Chương 295: Dưới sắc hoàng hôn (31)
Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ một hồi lâu mới buông cô ra.
Hoa Vụ cầm kiếm lên, chỉ vào đường vân trên thân kiếm: "Anh có cảm thấy cái đồ chơi này có chút giống dây leo Hấp Huyết không?"
Mặc dù bề ngoài không giống, nhưng cành lá và đường vân dây leo đều rất giống.
Nhưng mà nó sẽ nở hoa, cũng còn kết quả.
Hình như dây leo Hấp Huyết Vương thì không.
Ánh mắt Bạch Tuyệt đảo qua đường vân trên thân kiếm: "Đúng là rất giống."
"Anh không biết?"
"Tư liệu Khế Ước Chi Kiếm để lại rất ít." Bạch Tuyệt lắc đầu: "Ta chỉ biết có máu của ác ma bên con người mới có thể thức tỉnh nó, cũng một ngày nào đó, giết chết ác ma."
Máu của ác ma bên con người.....
Đó không phải là nữ chính... Là tôi?
Ở trong kịch bản, nữ chính đã bị người ta làm thí nghiệm khi còn bé, máu trong cơ thể đã bị thay đổi, nhưng cốt truyện chỉ đề cập đến chiến tranh của Huyết tộc và các nhân vật chính.
Về chuyện tại sao thân thể cô lại như thế, kết cục cũng không nhắc tới.
Mà nhân vật phản diện Bạch Tuyệt, đến cuối cùng không thể bắt được nữ chính, đương nhiên chuyện hắn muốn làm cũng không thể hoàn thành.
Hoa Vụ: "Ác ma anh nói cuối cùng là gì?"
"Thủy tổ."
"..."
Huyết tộc đẳng cấp tối cao, chỉ xuất hiện thân vương có Thủy tổ nghe còn được.
"Con người các em chỉ nhìn thấy thân vương Huyết tộc rất lợi hại, nhưng không biết bọn họ ta cũng chỉ là một đám con rối bị nguyền rủa, bị người chi phối."
Hoa Vụ chậm rãi đoán: "Anh muốn giết Thủy tổ?"
Khóe môi Bạch Tuyệt giương lên một độ cong, ánh mắt nhu hòa, tựa như đang tán thưởng bạn học nhỏ nhà hắn thật thông minh.
Nhưng rất nhanh đường cong này đã hạ xuống, lông mi buông xuống, đáy mắt che giấu cảm xúc.
Lúc trước hắn chỉ muốn lợi dụng Hoa Vụ,
Nhưng bạn học nhỏ nhà hắn rất đáng yêu, hắn có chút không nỡ...
Hoa Vụ chậm rãi thở ra một hơi, không che giấu nổi hưng phấn: "Như thế thật kích thích, mang tôi theo với."
Bạch Tuyệt: "???"
...
...
Khắp nơi ở sinh vật Niết bàn đều là ánh lửa, đám người gào thét chạy đã không còn bao nhiêu, chỉ còn dây leo Hấp Huyết phủ toàn thành phố.
Ngày càng nhiều Ma cà rồng từ đằng xa bay tới, tiến vào thành phố.
Chủ thành sinh vật Niết Bàn sợ là không thể ở lại.
Sinh vật Niết Bàn mất đi chủ thành, không đáng sợ hãi.
Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ lướt qua trời cao, đi đến dãy núi xa.
Trước đó Bạch Tuyệt đều mang cô đến thành phố bỏ hoang.
Gian phòng mặc dù được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bên ngoài nhìn qua vẫn là thành phố bỏ hoang.
Hoa Vụ còn tưởng rằng Bạch Tuyệt chính là thân vương không chú ý như vậy.
Nhưng đợi cô nhìn thấy lâu đài cổ trong dãy núi, cô mới biết nhân vật phản diện vẫn rất chú ý.
Bạch Tuyệt đẩy cổng lớn lâu đài ra, người hầu trẻ tuổi có bộ dáng tuấn mỹ: "Chủ nhân, ngài đã trở về."
"Chuẩn bị một phòng..." Bạch Tuyệt dừng một lúc: "Được rồi, không cần."
Hắn nắm tay Hoa Vụ, cười nói: "Ở chung một phòng với ta an toàn hơn."
Hoa Vụ nghĩ rằng gian phòng Bạch Tuyệt ở nhất định là thoải mái nhất, dù sao trước đó bọn họ đều ngủ chung một cái giường, hắn cũng không để ý, cô đương nhiên cũng không ý kiến.
Có ai điên lại cự tuyệt mỹ nhân chủ động ôm ấp yêu thương đâu.
Người hầu trẻ tuổi cẩn thận dò xét Hoa Vụ, thiếu nữ nhân loại...
Hoa Vụ đối diện với ánh mắt cậu ta, cười với cậu ta một cái, lại như không có việc gì quay đầu dò xét bốn phía.
"..."
Lá gan thật lớn.
Người hầu trẻ tuổi lại thấy kỳ quái, trước kia không phải chủ nhân không thích ăn trực tiếp trên cơ thể người sao?
Làm sao đột nhiên thay đổi, đưa đồ ăn về tận nhà?
"Chủ nhân, vì sao Tải Ly đại nhân không trở về cùng ngài?" Bình thường chủ nhân trở về lâu đài cổ đều do Tải Ly phục vụ.
"Cậu ấy có việc." Bạch Tuyệt dắt Hoa Vụ lên lầu: "Đi chuẩn bị một ít thức ăn cho con người."
"Dạ."
Gian phòng Bạch Tuyệt rất lớn, giường cũng rất lớn, màu sắc gian phòng dễ chịu, không quá áp lực.
Nhưng mà đối với nhân vật phản diện như hắn lại có chút không phù hợp.
"Thế nào, thích không?" Bạch Tuyệt để Hoa Vụ tự nhìn: "Không thích thì có thể đổi."
"Cũng được." Hoa Vụ không có bắt bẻ.
Từ gian phòng Bạch Tuyệt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy tiểu trấn ở chân núi nơi xa.
Bên trong trấn nhỏ đều là Huyết tộc, là trấn nhỏ của Huyết tộc.
"Khi nào chúng ta đi giết Thủy tổ?" Hoa Vụ xem hết gian phòng, lại hào hứng hỏi: "Tôi còn chưa từng giết!"
"..."
Bạch Tuyệt đưa Hoa Vụ xuống tầng hầm lâu đài cổ.
Bên trong tầng hầm được đặt một quan tài bằng bạc.
Mặt đất không biết là máu hay thuốc màu, vẽ một đồ án kỳ lạ.
Chiếc quan tài bằng bạc được quấn chỉ đỏ nối với tường hai bên, các đường đều có chuông nhưng chuông không kêu được.
Rõ ràng Bạch Tuyệt đã chuẩn bị đầy đủ để giết thứ bên trong quan tài.
"Tất cả các thân vương đều bị nó khống chế?"
Nắp quan tài vẫn đang bị bịt kín, trong thời gian ngắn có lẽ đồ vật bên trong sẽ không tỉnh lại.
Bạch Tuyệt: "Không khác mấy."
Hoa Vụ đồng tình nhìn Bạch Tuyệt, quả nhiên không có nhân vật phản diện ác nhất, chỉ có nhân vật phản diện ác hơn.
Hoa Vụ: "Vậy nó muốn làm gì?"
"Nó muốn khi nó tỉnh lại, Huyết tộc khống chế thế giới, nó có thể một lần nữa làm chúa tể."
"Đây không phải là ngồi mát ăn bát vàng sao?"
Việc này nàng quen nha! Không hổ là boss cuối!!
Huyết tộc Thủy tổ cũng không phải là tự nguyện muốn ngủ say, cho nên hắn không có cách nào tự mình tỉnh lại.
Giống như về sau Hứa Tố cướp được quan tài, cũng là dựa vào nữ chính...
Nếu như chuyện này không phải dựa vào nữ chính, Hứa Tố cũng thật là quỷ tài*.
(*) Tương đương thiên tài nhưng hiếm hơn, giỏi hơn.
Đáng tiếc, cô ta lại là kẻ phá hoại nhập cư trái phép.
"Vậy nhân bây giờ giết hắn chứ sao." Hoa Vụ lấy ra Khế Ước Chi Kiếm, giơ hai tay lên: "Thừa dịp hắn ngủ lấy mạng hắn."
Bạch Tuyệt giữ chặt Hoa Vụ với ý nghĩ hưng phấn xông về phía trước, "Không có dễ dàng như vậy."
Đây chính là Huyết tộc Thủy tổ, há có thể tùy tiện giết chết.
Hoa Vụ thất vọng kéo kiếm trở lại phía trên, người hầu trẻ tuổi vừa lúc chuẩn bị xong bữa ăn, đưa tới gian phòng, đụng phải bọn họ có chút giật mình.
Người hầu trẻ tuổi cũng là Huyết tộc, theo bản năng hắn e ngại thanh kiếm kia.
Bạch Tuyệt lấy đồ đi, ra hiệu người hầu trẻ tuổi đi xuống.
Người hầu trẻ tuổi trơ mắt nhìn Hoa Vụ kéo thanh kiếm kỳ quái đi vào phòng, Bạch Tuyệt trở ra khép cửa phòng lại.
"..."
...
...
Thời tiết trên núi hay thay đổi, giữa trưa trời còn nắng, chạng vạng tối đã có mưa nhỏ.
Người hầu trẻ tuổi cầm đồ vật đi qua hành lang, từ xa trông thấy Bạch Tuyệt đứng bên trong qua tia sáng lờ mờ, quần áo màu đỏ sậm làm nổi bật lên gương mặt đẹp trai có vẻ hơi tái nhợt.
Người hầu trẻ tuổi cúi đầu tiến đến: "Chủ nhân, thanh kiếm kia... Chính là Khế Ước Chi Kiếm sao?"
"Ừ."
"Ngài làm sao lại để con người... vị khách kia cầm?" Rất nguy hiểm! Thanh kiếm đó có thể giết chết thân vương!!
"Phục Cừ." Bạch Tuyệt dựa vào lan can gỗ, nhìn về phương xa, âm thanh dịu dàng: "Cô ấy tên Phục Cừ."
Người hầu trẻ tuổi: "???"
Có quan trọng không?
Nhưng cậu ta nghĩ lại, chủ nhân giới thiệu tên cô ấy, khẳng định là đồ ăn quan trọng.
Bạch Tuyệt bàn giao cho cậu ta vài câu, để cậu ta đi chuẩn bị quần áo và vật dụng hằng ngày, hiển nhiên là muốn cầm tù đồ ăn này trong lâu đài cổ.
Người hầu trẻ tuổi đáp ứng, thức thời đi làm.
Chờ cậu ta đi được một đoạn mới nhớ tới câu hỏi của cậu ta vẫn chưa được giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro