn, nàng ta sẽ coi như không có người này.
Vì sao lại muốn xuất hiện, xuất hiện trước mắt nàng ta?
Nàng ta diệt trừ hai mẫu tử họ, vốn tưởng là thần không biết, quỷ không hay, không còn ai đoạt Tử Hàng với nàng ta.
Nhưng vì sao, vì sao nàng đã chết, còn muốn cướp đi Tử Hàng của nàng ta?
Bình Dương Quận chúa hận nữ nhân kia.
Đêm khuya, Bình Dương Quận chúa nhìn cửa đẩy ra, vui sướng nhìn Vương Tử Hàng đi vào phòng.
"Phu quân!" Bình Dương Quận chúa kích động tiến lên, muốn vãn cánh tay hắn, lại bị hắn né tránh.
Vương Tử Hàng lấy một tờ giấy trong cổ tay áo ra, đưa tới trước mặt nàng ta.
Bình Dương Quận chúa thấy giấy viết hai chữ 'Hưu thư', cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
"Ta không nhận!" Bình Dương Quận chúa một tay xé nát hưu thư.
Vương Tử Hàng không ngăn cản, mắt lạnh nhìn nàng ta, "Ngươi xé đi, ngươi xé một lần, ta viết lại một lần."
"Tử Hàng, nữ nhân kia có gì tốt mà khiến chàng đối xử với ta như thế?!"
"Bởi vì nàng ấy là thê tử của ta." Vương Tử Hàng nói rõ ràng rành mạch.
"Vậy ta thì sao?" Bình Dương Quận chúa hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Vương Tử Hàng lạnh nhạt nhìn nàng ta, "Ngươi chẳng là gì cả. Trong lòng ta, thê tử của ta vĩnh viễn là nàng, cũng chỉ có nàng."
Bình Dương Quận chúa chưa bao giờ biết, thì ra hắn cũng có thể nói những lời nhẫn tâm như thế.
"Nàng ta chỉ là một nông phụ thô bỉ, ta kém nàng ta ở chỗ nào?!"
Bình Dương Quận chúa không phục!
"Để ta nói cho ngươi, ngươi kém nàng ấy ở đâu. Nàng ấy thức khuya dậy sớm, vì kiếm một văn tiền nuôi ta đọc sách mà ngày ngày dậy sớm. Trời tuyết lớn, nàng ấy vì đưa cho ta một bộ đồ đông mà đi mấy chục dặm đường tuyết, khiến chân bị tổn thương vì giá rét, suýt thì què. Vì để ta an tâm đọc sách, nàng ấy một người vực dậy gia đình, chăm sóc tốt phụ mẫu. Nàng ấy có thể vì ta, vào cửa ba năm chưa từng mặc một bộ đồ mới. Nàng ấy có thể vì ta..."
Mỗi lần kể ra một việc, đau đớn trong mắt Vương Tử Hàng lại dày thêm.
"Ta từng thề với trời, sau này nếu ta thi đậu, chắc chắn sẽ để nàng ấy hưởng phúc. Khi ta thi đậu, ta vui vẻ biết bao, ta có thể khiến nàng ấy trở thành phu nhân nhà quan, không cô phụ kỳ vọng của nàng ấy. Nhưng mà, tất cả đều bị người phụ thân bá đạo của ngươi phá hỏng." Hai mắt Vương Tử Hàng đỏ đậm, căm tức nhìn nàng ta, trong mắt chất đầy hận thù.
"Vì giữ được tính mạng của họ, ta chỉ có thể cô phụ nàng ấy. Vì sao, vì sao ngươi còn phải giết nàng ấy?!" Vương Tử Hàng bóp chặt lấy cổ Bình Dương Quận chúa.
Bình Dương Quận chúa bị sự điên cuồng trong mắt hắn dọa sợ, cảm giác khó thở khiến mặt nàng ta đỏ lên.
"Nếu ngươi muốn ở bên ta đến vậy, thế thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Bình Dương Quận chúa đập đập tay hắn, liều mạng giãy giụa, nhưng dù thế nào cũng không thoát được sự khống chế của hắn.
"Vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, vì sao?!" Vương Tử Hàng bóp chặt cổ nàng ta, sắc mặt nàng ta dần chuyển từ đỏ sang xanh, lực đập tay hắn dần nhẹ đi.
"Họ sai ở đâu, vì sao ngươi lại tàn nhẫn đến vậy! Ngươi giống y như phụ thân ngươi! Một đám tâm địa rắn rết!"
Bình Dương Quận chúa giãy giụa, muốn nói ra gì đó, mở miệng chỉ có thể phát ra âm thanh ấp úng.
"Ô, thả, thả..."
Nàng ta dần ngừng giãy giụa, sắc mặt xanh tím, đôi mắt trợn lên, nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Vương Tử Hàng nhìn người không còn hơi thở, ném thi thể nàng ta xuống đất, chưa từng nhìn một cái.
Hắn ra khỏi phòng, dọc đường đi, nô bộc trong phủ đều kinh nghi nhìn hắn.
"Lão gia."
Vương Tử Hàng không để ý đến, tựa như mất hồn.
"Lão gia làm sao vậy?"
Các nô bộc không dám tiến lên, sắc mặt hắn thật sự rất xấu.
Hắn chậm rãi rời khỏi Bình Dương Quận phủ đi trên đường, đường phố nườm nượp người qua lại, không khí náo nhiệt tựa như không liên quan đến hắn. Hắn tựa như một u hồn, lang thang không có mục tiêu, đi đi, đi đến đê bảo vệ sông.
Vương Tử Hàng đứng trên cầu, trong đầu hiện lên hai thi thể kia, đôi mắt ngập trong đau đớn.
Đột nhiên, hắn dường như thấy người nào đó, hơi mỉm cười với hư vô, "Hương Nhi, ta tới bồi nàng. Đời này ta phụ nàng, kiếp sau chúng ta tương ngộ, ta nhất định không phụ nàng."
'Tùm'....
Tiếng có thứ gì rơi xuống nước vang lên trong đêm tối.
Người lui tới trên cầu đều bị dọa, mãi đến khi có người hô, "Có người nhảy cầu!"
Bên dưới quá tối, rất nhiều người đứng trên cầu, nhưng nhất thời không ai dám xuống cứu người. Một lát sau, có mấy hán tử lớn mật nhảy xuống sông tìm người.
Chờ đến khi họ đem được người nọ lên, người đã sớm tắt thở.
Có người kinh nghi nói, "Hình như người này là trượng phu của Bình Dương Quận chúa, Vương Tử Hàng."
"Mau mau, mau gọi người của Bình Dương Quận phủ tới nhận.
-Phủ An Quốc Công-
Một gã sai vặt vội chạy vào một đình viện, thấp giọng nói với nam tử tuấn mỹ bên trong vài câu.
"Cái gì?!" Sở Du khó tin nhìn người tới.
"Thi thể đã bị chuyển về Bình Dương Quận phủ."
Sở Du đứng dậy, đến viện dành cho khách.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đang chơi cờ, đột nhiên nghe báo Sở Du tới chơi thì đều kinh ngạc.
Sở Du vội vàng đến, vừa thấy người đã nói, "Xảy ra chuyện rồi!"
"Người bên kia nhanh chân đến trước?" Hoa Tử Vân hỏi.
"Không phải. Là bên Bình Dương Quận phủ xảy ra chuyện! Vương Tử Hàng nhảy sông, chết cùng nơi với hai mẫu tử Lý Quế Hương."
Mấy người Bắc Vũ Đường đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ hắn lại chết như vậy.
"Bên Bình Dương Quận phủ thì sao?"
Sắc mặt Sở Du càng khó coi, "Bình Dương Quận chúa cũng đã chết."
"Cái gì!!!"
Bọn họ đều kinh sợ.
"Hung thủ là ai?" Hoa Tử Vân lại hỏi.
Sở Du lắc đầu, "Giờ còn chưa biết, người của Kinh Triệu Doãn đã qua dò xét, lát mới biết được tình huống cụ thể."
Đúng lúc này, một gã sai vặt vội đến, hành lễ với mọi người rồi mới nói, "Thiếu gia, bên ngoài có người của phủ nha tới tìm các vị khách nhân."
Mấy người nhìn nhau, đi theo gã sai vặt kia tới tiền sảnh.
Nha dịch thấy mấy người thì chắp tay thi lễ, "Tại hạ phụng lệnh Phủ Doãn đại nhân tới mời các vị tới phủ nha một chuyến, có việc muốn hỏi ý."
"Được."
Bọn họ còn chưa đến phủ nha đã thấy xe ngựa của Dụ Vương vội vàng chạy về phía Bình Dương Quận phủ.
Tới phủ nha, đoàn người chờ Chu tri phủ, đợi đến giờ Hợi vẫn không thấy Chu tri phủ về, chỉ có một nha dịch vội tới bảo họ về.
"Chu tri phủ đâu?"
Nha dịch kia thở dài một hơi, "Dụ Vương tới, đại nhân đang ở cùng Dụ Vương. Giờ cả Quận phủ đều lật trời rồi, ai ai cũng thấp thỏm lo âu."
Trên đường về, Tiểu Mặc Nhi thấy sắc mặt mẫu thân ngưng trọng.
"Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?"
Bắc Vũ Đường trầm giọng nói, "Có lẽ chúng ta đều sai rồi."
Mấy người Hoa Tử Vân và Sở Du đều sửng sốt, không hiểu ý nàng.
"Mộc di, chúng ta sai ở đâu?" Hoa Tử Vân hỏi.
"Vương Tử Hàng. Ta trách lầm Vương Tử Hàng." Bắc Vũ Đường nghĩ đến một khả năng, quá khiếp sợ, khiến nàng không chắc chắn được có phải đúng như nàng nghĩ không.
"Vương Tử Hàng?"
Mấy người càng không hiểu sao.
Tư duy của Tiểu Mặc Nhi rất nhạy, "Mẫu thân, có phải mẫu thân nghi ngờ Vương Tử Hàng nhảy sông là vì mẫu tử Lý di không?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Có lẽ ta đã đoán sai rồi."
"Không thể nào." Sở Du không tin, "Một người bỏ rơi thê nhi, giờ lại nói với ta hắn tự sát vì tiền thê á?"
Họ thật sự không nghĩ đến khả năng này, nó quá khó tin.
Hôm sau, chuyện Vương Tử Hàng và Bình Dương Quận chúa lần lượt chết đi truyền khắp đầu đường hẻm nhỏ, có rất nhiều lời đồn rằng, Bình Dương Quận chúa bị bóp chết, mà người bóp chết nàng ta, rất có thể là Vương Tử Hàng.
Còn có lời đồn Vương Tử Hàng lỡ tay giết Bình Dương Quận chúa, sau đó tự sát bồi nàng ta.
Tóm lại, cách nói nào cũng có, chỉ là không ai liên hệ đến mẫu tử Lý Quế Hương, mãi đến khi...
Sau giờ ngọ, không biết ai xuất hiện trên tường thành, người nọ che mặt, ném những tờ giấy Tuyên Thành xuống dưới, phía trên viết đầy chữ.
Theo lời người nọ, hắn được Vương Tử Hàng nhờ vả, công bố chân tướng cho công chúng.
Khi thị vệ lên bắt, người nọ đã biến mất vô tung.
Trong kinh thành có rất nhiều người đọc sách biết chữ, có người đọc to nội dung trên trang giấy, nghe mà rợn cả người. Bên trên viết rõ ràng rành mạch Vương Tử Hàng bị Dụ Vương quản chế thế nào, vì sao lại cầu thú Bình Dương Quận chúa.
Từng chuyện, từng chuyện, được thông báo rành mạch cho thiên hạ.
Bá tánh trong thành đều nói về việc này, một đám đều không tin tưởng, người mà họ từng nghĩ là leo lên quyền quý, không ngờ thật ra lại là như vậy.
Đoàn người Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng thấy được di thư Vương Tử Hàng tự tay viết, họ nhìn phần di thư kia, im lặng hồi lâu.
"Không ngờ lại là như vậy, chúng ta trách lầm hắn."
Vương Tử Hàng đã chết, trước khi chết, hắn còn đính chính danh vị cho Lý Quế Hương, nói cho người đời biết, nàng ấy mới là thê tử của hắn. Nhưng mà, tất cả những việc này, nàng ấy không nhìn thấy.
Bắc Vũ Đường đứng dậy, mắt nhìn về phía hoàng cung.
Quyền lợi, quả là đồ tốt.
Người không quyền không thế muốn vặn đổ quyền quý, khó khăn cơ nào. Mà người cầm quyền, muốn một người không quyền không thế chết đi, lại dễ dàng như vậy.
Bắc Vũ Đường nở một nụ cười đen tối mơ hồ.
Hoa Tử Vân nhận thấy cảm xúc của Bắc Vũ Đường không đúng, muốn lên tiếng an ủi, nhưng bị Tiểu Mặc Nhi cản lại.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu với cậu, ý bảo họ rời đi.
Dụ Vương quyền cao chức trọng, dù có Ngự sử thượng tấu buộc tội, quan viên trong triều cùng chỉ nói hắn vài câu, những người còn lại đều không lên tiếng, cuối cùng, ngại những lời đồn đãi trong bá tánh, Hoàng đế xử phạt Dụ Vương một năm bổng lộc, diện bích tư quá một tháng.
Bắc Vũ Đường biết kết quả này cũng không ngạc nhiên. Hoàng đế còn cần dùng Dụ Vương, tất nhiên sẽ không xử phạt, mà Vương Tử Hàng không có chỗ dựa, đương nhiên cũng không có ai ra mặt vì hắn.
Chuyện này có kết quả như vậy, rất bình thường.
Nếu không phải vì bình ổn lời đồn, vì cho bá tánh một công đạo, chỉ sợ còn chẳng có cả xử phạt.
Ngoài cửa thành, Hoa Tử Vân lưu luyến nhìn xe ngựa chạy càng lúc càng xa.
Sở Du nhìn xe ngựa biến mất, "Tử Vân, đi thôi."
"Biểu ca, Mộc di có phải rất thất vọng với chúng ta không?" Hoa Tử Vân lẩm bẩm.
'Chúng ta' mà cậu nói, có nghĩa là Hoàng gia.
"Không đâu, vì nàng ấy hiểu đạo lý này."
"Hiểu, nhưng không có nghĩa là tán đồng." Hoa Tử Vân nghĩ tới một câu, đây là câu Mộc di từng nói.
Sở Du thầm thở dài một hơi, "Trước khi có thực lực, đệ không thể thay đổi điều gì, chỉ khi bản thân mạnh mẽ rồi mới có năng lực thay đổi, biến thế giới thành thế giới đệ mong muốn."
Hai mắt Hoa Tử Vân sáng ngời, đáy lòng chôn một hạt giống dục vọng.
Mạnh đến mức nào mới có thể thay đổi......
Hoa Tử Vân nhìn về phía Hoàng cung, có lẽ chỉ khi ngồi lên vị trí kia mới được.
Một việc này, trong mắt nhiều người, nó chẳng qua chỉ là một câu chuyện tán gẫu lúc trà dư tửu hậu, nhưng mà, nó lại thay đổi bố cục tương lai của Đại Chu, hoặc là nói, thay đổi một người, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Một chiếc xe ngựa vội vàng chạy trên đường, dấy lên lớp bụi đất màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro