
Chương 89 Tặng điện thoại
Hai người nhanh chóng tách ra ở sảnh lớn.
Lê Tiếu đi dọc theo hướng đến sảnh Tây, thỉnh thoảng gặp mấy bạn học quen mặt thì cô đều khẽ gật đầu chào. Cô cũng chẳng mấy hứng thú với dạ tiệc tụ họp thế này.
Vào đến phòng tiệc, cô nhìn thoáng qua thì thấy khoảng bảy tám bàn.
Chỉ tiêu tuyển sinh khoa Công nghệ sinh học hằng năm chưa đến trăm người, nên so với khoa Tài chính bên cạnh gần bốn mươi bàn thì nơi này khá vắng vẻ. Cô ngồi ở góc gần cuối, nhàm chán nhìn các sinh viên qua lại. Dù không ăn mặc quá xa hoa nhưng ai cũng đều trang trọng cả, chỉ có mình cô mặc áo phong cách punk và quần jeans, nhìn thoải mái nhưng rất ngầu.
"Lê Tiếu, sao cậu ngồi một mình ở đây?"
Lúc này, cửa phòng tiệc có hai cô gái mặc đầm xa hoa đi đến. Hai cô khoác tay nhau, thoạt trông quan hệ không tôi.
Lê Tiếu ngấng đầu mới thấy là bạn cùng lớp. Trong ấn tượng của cô thì quan hệ giữa họ và Giang Ức khá tốt. Cô không nói gì, chỉ nhếch môi xem như đáp lại rồi rời đi.
Tối nay nhìn qua là tiệc chia tay, nhưng thực tế lại là buổi hợp mặt giữa bạn cùng trường. Nếu không ban tổ chức cũng sẽ không sắp xếp khoa Tài chính ở ngay cạnh, nghe nói có không ít con em
nhà giàu cũng đến.
Khoảng mười phút sau, gần như sinh viên khoa Công nghệ sinh học đều đã tề tựu đông đủ. Trên bàn tiệc không để số nên mọi người tự chọn chỗ, vì vậy, không khí ở sảnh Tây hơi kỳ lạ.
Hầu hết nữ sinh mặc đẹp đều ngồi hàng trước, mà gần một nửa nam sinh đều ngồi phía sau. Nhất là bàn tiệc chỗ Lê Tiếu, rõ ràng chỉ có mười chỗ, nhưng lúc này lại có đến mười lăm người ngồi chen nhau, một nữ mười bốn nam. Trong số này thậm chí có cả hot boy của khoa và mấy thành viên đẹp trai đội bóng rổ.
Tình hình dần mất khống chế. Các nữ sinh ngồi hàng trước đều tái mặt nhìn họ, tức giận bất bình.
"Làm gì thế? Việc gì phải vây quanh Lê Tiếu?"
"Phải đấy, chẳng qua cô ta hơi xinh mà thôi, đám nam sinh này đúng là nông cạn."
"Các cậu đừng quên, mấy ngày trước người ta đã dạy dồ Giang Ức một phen. Còn nói lung tung thì không chừng đến lượt chúng ta đấy!"
Đám nữ sinh phía trước chỉ trỏ, còn đám nam sinh lại tranh nhau làm quen với Lê Tiếu.
Tóm lại, tiệc chia tay còn chưa bắt đầu, hiện trường đã rồi ren rồi. Sắc mặt Lê Tiếu càng lúc càng đen.
Thường ngày ở trường cô đã quen một mình, chỉ làm bạn với Đường Dực Đình. Bình thường, nam sinh cả khoa cũng duy trì khoảng cách an toàn với cô . Người đứng xem thì nhiều, chứ chủ đứng đến gần thì gần như không có.
Hôm nay sao thế? Tiệc chia tay lại cứ vây quanh cô?
Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn quanh, kế đến đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Trong hành lang, có đanh mặt, đang muốn rời đi trước thì tiếng tước chân mạnh mẽ từ đầu hành lang bên kia truyền đến. Lê Tiếu không ngắng đầu, cho đến khí đối giày da đen sáng bóng dừng lại trác mặt, cùng một chiếc hộp điện thoại còn nguyên seal.
Người đó nói: "Cô Lê, lão đại sợ cô tham gia tiệc sẽ thấy chán nên bảo tôi đưa cô một chiếc điện thoại mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro