
Chương 38 Tra được số điện thoại của Bố Già
Mười giờ đêm, tắm xong Lê Tiếu bèn mở máy tính ra.
Đầu tiên, cô truy cập trình mô phỏng, sau đó nhập tài khoản và mật khẩu của server.
Mấy giây sau, trang chủ xuất hiện cửa sổ đen đầu tiên. Đầu ngón tay Lê Tiếu thoáng khựng lại, tìm số điện thoại của Lưu Vân trong điện thoại.
Cô nhập dãy số vào trang chủ, sau đó lại gõ mấy hàng code.
Sau khi ấn phím Enter, màn hình hơi nhấp nháy, danh bạ của đối phương hiện ngay trên trang chủ.
Rất hiếm khi Lê Tiếu siêng năng như thế. Cô đích thân ra tay sao chép lại danh bạ của Lưu Vân thông qua hệ thống định vị và số điện thoại.
Thao tác của cô rất nhanh, cũng rất lớn mật, hơn nữa không hề có hành động che giấu hành vi.
Danh bạ của Lưu Vân khá ít, chưa đến trăm người. Lê Tiếu không sang trang, mắt nhìn thắng vào biệt danh đứng đầu danh bạ.
A. Chủ nhân bố già!
Trực giác bảo cô đây là số điện thoại của Thương Úc, cô bấm vào biệt danh trên danh bạ.
Dãy mười một chữ số, mà mười chữ số đằng sau là dãy các số liên tục, rất phù hợp với tác phong của bố già.
Lê Tiếu lưu lại dãy số vào điện thoại của mình. Nhưng cô vừa làm xong thì màn hình máy vi tính của cô bỗng đen ngòm.
"Chậc, bị phát hiện nhanh thế?"
Lê Tiếu thản nhiên làu bàu một câu, sau đó gọi cho Lê Thiếu Quyền: "Phiền anh xử lý địa chỉ IP và dấu vết hoạt động máy tính của em."
Lê Thiếu Quyền cười hỏi: "Em lại đang làm gì đấy?"
"Sao chép một cái danh bạ." Lê Tiếu trả lời.
Lê Thiếu Quyền tặc lưỡi: "Không bị phát hiện đấy chứ?"
"Bị phát hiện rồi." Lê Tiếu nhìn màn hình máy tính nhấp nháy liên tục, bổ sung thêm: "À, mà em dùng tài khoản của anh truy cập vào thiết bị theo dõi đấy."
Lê Thiếu Quyền suýt nữa văng tục. Nhưng tâm trạng sốt ruột của anh ta còn chưa được giải tỏa thì điện thoại di động đột ngột hiện lên tin nhắn chuyển khoản, ba triệu.
Lê Thiếu Quyền lập tức cười nịnh: "Daddy yên tâm, chút chuyện vặt này cứ giao cho con xử lý là được."
Lê Tiếu lười biếng "Ừ" một tiếng, cúp máy lên giường nằm, mở WeChat lục tìm số của Thương Úc.
Cùng lúc đó, trong màn đêm, biệt thự Nam Dương tọa lạc giữa đãy núi Nam Dương hùng vĩ như ngọn đèn tỏa sáng. Đây là nơi ở tư nhân của Thương Úc, bao gồm cả quyền sử dụng, núi Nam Dương cũng đứng tên anh.
Trong vườn hoa ngoài cổng biệt thự tư nhân, Lưu Vân ngồi trước bàn ghế làm từ cẩm thạch trắng, nhìn thao tác gõ phím nhanh chóng của Truy Phong thì giục: "Rốt cuộc cậu có làm được không thế."
Truy Phong bất mãn liếc xéo Lưu Vân: "Không thì cậu tự làm đi"
Lưu Vân chẳng kiêng nể gì đạp anh ta một cái: "Nếu tôi có kỹ thuật truy tìm thì còn cần cậu phí thời gian ở đây à?"
"Vậy im miệng cho ông đây ngay!" Truy Phong tức giận mắng Lưu Vân, tiếp tục gõ máy tính, miệng vẫn còn làu bàu: "Rốt cuộc cậu ăn hại cỡ nào thế? Danh bạ điện thoại cũng bị người ta hack. Nếu không phải tôi phát hiện nhanh, giờ cậu chết chắc rồi."
Kỹ thuật máy tính của Truy Phong có thể nói là số một. Bốn trọ thủ của Thương Thiếu Diễn đều có bản lĩnh riêng, đều là tuyển thủ chọn trong muôn người.
Lưu Vân bị Truy Phong châm chọc liên tục mà mất hết kiên nhân, châm điếu thuốc: "Bớt lảm nhảm, rốt cuộc cậu có lần theo dấu vết được không vậy? Nếu không được thì báo tôi gọi cho Vọng Nguyệt, để phía Honker ra tay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro