Chương 246: Sát thủ tự tu dưỡng (22)
Sơn trại Tứ Phương.
Hôm nay sơn trại rất náo nhiệt, khắp nơi đều vui sướng, dán đầy chữ đại hỷ.
Hôm nay là ngày đại hỷ của trại chủ bọn họ, mọi người tụ tập lại với nhau uống rượu nói chuyện, rất náo nhiệt.
Lúc này trại chủ đang ngồi trên ghế, vẻ mặt cũng vui mừng.
Nhưng đúng vào lúc này, có người vội vàng chạy vào, sắc mặt lộ vẻ kích động: "Đại đương gia! Bên ngoài có một người đến..."
Cả không gian yên tĩnh trong phút chốc.
Hôm nay đúng lúc này lại có người tới... sẽ không phải là người nhà của áp trại phu nhân mà hôm nay trại chủ cưới chứ?
Trại chủ cũng nhíu nhíu mày: "Người nào?"
"Không biết.... hắn nói.... Nói muốn khiêu chiến với ngài."
"Khiêu chiến ta?"Có lẽ trại chủ đang nghe chuyện cười, cười ha hả, thêm cả mấy tiểu đệ bên dưới cũng cười vang.
Trại chủ đứng dậy khỏi ghế dựa cầm cây búa kế bên: "Đi xem, ai có gan lớn như vậy, dám đến khiêu chiến..."
Rầm----
Cánh cửa bị đá hất tung, một bóng người lăn vào, che ngực kêu rên.
Cả đại sảnh đột nhiên yên tĩnh.
Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa.
.....
.....
Hoa Vụ ngồi trên vách núi, giương cằm nhìn Liên Hoài bị vây công ở bên dưới, rõ ràng thiếu niên bị bao vây rơi vào thế hạ phong, chỉ hơi không chú ý có thể sẽ chết.
Nhưng Hoa Vụ không có ý giúp đỡ.
Con nhỏ muốn trưởng thành phải bị đánh!
Gia trưởng phải mạnh tay.
Không sai, chỉ đi ra mới được nửa tháng, thực lực của Liên Hoài đã từ từ tăng cao.
Sinh tồn là một bậc thang quan trọng của sự tiến bộ loài người.
Nửa canh giờ sau.
Cả người Liên Hoài đầy vết thương, hắn dùng kiếm chống đỡ cơ thể, leo lên chỗ Hoa Vụ, cơ thể giống như không duy trì được nữa, đầu ngã quỵ lên người Hoa Vụ.
Hoa Vụ: "...."
Hoa Vụ như bị một khối đá lớn đập vào.
"Ngươi thật sự rất nặng." Hoa Vụ không nói gì, nhưng vẫn đưa tay ra ôm hắn, để hắn nằm lên đùi mình, kiểm tra trên người hắn có vết thương trí mạng hay không.
Có không ít vết thương, nhưng đều chỉ bị thương ngoài da.
Hoa Vụ lật người lại nhìn, xác định không chết được, cũng không tính quản hắn.
Liên Hoài chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cũng không thèm quan tâm mình đang ở chỗ nào, có nguy hiểm hay không, dần dần ngủ say.
Hắn biết mình sẽ không có nguy hiểm.
Nàng sẽ trông coi mình, thẳng cho đến khi hắn tỉnh lại.
.....
.....
Lúc Liên Hoài tỉnh lại, ánh trăng đã mọc lên ở phía chân trời.
Trời đầy sao, hắn tựa lên đùi Hoa Vụ, ngón tay thiếu nữ đặt trên ngực hắn, tư thế vô cùng thân mật nói không nên lời.
Dưới vách núi trống rỗng có không ít thi thể nằm, lụa đỏ quấn quanh những thi thể này, ở dưới ánh trăng chiếu xuống có vẻ quỷ dị âm trầm.
Hắn giương mắt nhìn người đang ôm mình.
Thiếu nữ tựa lên núi đá phía sau, đôi mắt khẽ nhắm, không biết đang nhắm mắt dưỡng thần hay đang ngủ.
Hai năm qua, khuôn mặt đó dần rút đi nét trẻ con, càng toát ra sự xinh đẹp.
Liên Hoài cẩn thận ngồi xuống, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ bừng dưới ánh trăng.
Bàn tay chống lên mặt đất, đá vụn bị đè lên tạo ra dấu vết trong lòng bàn tay, hắn hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn lại.
Hô hấp Liên Hoài rất nhẹ, lông mi dày rũ xuống, môi chạm nhẹ lên mịn màng mềm mại...
Chẳng qua Liên Hoài chỉ mới đụng vào, Hoa Vụ đã mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Môi vẫn dán sát nhau, có thể cảm nhận được hô hấp, độ ấm của nhau...
Đôi mắt Liên Hoài khép lại, dồn về phía thiếu nữ.
Phía sau Hoa Vụ là núi đá, bị Liên Hoài dồn như vậy, cả lưng nàng đều dựa lên núi đá thô ráp.
Nụ hôn của thiếu niên mang một chút mùi máu tanh, không có kỹ xảo gì, lại vội vàng hấp tấp.
......
......
Xung quanh vắng vẻ, mặt trăng di chuyển, bóng của những đóa hoa động đậy.
Liên Hoài duy trì tư thế kia, đặt Hoa Vụ lên núi đá, giam vào trong lòng mình.
Hoa Vụ nhìn Liên Hoài giống như không tính buông mình ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua hai má ửng hồng của hắn: "Hôn ta làm gì?"
Vẻ mặt Liên Hoài có chút mờ mịt, nhìn qua ngốc ngốc, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Muốn hôn..." Liền hôn.
Ngón tay Hoa Vụ từ trên hai má dừng trên ngực hắn, đẩy ra ngoài: "Nên xuống núi rồi."
Liên Hoài tựa hồ như muốn nói gì, đôi môi mấp máy, cuối cùng lại nuốt về.
Hắn buông Hoa Vụ ra, ngồi ở một bên, trầm giọng: "Ta mệt."
Hoa Vụ thở dài: "Vậy ngươi ngồi ở chỗ này một lúc, ta đi thả những người đó ra."
Trong sơn trại còn có một ít người bị nhóm thổ phỉ này giam giữ.
Nếu đã vì dân trừ hại, vậy tiện tay cứu bọn họ ra.
".....Ừm."
Hoa Vụ đứng dậy đi xuống dưới, đi được một nửa, nàng quay đầu nhìn lên trên.
Dưới ánh trăng, quần áo thiếu niên nhiễm máu, thân ảnh cô đơn giống như một bạn nhỏ bị vứt bỏ, có một sự đáng thương và uất ức nói không nên lời.
Hoa Vụ: "...."
Hắn chủ động hôn mình trước, sao lại còn bày ra bộ dạng này.
Hoa Vụ quay người... đi vào trong sơn trại tìm được đám người bị thổ phỉ giam giữ, đưa bọn họ ra khỏi núi.
Nhóm thổ phỉ này xưng bá gần đây, bình thường chặn đường cướp bóc đội buôn, thỉnh thoảng còn chạy vào trong thôn cướp bóc.
Chờ những người đó đi hết rồi, Hoa Vụ đứng ở dưới gọi Liên Hoài: "Đi rồi."
Giọng nói Liên Hoài truyền xuống dưới: "Ngươi đến đón ta."
"....." Hoa Vụ tức giận: "Ngươi còn có thể đi?"
"Không thể." Giọng nói Liên Hoài buồn bực trả lời.
".... Vậy ngươi tự đợi ở đây, ta đi đây."
Hoa Vụ sẽ không chiều hắn, trực tiếp đi theo hướng xuống núi.
Liên Hoài giống như thật sự không theo kịp, lúc nàng nhanh chóng đi đến cửa sơn đạo, cũng không nghe thấy động tĩnh ở phía sau.
"....."
Mẹ kiếp.... nuôi một nhân vật phản diện hung ác, không phải là một bạn nhỏ cáu kỉnh.
Hai tay Hoa Vụ giấu vào trong tay áo, chậm rãi bước xuống dưới.
Đi được một khoảng, Hoa Vụ chửi nhỏ một tiếng, quay người trở về.
Liên Hoài còn ngồi tại chỗ, hoàn toàn không di chuyển một chút nào.
Hoa Vụ lại leo lên, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Có đi hay không?"
Liên Hoài vươn tay, thể hiện rõ ngươi không dắt ta, ta sẽ không đứng lên.
"....."
Hoa Vụ khuyên căn chính mình nể mặt công cụ làm việc là một mỹ nhân, nắm tay hắn, kéo hắn lên, dắt hắn đi xuống núi.
Hoa Vụ đi có hơi nhanh, Liên Hoài miễn cưỡng có thể đuổi kịp.
Sau đó Liên Hoài đã bắt đầu thở không đều: "Ta.... Không theo kịp."
Hắn vừa bị thương, ngủ một giấc dậy cũng chỉ khôi phục được một ít thể lực.
Liên Hoài cũng không cảm thấy mất mặt, không thoải mái liền nói thẳng.
Hoa Vụ không trả lời hắn, nhưng tốc độ từ từ chậm lại.
Hai người đi xuống núi dưới ánh trăng.
"Trở về thay quần áo trước."
"Ừm."
"Dựa theo tốc độ giẫm kiến này của ngươi, đêm nay chúng ta dứt khoát đừng quay về."
"Vậy không quay về."
"......"
.....
.....
Hoa Vụ cảm thấy Liên Hoài có thể bị tâm thần phân liệt, lúc hắn đánh nhau là một sắc mặt, đánh xong lập tức thay đổi sang một vẻ mặt khác.
Một giây trước một tay còn đang ấn người, giây tiếp theo yếu đuối đến không thể tự lo liệu.
Hai mặt thay đổi nối tiếp nhau.
Hoa Vụ dẫn theo Liên Hoài, giải quyết không ít thế lực tàn ác, thực lực của Liên Hoài cũng từ từ tăng lên.
Những thế lực tàn ác này một người tiếp một người biến mất, nhóm dân chúng mơ hồ.
Ai làm chuyện tốt lại không để lại tên.
Mà thế lực tàn ác nào đó lạnh run, sợ cũng bị tìm tới cửa, cả nhà bị giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro