Chương 5
Editor: Moonliz
Cuộc gọi bị từ chối, Tiết Di bực bội chọc vài cái vào Tinh Não: "Kiều Dư Vi, cậu là cái đồ tiểu nhân xảo quyệt!"
Sau khi xem xong [Màu Sương], giờ cô ấy có muốn đi ngủ cũng chẳng được nữa, nhất định phải kéo ai đó thức trắng cùng mình mới được.
Bên ngoài trời vẫn còn tối đen, còn mấy tiếng nữa mới đến bình minh.
Hiện tại cả gia đình cô ấy đang nghỉ dưỡng trên Song Cực Tinh. Ở đây, nhiệt độ quanh năm đều dưới 0 độ, ban đêm kéo dài từ mười bốn đến hai mươi tiếng.
Vì đêm quá dài nên những người đang cãi nhau thường quên mất thời gian trôi qua. Ba mẹ cô ấy đã cãi nhau suốt tận sáu tiếng đồng hồ, hình như giữa chừng còn ăn bữa khuya để bổ sung năng lượng rồi lại tiếp tục, mãi đến mười phút trước Tiết Di mới nghe thấy tiếng cửa đóng rầm rầm.
Tiết Di xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên người rời khỏi chiến trường đầu tiên là mẹ cô ấy. Còn vị đạo diễn nổi tiếng Tiết Liên Sơn đang ngồi trong phòng khách, mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm giận dỗi.
Tiết Di len lén lại gần: "Ba, ba đang giận à?"
Tiết Liên Sơn hừ một tiếng, không thèm đáp lời con gái.
"Đừng giận mà, đừng giận mà." Tiết Di vội vàng an ủi: "Ba xem, từ thời còn đi học đến khi tốt nghiệp, ba và mẹ con đã qua hơn chục năm trời mới đến được với nhau, không dễ dàng gì đâu. Cãi nhau dễ tổn thương tình cảm lắm."
"Con thì biết cái gì."
"Con biết chứ, con là kết tinh tình yêu của hai người mà." Nói xong, Tiết Di dịch sát lại gần ông ấy: "Ba, vừa nãy con có xem một bộ phim, con thấy hơi giống câu chuyện tình yêu của ba mẹ đấy. Ba có muốn xem để ôn lại kỷ niệm ngày xưa, tìm chút cảm xúc không?"
Ngoài trừ đoạn kết, đúng là những tình tiết trước đó rất giống.
Tiết Liên Sơn tỏ vẻ chán ghét: "Không xem, mắt thẩm mỹ của con quá kém."
Là con gái của một đạo diễn nổi tiếng, nhưng hiện tại Tiết Di vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, cô ấy từng đóng đủ vai phụ trong mấy bộ phim rác rưởi. Vì thế, cô ấy thường xuyên bị ba mình xem thường.
Tiết Di mỉm cười chịu đựng đòn công kích tinh thần từ ông ấy, tiếp tục chào hàng. Tối nay, không ai có thể ngăn cản cô ấy đâu.
Dưới sự năn nỉ dai dẳng của cô, cuối cùng Tiết Liên Sơn cũng đồng ý xem thử bộ phim này. Dù sao vợ ông ấy cũng không cho ông ấy vào phòng ngủ.
Sau khi quảng bá thành công, Tiết Di nhanh chóng rút lui, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Hừ hừ, ông già còn dám chế giễu mắt nhìn của cô ấy nữa chứ? Hôm nay đừng hòng ai được thoải mái.
Sáng hôm sau, khi Tiết Di tỉnh dậy, cô ấy phát hiện mẹ đang làm bữa sáng, còn ba thì đứng bên cạnh để phụ giúp. Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Cô ấy có hơi ngạc nhiên, sao lần này ba mẹ cãi nhau mà làm hòa nhanh thế nhỉ?
Với tính khí khó chiều của ba cô ấy, bình thường phải giận dỗi mấy ngày mới chịu xuống nước.
Trong bữa ăn, Tiết Liên Sơn còn gắp thức ăn cho vợ, trông vô cùng ân cần.
Mãi đến khi ăn xong, Tiết Di mới hỏi điều mà cô ấy đang băn khoăn: "Ba, sao ba mẹ làm hòa nhanh thế?"
"Ừm." Đạo diễn Tiết nghiêm túc trả lời: "Cãi nhau không tốt cho hòa khí gia đình."
Không biết vì sao, Tiết Di thoáng bối rối, rồi bất giác nhớ đến bộ phim [Màu Sương] cô ấy xem tối qua. Một ý tưởng lóe lên, cô ấy hỏi thử: "Ba thấy phim con giới thiệu tối qua thế nào?"
Tạ Liên Sơn lập tức ngậm chặt miệng, một lúc lâu sau mới có thể thốt ra một cách khó khăn: "Cũng được, khá mới mẻ, nhưng không thích hợp xem buổi tối."
Có thể nghe được hai chữ "cũng được" từ miệng đạo diễn Tiết thì đó đã là một lời khen hiếm hoi rồi.
Tiết Di nhanh chóng hiểu ra vấn đề, trước khi rời đi còn cố nhịn cười nói: "Kim tiêm đã bị loại bỏ từ lâu, chắc chắn trên thị trường không còn bán đâu. Ba không cần phải lo lắng quá."
Tiết Liên Sơn lườm con gái: "Ba lo gì chứ, ba đâu làm chuyện có lỗi với mẹ con!"
Hơn nữa, vợ ông ấy vừa dịu dàng vừa chu đáo thế kia, sao có thể đi mua loại đồ nguy hiểm như kim tiêm được!
Chắc chắn Tần Nhạc cũng không ngờ rằng bộ phim ngắn của mình lại có tác dụng cải thiện hòa khí gia đình.
Ngày hôm sau sau lễ tốt nghiệp, cô vốn định đi dạo phố cùng với Vu Linh, chọn một chiếc váy cho buổi dạ hội tốt nghiệp. Nhưng lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vưu Điềm Điềm.
Khi cuộc gọi kết nối, giọng nói của Vưu Điềm Điềm vang lên: "Tôi đang đợi chị trước cổng trường, về nhà cùng tôi, mau lên."
"Không cần đâu, chị còn phải..."
Tần Nhạc còn chưa kịp nói xong, đã bị Vưu Điềm Điềm thiếu kiên nhẫn cắt ngang: "Mau lên, ba tôi bảo chị đi. Đừng để tôi phải chờ lâu."
Nói xong, cô ta ngắt cuộc gọi, không để Tần Nhạc có cơ hội phản ứng lại.
Vì kế hoạch đột ngột bị thay đổi, Tần Nhạc đành phải đến nhà họ Vưu trước.
Khi cô đến cổng trường, bên ngoài đỗ một chiếc xe thể thao bay màu đỏ, nhìn kiểu dáng thôi cũng biết đó là hàng đắt tiền.
Khi Tần Nhạc tiến lại gần, Vưu Điềm Điềm mới hạ cửa sổ xe xuống, liếc nhìn cô với ánh mắt không hài lòng: "Sao lâu thế, đừng chậm chạp nữa, mau lên xe. Tôi còn có việc khác phải làm."
Sau khi Tần Nhạc lên xe, cô mới nhận ra ghế phụ đã có một người nữa đang ngồi, đó là Triệu Thần Tinh, bạn trai hiện tại của Vưu Điềm Điềm.
"Về nhà." Vưu Điềm Điềm nói một câu, sau đó chiếc xe tự động khởi động, nâng lên đường bay giữa không trung, hướng về nhà họ Vưu.
Vưu Điềm Điềm và Triệu Thần Tinh ngồi phía trước ríu rít trò chuyện, bàn xem lát nữa ăn gì, xem phim gì. Không ai thèm để ý đến Tần Nhạc ngồi im lặng ở hàng ghế sau, cô cũng thấy thoải mái vì không bị làm phiền.
Khoảng bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước biệt thự của nhà họ Vưu. Quản gia đã đứng chờ sẵn ngoài cổng.
Vị quản gia hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, đã làm việc tại nhà họ Vưu suốt bốn mươi năm.
Trong xã hội hiện tại, tuổi thọ trung bình của con người là 150 tuổi, người sống lâu nhất thậm chí đạt đến 250 tuổi. Nhờ công nghệ tiên tiến kéo dài tuổi trẻ và trì hoãn sự lão hóa, chỉ khi cơ thể hoàn toàn suy sụp, người ta mới bước vào trạng thái già yếu thực sự.
"Cô chủ, ông chủ đang đợi cô trong nhà." Rõ ràng lời chào của quản gia không dành cho Tần Nhạc, mà là cho Vưu Điềm Điềm, người vẫn ngồi lì trên xe, không có ý định bước xuống.
Khi Vưu Điềm Điềm nói chuyện với quản gia, thái độ có phần thu liễm lại, nhưng giọng điệu vẫn lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Báo với ba tôi là tôi đi hẹn hò, có việc gì thì để tối về nói sau."
"Vâng, cô chủ đi đường cẩn thận." Quản gia đáp lại bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa.
Đợi xe của Vưu Điềm Điềm đi khỏi, thái độ của quản gia trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Ông ta quay sang nói với Tần Nhạc: "Cô Tần, mời theo tôi."
Khi bước vào biệt thự, Tần Nhạc mới phát hiện dường như mẹ cô không có ở nhà. Phòng khách mang phong cách lạnh lùng, chỉ có cha dượng cô, Vưu Chính Phong đang ngồi.
Trên chiếc bàn cổ kính, đặt vài đĩa hương liệu mà cô không gọi tên được. Vưu Chính Phong đang tập trung ngửi hương trên đó.
Thú vui xa xỉ này đã tiêu tốn hàng chục nghìn chỉ trong vòng vài phút, thậm chí hàng trăm nghìn tinh tệ, người bình thường không tài nào chịu nổi.
Vưu Chính Phong không để ý đến cô, còn Tần Nhạc thì tự tìm một chỗ ngồi cách xa ông ta, sợ vô tình hít phải "hương tinh tệ" rồi bị nhà họ Vưu đòi bồi thường.
Cô phải chờ hơn mười phút, cuối cùng Vưu Chính Phong mới liếc nhìn cô: "Về rồi à."
Tần Nhạc mỉm cười, giữ giọng điệu lễ phép: "Xin lỗi đã làm phiền chú Vưu."
"Không phiền, là tôi làm phiền cháu mới đúng." Vưu Chính Phong đẩy lọ hương sang một bên, không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: "Thành tích tốt nghiệp của cháu không tệ, dự định tương lai thế nào?"
Ban đầu Tần Nhạc định nói rằng mình muốn ra ngoài trải nghiệm, nhưng suy nghĩ lại, cô trả lời: "Cháu nghe nói Đài truyền hình Minh Nhật đang tuyển đạo diễn trẻ, cháu định thử xem."
Vưu Chính Phong nhướng mày: "Đài của nhà họ Kiều à? Nghe nói yêu cầu đầu vào rất cao."
"Không sao đâu ạ." Tần Nhạc tỏ vẻ như không hiểu ý ông ta, tiếp tục nói: "Kiều Dư Vi là bạn học của cháu, cô ấy bảo cháu đến thử."
"Ồ." Vưu Chính Phong nhìn cô, hờ hững hỏi tiếp: "Trước đây mẹ cháu từng nói, cháu định sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi đây để ra ngoài mở mang. Sao giờ lại thay đổi ý định?"
Giọng điệu ông ta như thể vô tình, nhưng việc hỏi thẳng ra đã chứng minh rằng ông ta rất quan tâm đến việc Tần Nhạc đi hay ở.
Tần Nhạc mỉm cười: "Hồi đó cháu còn trẻ con chưa hiểu chuyện, cơ hội ở bên ngoài không nhiều bằng ở Thủ đô Tinh, kiếm tiền cũng khó hơn."
"Vậy sao..." Vưu Chính Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thực ra tôi có một đề nghị, không biết cháu có muốn nghe không?"
"Chú Vưu cứ nói ạ." Tần Nhạc thừa hiểu, việc Vưu Chính Phong vội vàng bảo Vưu Điềm Điềm đưa cô về đây chính là để nói câu này. Đương nhiên cô phải cho ông ta cơ hội.
"Tôi có một bản hợp đồng ở đây, cháu có thể xem qua." Nói rồi, ông ta ra hiệu cho quản gia.
Quản gia rời đi một lúc, sau đó mang một tập hợp đồng đến đưa cho Tần Nhạc.
Tần Nhạc mở hợp đồng ra xem. Nội dung không quá nhiều, hợp đồng ký kết giữa Tần Nhạc và công ty giải trí Thiên Chính của nhà họ Vưu.
Theo hợp đồng, Tần Nhạc sẽ ký với Thiên Chính mười năm, mỗi năm phải quay hai bộ phim theo yêu cầu của công ty, lương một năm là năm trăm nghìn tinh tệ, mỗi năm sẽ đánh giá lại sức ảnh hưởng của cô và tăng lương ít nhất 10%. Sau ba năm, cô sẽ được chia lợi nhuận từ các bộ phim.
Nhìn thì tưởng có vẻ là một hợp đồng khởi đầu khá tốt. Với mức lương năm năm trăm nghìn tinh tệ trong mười năm, đây đã là một đãi ngộ rất ưu đãi trong ngành này. Dù vậy, điều kiện "quay phim theo yêu cầu" lại ẩn chứa nhiều vấn đề.
Việc phải làm phim theo yêu cầu của công ty sẽ khiến cô mất đi tiếng nói trong việc sáng tạo. Hơn nữa, thời lượng hai bộ phim mỗi năm chắc chắn do công ty quyết định, và rất có thể sẽ chiếm gần hết quỹ thời gian của cô.
Nếu tiếp tục như vậy trong mười năm, tài năng và cảm hứng của cô sẽ bị bào mòn. Đồng thời, việc phải quay phim liên tục cũng sẽ khiến cô không có cơ hội trở lại Thủ đô Tinh.
Không phải Tần Nhạc nghĩ xấu cho Vưu Chính Phong, mà vì cô hiểu rõ bản chất con người ông ta.
Vưu Chính Phong không muốn cô ở lại Thủ đô Tinh, cũng không muốn để cô thoát khỏi tầm kiểm soát của nhà họ Vưu, nên ông ta chọn cách dùng tiền để trói buộc cô.
Tần Nhạc thấy buồn cười. Thầy Vương đã cố gắng bôi nhọ cô, vậy mà Vưu Chính Phong còn sẵn lòng chi tiền nuôi cô. Không hổ danh là người có thể đứng vững trong ngành giải trí tại Thủ đô Tinh, ông ta thật sự rất cẩn trọng.
"Cháu thấy hợp đồng này thế nào?" Vưu Chính Phong nhìn chằm chằm Tần Nhạc, hỏi.
"Đãi ngộ thật tốt. Đây là chú Vưu đặc biệt chuẩn bị cho cháu ạ?"
"Đúng vậy. Mẹ cháu rất quan tâm đến cháu, bà ấy hy vọng cháu có công việc ổn định. Bà ấy đã xem qua hợp đồng này rồi."
Tần Nhạc đặt hợp đồng sang một bên, nhưng trong lòng cô không hề dao động bởi những lời ông ta nói.
Lan Uẩn cũng đã xem qua bản hợp đồng này, liệu bà ta có nhận ra vấn đề không?
Tần Nhạc chưa bao giờ nghĩ mẹ mình là một người ngu ngốc. Nếu là một kẻ ngốc, thì làm sao bà ta có thể tái hợp người bạn học cũ thành đạt chỉ bằng một khuôn mặt sau khi chồng qua đời và còn đưa được con gái mình vào nhà họ Vưu chứ.
Chắc chắn bà ta hiểu rõ vấn đề, chỉ là bà ta không quan tâm mà thôi. Huống hồ, nhà họ Vưu đã đưa tiền rồi mà. Dù hôm nay bà ta có đứng trước mặt Tần Nhạc, bà ta cũng có thể nói như vậy.
Nhưng Lan Uẩn có thể sống một cuộc đời dựa dẫm như vậy, còn Tần Nhạc thì không.
Bốn năm vừa qua đã là giới hạn của cô. Nếu phải ở lại thêm với nhà họ Vưu dù chỉ một giây, cô sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được nữa.
"Cảm ơn chú Vưu đã quan tâm đến cháu."
Ngay khi Vưu Chính Phong nghĩ rằng mọi chuyện đã được sắp xếp xong, Tần Nhạc lại mở miệng nói: "Nhưng cháu e rằng không thể ký bản hợp đồng này được."
"Có thể cho chú biết lý do không?"
"Không biết chú có quen với thầy hướng dẫn của cháu không. Ông ấy cho rằng cháu không có tài năng và khuyên cháu không nên tiếp tục trong ngành này. Vì vậy, cháu định thử sức ở Đài Truyền hình Minh Nhật. Nếu không được, cháu sẽ cân nhắc đổi nghề."
Vưu Chính Phong hơi nheo mắt. Dường như Tần Nhạc đang hạ thấp mình, nhưng thực chất cô chỉ không muốn ký bản hợp đồng này thôi.
Thực ra, Vưu Chính Phong không hoàn toàn thấy xa lạ với đứa con riêng này. Vì con gái mình, ông ta đã âm thầm điều tra Tần Nhạc. Trừ môn quay phim có thành tích kém, các môn khác của cô đều có thành tích rất xuất sắc.
Dù bị Vương Hằng chèn ép cả công khai lẫn âm thầm trong suốt thời gian dài, cô vẫn không từ bỏ.
Trong trường, không có nhiều người qua lại với cô, nhưng nhờ nhan sắc, cô từng có một số người theo đuổi. Trong đó, có một người thậm chí gia thế còn không thua kém nhà họ Vưu. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ tỏ ra do dự.
Một cô gái kiên định, có mục tiêu rõ ràng như vậy, ông ta không tin cô sẽ dễ dàng từ bỏ con đường này.
Vưu Chính Phong khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Sau một hồi im lặng, cuối cùng ông ta nói: "Chú biết cháu là đứa trẻ có chính kiến. Nếu cháu không muốn ký hợp đồng này, chú có một lựa chọn khác."
Tần Nhạc biết ông đã định nói thẳng mục đích, nên cô không hề tỏ ra bối rối mà chỉ gật đầu: "Chú nói đi."
"Chú sẽ đưa cháu năm triệu tinh tệ, đổi lại cháu phải rời khỏi Thủ đô Tinh."
Lần này, ông ta không còn vòng vo nữa mà nói thẳng ra ý định của mình.
"Thời gian là bao lâu?"
"Ít nhất ba năm."
"Nếu cháu cũng từ chối đề nghị này thì sao?" Tần Nhạc thăm dò.
Vưu Chính Phong cười nhạt: "Nhạc Nhạc, cháu nên biết, dù ở ngoài Thủ đô Tinh, để một đạo diễn nhỏ không có phim để quay với chú cũng rất dễ dàng."
Điều này, Tần Nhạc tin là thật. Vốn dĩ, cô nên xây dựng được mạng lưới quan hệ trong suốt bốn năm đại học. Nhưng vì Vương Hằng và Vưu Điềm Điềm, mối quan hệ giữa cô và các bạn cùng lớp khá hời hợt. Đến gần ngày tốt nghiệp, chỉ có Kiều Dư Vi – người đột ngột tiếp cận cô là mối liên hệ đáng kể duy nhất.
Nếu nhà họ Vưu gây rắc rối, cô cũng không thể liên tục nhờ Kiều Dư Vi giúp đỡ được, vì mối quan hệ giữa họ chưa đủ thân thiết đến mức đó.
"Cháu có thể hỏi tại sao chú nhất quyết muốn cháu rời đi không?"
"Sau khi tốt nghiệp Điềm Điềm sẽ ở lại đây phát triển. Trong những năm quan trọng nhất, chú không muốn nó bị phân tâm vì cháu."
Trong lúc nhất thời, Tần Nhạc không biết nên thể hiện biểu cảm gì. Nghe như thể Vưu Điềm Điềm thầm yêu cô vậy, chẳng lẽ không phải chính con gái ông ta luôn là người gây chuyện trước sao?
Nhưng nói những lời này ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Liệu Vưu Chính Phong có không biết? Ông ta biết, nhưng ông ta không quan tâm. Ông ta chỉ quan tâm đến cảm xúc của con gái mình.
Vì tương lai của con gái là quan trọng nhất, vậy nên ông ta muốn đuổi Tần Nhạc, người mà ông ta thấy chướng mắt ra khỏi tầm mắt của con mình.
Cũng bởi Tần Nhạc là con riêng trên danh nghĩa, nên ông ta chọn cách xử lý tương đối thể diện: đưa tiền, bảo cô rời đi.
Tần Nhạc gật đầu: "Cháu hiểu rồi. Tuy nhiên, cháu có một đề nghị tốt hơn, không biết chú Vưu có muốn xem xét không."
Vưu Chính Phong hơi bất ngờ: "Ồ? Cháu nói thử xem."
"Không cần chú phải đưa tiền. Cháu và nhà họ Vưu sẽ cắt đứt hoàn toàn mọi mối liên hệ. Từ nay về sau, chúng ta không được nhắc đến nhau hay mượn danh tiếng của nhau ở bất kỳ nơi nào. Sau khi hợp đồng có hiệu lực, cháu sẽ rời khỏi Thủ đô Tinh trong hai năm. Chú thấy hợp đồng này thế nào?"
Vưu Chính Phong nhìn Tần Nhạc: "Quan hệ hôn nhân giữa chú và mẹ cháu vẫn tồn tại. E rằng pháp luật sẽ không bảo vệ một hợp đồng cắt đứt quan hệ như thế này được."
"Cháu biết. Nhưng chuyện nhỏ này đâu cần pháp luật phân xử. Cháu tin chú sẽ không vi phạm hợp đồng."
Hiện giờ Tần Nhạc còn vô danh, nhưng Vưu Chính Phong thì không. Hợp đồng này có thể không có giá trị pháp lý, nhưng chỉ cần đăng lên mạng, chắc chắn sẽ thành tin nóng.
Tất nhiên, nếu Tần Nhạc biến mất khỏi tầm mắt công chúng, những gì cô đăng lên cũng chẳng có cơ hội lan rộng. Dù có may mắn gây được sự chú ý, phòng PR của công ty nhà họ Vưu cũng không phải là dễ đối phó.
Vì vậy, xét trên mọi phương diện, bản hợp đồng này hoàn toàn có lợi cho Vưu Chính Phong.
"Cháu là đứa trẻ thông minh, chắc hẳn cháu biết rằng cắt đứt quan hệ với nhà họ Vưu đồng nghĩa với việc mất đi rất nhiều ưu đãi."
"Thứ không thuộc về cháu, vốn dĩ không có liên quan gì đến cháu."
"Nếu cháu đã kiên quyết như vậy thì tôi cũng đành đồng ý."
Quản gia làm việc rất hiệu quả. Trong vòng nửa tiếng, ông ta đã mời một luật sư đến nhà và chuẩn bị sẵn hợp đồng mới cho hai người.
Sau khi cả hai ký xong, Tần Nhạc cầm bản hợp đồng của mình lên và đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vưu Chính Phong gọi cô lại, hỏi: "Cháu định khi nào sẽ rời đi?"
"Sau buổi dạ hội tốt nghiệp. Chú yên tâm, lát nữa cháu sẽ ra Tinh Cảng mua vé."
Vưu Chính Phong gật đầu: "Hy vọng cháu sẽ giữ đúng lời hứa."
"Cháu sẽ làm vậy." Tần Nhạc nhìn ông ta, nói: "Với một người như chú, chắc không âm thầm làm gì sau lưng đâu nhỉ?"
"Tôi luôn chú trọng chữ tín."
"Hợp tác vui vẻ." Tần Nhạc không chần chừ, xoay người rời đi ngay, không quay đầu lại.
Tạm thời rời khỏi Thủ đô Tinh vốn đã nằm trong kế hoạch của cô. Hiện cô có ý định thực hiện một bộ phim về đề tài ẩm thực. Chỉ cần tìm được nhà đầu tư, cô có thể bắt tay vào quay ngay. Thậm chí cô đã chọn sẵn địa điểm quay phim.
Khi còn học trong trường, cô từng làm một bộ phim ngắn với chủ đề tương tự, nhưng lại bị thầy Vương lấy ra làm ví dụ tiêu cực trước lớp, nói rằng gu thẩm mỹ của cô tách biệt với xã hội.
Tần Nhạc luôn tin rằng, con người ở đâu cũng coi ẩm thực là yếu tố thiết yếu của cuộc sống. Dù ở thế giới này, văn hóa ẩm thực vẫn sẽ phát triển. Cô không hiểu vì sao thể loại này lại bị cho là không có thị trường. Nếu chưa thử, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Trước đây, cô phải tự mình tìm nhà đầu tư. Nhưng giờ, cô có thể cân nhắc hỏi Kiều Dư Vi xem cô ấy có hứng thú không. Dù gì cô cũng là người tiết kiệm, mà với cô chủ nhà họ Kiểu, người sở hữu một đôi giày trị giá mười vạn tinh tệ, chắc hẳn không thiếu tiền tiêu vặt.
Sau khi Tần Nhạc rời đi, quản gia thấy Vưu Chính Phong vẫn đang chăm chú lật xem bản hợp đồng chỉ vỏn vẹn hai trang, liền không kìm được hỏi: "Thưa ngài, nếu phu nhân biết chuyện về bản hợp đồng này, e rằng sẽ không hay cho lắm."
"A Uẩn sẽ không để ý đâu. Nhưng ông nói đúng, không cần đặc biệt nói cho cô ấy biết."
Quản gia gật đầu, sau đó nói thêm: "Cô Tần đúng là rất biết điều."
"Con bé lớn lên ở Biên Tinh, làm sao lại không có chút tính toán chứ. Nếu không phải vì ảnh hưởng của nó đối với Điềm Điềm ngày càng lớn, thậm chí tôi còn muốn bồi dưỡng nó."
Vốn dĩ Vưu Chính Phong đánh giá tính cách của Tần Nhạc khá cao. Về tài năng, trong số các đạo diễn đã ký hợp đồng dưới trướng ông ta, có mấy ai thật sự tài năng đâu. Đối với ông ta, đó không phải điều quan trọng.
Quản gia cũng thở dài: "Đúng là cô chủ để ý cô Tần hơi quá mức."
"Cậu bạn trai mới của Điềm Điềm vẫn chưa chia tay à?"
"Dạ chưa, hai người họ vừa đi hẹn hò cùng với nhau. Có cần can thiệp không ạ?" Quản gia thăm dò.
"Thôi, để nó thích thì cứ chơi đi. Qua một thời gian nữa sẽ tự chia tay thôi. Con bé này đúng là quá bướng bỉnh. Nghe nói cậu trai đó có cảm tình với Tần Nhạc, là nó nhất quyết đòi cướp lấy."
Quản gia mỉm cười: "Cô chủ còn trẻ, bồng bột một chút cũng không sao. Sau này lớn lên, mọi chuyện sẽ khác."
Vưu Chính Phong thở dài. Trước đây, chuyện con gái mượn danh ông ta để liên hệ với thầy Vương, thì ông ta cũng không để tâm lắm. Nhưng việc này ít nhiều khiến ông ta cảm thấy mất mặt.
Yêu đương thì không sao, nhưng lại đi giành lấy một chàng trai từng thích Tần Nhạc? Nếu khiến Tần Nhạc tức giận, vậy chẳng phải chính Điềm Điềm cũng đang tự hạ thấp mình hay sao?
Nếu không phải đó là con gái duy nhất của ông ta, chắc chắn ông ta đã mắng nó ngu ngốc thậm tệ.
Giờ thì hết cách. Chỉ có thể tạm thời đuổi Tần Nhạc đi rồi từ từ dạy dỗ con bé. Sau này, khi tầm nhìn rộng mở hơn, nó sẽ không còn để tâm đến những kẻ nhỏ bé như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro