Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa

Chờ đến mười phút sau, cảm giác dược hiệu đã bị áp chế.

Tinh Thần đóng vòi hoa sen lại, đi đến trước bồn rửa tay. Hai tay chống bồn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cùng cặp mắt đen nhánh trong gương.

Lễ phục dạ hội bị ướt bó sát thân thể, lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Một đời này, cô sẽ không giống như đời trước: hèn mọn, yếu đuối. Những ai đã bắt nạt cô, tổn thương cô...... Cô sẽ khiến cho bọn họ tất cả đều bị đạp dưới chân cô.

Trong con ngươi cô nhóm lên một ngọn lửa đang cháy hừng hực, cừu hận tràn đầy, hoàn toàn ép xuống dược hiệu.

Cô dẫm lên nắp bồn cầu, dùng nửa bình hoa đã bị đập bể phá cửa sổ, rồi đẩy cửa sổ ra trèo ra ngoài.

Editor: Quản Thanh Nhan

......

Một giờ sau, dược hiệu hết tác dụng, cô làm khô tóc, một lần nữa trang điểm lại, thay một bộ lễ phục khác xuất hiện ở yến hội trong đại sảnh.

Lúc này còn mấy phút nữa là tròn 8 giờ, tiệc sinh nhật sắp lên đến cao điểm.

Bánh kem lớn tận mười mấy tầng cùng tháp champagne được người hầu đẩy ra, trên bánh kem đã được đốt nến. Để chờ đến đúng 8 giờ, Dương Như sẽ cầu nguyện và thổi tắt.

Dương Như mặc một sườn xám cao cấp được định chế làm ra, đeo bộ trang sức ngọc lục bảo  phỉ thúy đế vương, đang trò chuyện vui vẻ cùng các phu nhân trong giới.

Người ngoài nhìn vào hình tượng của bà chính là đoan trang, nói năng ưu nhã, xuất thân danh môn, được nhận sự giáo dục rất tốt.

Tống Tinh Nguyệt dám hạ dược cho cô, ba gã đàn ông kia có thể đi lên phòng ngủ trên tầng năm. Nếu không có Dương Như là tay trong, những gã đàn ông đó căn bản không thể đi lên, mà Tống Tinh Nguyệt cũng sẽ không có cách nào điều động bảo an cùng người hầu ở tầng năm rời khỏi.

Tinh Thần lạnh lùng nhìn Dương Như, dựa theo hướng phát triển của đời trước, để xem một lúc sau Dương Như có thể cười được như bây giờ hay không?

Dương Như lúc này đang bị một đám phu nhân vây quanh, đề tài nói chuyện chủ yếu của các phu nhân không phải chồng cũng là con gái.

Dương Như hiển nhiên là đối tượng được khen tặng, ai cũng biết bà có một cô con gái là đại minh tinh. Tuần truớc Tống Tinh Nhật còn đạt giải nữ chính xuất sắc nhất trong giải Bạch Ngọc Lan, và giải Bạch Ngọc Lan cũng là một trong ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất trong nước*.

*Bạch Ngọc Lan còn được gọi là Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải, là liên hoan phim đầu tiên và là một trong những liên hoan Phim truyền hình lớn nhất ở Châu Á. Đây được coi là một trong những giải thưởng Phim truyền hình có uy tín nhất, cùng với giải Phi Thiên và Kim Ưng.  

Con gái hai cũng không chịu thua kém, trong yến hội sinh nhật của Dương Như xuất hiện cực nổi bật.

"Thật hâm mộ Tống thái thái, ba chị em thì người này còn đẹp hơn người kia, vừa hiếu thuận lại vừa có tiền đồ, thật làm người ta đố kỵ."

Khóe miệng Dương Như tươi cười rất thỏa mãn, lại khiêm tốn nói: "Nào có, tôi vẫn không bằng Lục phu nhân dưới gối có hai người con trai. Mà đời này của tôi, một người con trai đều không có, vẫn là tôi phải hâm mộ bà."

"Đừng nhắc đến hai thằng nghịch tử kia nữa, suốt ngày lăn lộn ở quán bar, vừa nói đến bọn hắn tôi liền tức đầy bụng. Ngược lại là tôi phải hâm mộ bà mới đúng, ở thành phố S ai mà không biết, con gái cả Tống gia là ảnh hậu, con gái thứ hai là học bá, còn con gái thứ ba tuy rằng có chút khiêm tốn, nhưng bộ dáng lại xuất chúng nhất trong ba người, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng."

Dương Như nghe xong câu nói sau cùng, nụ cười cứng lại, ánh mắt một chút lạnh xuống.

Tinh Thần siết chặt chén rượu, nhìn chằm chằm Dương Như.

Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, Dương Như chưa bao giờ cười với cô, ánh mắt nhìn cô luôn là lạnh lùng mang theo chán ghét.

Người ngoài nhìn vào, cô là con gái  Dương Như. Nhưng cô biết, Dương Như chưa bao giờ xem cô là con gái cả mà càng xem như là kẻ thù bà hận để tra tấn.

Đời trước, khi cô bị giam ở trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đình, Tống Tinh Nguyệt đã đến xem cảnh cô chịu tra tấn, vô cùng khoái chí nói ra, cô không phải con ruột của Dương Như cùng Tống Húc.

Bọn họ đem cô đón ra khỏi cô nhi viện, là vì muốn cổ phần Tống thị của cô. Chỉ khi cô chết, hoặc là khiến ông nội quá thất vọng về cô, cô mới có thể hoàn toàn mất đi quyền thừa kế.

Toàn bộ Tống thị rơi vào trong tay Tống Húc.

Đời trước, cô đến chết cũng không biết, cha mẹ ruột của mình là ai.

Cô cùng Tống gia rốt cuộc là có quan hệ gì?

Cha mẹ vì sao lại ném cô đến cô nhi viện, nếu không phải do cha mẹ ruột ném đi, cô sẽ không bị Tống gia nhận nuôi, sẽ không quen biết Mộ Lệ Sâm, sẽ không kết thúc bằng việc chết thảm trên đường cái cao tốc, còn làm Mộ Đình Tiêu...... 

Nghĩ đến Mộ Đình Tiêu, ngực cô lại đau lên từng đợt.

Đình Tiêu....

Đời này bất luận thế nào cô nhất quyết sẽ không dẫm vào vết xe đổ đời trước, mặc kệ là vì Đình Tiêu hay là vì chính mình.

"Bà xã, em vẫn còn nói chuyện sao? Thời gian sắp đến rồi, mau chuẩn bị thổi nến ước nguyện thôi."

Tống Húc đi đến bên cạnh Dương Như, trong tay ông cầm một cái hộp tinh xảo, ngay trước mặt đông đảo các phu nhân mở chiếc hộp ra.

"Bà xã, mấy năm nay em vất vả rồi. Đây là quà sinh nhật anh tặng cho em."

Trong hộp là một chiếc vòng cổ kim cương màu lam, trong  kim cương có vài hình ngôi sao, óng ánh đầy đặn, rạng rỡ lộng lẫy, khiến khách khứa toàn yến hội chấn kinh.

Một đám phu nhân to mắt trợn tròn, vô cùng hâm mộ.

Trong đám khách khứa có người nhận giá trị của vòng cổ kim cương này.

"Là Lam Sắc Chi Tinh có tiếng đây mà, thì ra Tống tiên sinh  mua lại, trước kia tôi chỉ có thể ở nhìn thấy ở trên TV, tạp chí."

"Lam Sắc Chi Tinh, 45 cara, là loại kim cương xanh hiếm nhất trên thế giới, xếp thứ 20 trên danh sách kim cương trên thế giới. Có bài báo đưa tin Lam Sắc Chi Tinh tháng trước đã được một phú thương Châu Á mua lại với giá mấy trăm triệu, không nghĩ tới nó sẽ xuất hiện ở thành phố S, trở thành lễ vật thọ yến của Tống thái thái mừng sinh nhật thứ 50."

"Trời ạ, thật khiến cho người ta hâm mộ. Tống tiên sinh thật sự rất yêu Tống thái thái, còn mua được Lam Sắc Chi Tinh."

Tống Tinh Nhật dẫn theo nhiếp ảnh gia cùng chuyên viên ánh sáng xuất hiện ở cửa yến hội.

Là nữ minh tinh nổi tiếng nhất, cô vừa xuất hiện ở hội trường, lập tức cướp đi sự nổi bật của Lam Sắc Chi Tinh.

Ngũ quan hoàn hảo, dáng người nóng bỏng, mặc một bộ lễ phục màu trắng lộ vai. Bề ngoài xinh đẹp bắt mắt,cao quý, hào phóng. Đây chính là đại minh tinh Tống Tinh Nhật.

Tống Tinh Nhật vừa xuất hiện, tay Tinh Thần không khỏi tự động siết chặt lại, con ngươi đỏ tươi.

Cái chết thảm khốc của cô ở kiếp trước, Tống Tinh Nhật không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng cũng là đồng lõa, bày mưu tính kế cô, hãm hại vu oan...... Bởi vì Tinh Thần gả vào Mộ gia, trở thành vợ Mộ Lệ Sâm, mà không phải cô, Tống Tinh Nhật.

Tống Tinh Nhật và Lâm Giai Vi cùng nhau lập mưu, trù tính làm cô mất đi cổ phần của Mộ thị, khiến cô sinh non. Từ đó Mộ Lệ Sâm đêm không về ngủ, hoàn toàn lạnh nhạt với cô.

Những thứ này là sau khi cô rơi vào câu lạc bộ đêm Hoàng Đình, chính miệng Lâm Giai Vi nói với cô.

Cô sẽ không bỏ qua cho Tống Tinh Nhật, những người từng khi dễ cô, tổn thương cô. Cô sẽ khiến cho những người đó thân bại danh liệt, tiếng xấu vạn năm.

Tống Tinh Nhật chạy nhanh tới bên người Dương Như, cho Dương Như một cái ôm nhiệt tình, thấy Lam Sắc Chi Tinh, cô vui vẻ nói: "Ba không đợi con về, đã lấy ra Lam Sắc Chi Tinh mất rồi. Nào mẹ, con giúp mẹ đeo lên."

Tống Tinh Nhật giúp Dương Như đeo vòng cổ.

Chuyên viên ánh sáng cùng nhiếp ảnh gia đứng trước mặt ba người, nói: "Nhìn ống kính này, mỉm cười nào...... Chụp lại cảnh này coi như làm kỉ niệm."

Tống Tinh Nhật ôm ba mẹ, hướng về phía ống kính vui vẻ cười.

Tinh Thần dựa vào cây cột bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn kìa, người một nhà biết bao dịu dàng.

Ba người bọn họ mới là người một nhà, còn vị trên lầu kia nhiều nhất chỉ là một quân cờ mà thôi. Cô ta thật đúng là tự xem chính mình trở thành thiên kim tiểu thư Tống gia, lại còn thích thú, không tự kiềm chế.

Chụp xong tấm hình, Tống Tinh Nhật bảo người hầu đẩy bánh ngọt lên.

"Mẹ, cầu nguyện......"

Dương Như mỉm cười nhắm mắt, cầu rất nhiều nguyện vọng, một nhà ba người đồng thời thổi tắt nến.

Toàn trường vỗ tay như sấm.

Người hầu đưa cho Tống Tinh Nhật một cái microphone, cô ôm Dương Như, nước mắt vui mừng nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ tròn 50 tuổi. Con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, không có mẹ thì sẽ không có con, sẽ không có thành công của con ngày hôm nay. Con cảm ơn mẹ đã cho con một sinh mệnh, cho con hết thảy."

"Hôm nay, con muốn cho mẹ một kinh hỉ. Mời mọi người nhìn lên màn hình lớn......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro