Chương 197: Cô sẽ ra tay với Lâm Giai Vi
Edit: Small
Lâm Giai Vi cười nhạt, ra vẻ đoan trang ưu nhã nói: "Anh ấy muốn đến trường tham gia lễ kỉ niệm thì tôi có thể không để anh ấy tới sao? Cậu biết địa vị của anh ta trước mặt ba tôi ra sao mà."
"Tôi cảnh cáo Lâm Giai Vi cô, để hắn cẩn thận một chút, đừng có phạm lỗi ở trong tay tôi, nếu không tôi sẽ khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn."
Lâm Giai Vi cũng không để bụng mà cười: "Đoạn tử tuyệt tôn? Vậy tôi cũng sẽ rất vui, như thế ba tôi có lẽ sẽ không coi trọng anh ta nữa."
Cảnh Thần Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cố ý?"
"Vậy thì sao, cậu có Lục An Ninh thì có thể vu oan giá họa cho tôi? Anh ta ở Lâm thị có địa vị gì cậu biết rõ hơn tôi, anh ta muốn tới, tôi có thể ngăn cản được?"
Lục An Ninh thấy bọn họ cãi nhau ngay trước nơi đông người bèn kéo kéo ống tay áo Cảnh Thần Diễn: "Sao vậy? Người đàn ông đó rốt cuộc có gì khác để khiến cậu tức giận như vậy?"
"Hắn không phải người tốt gì, sau này cách hắn xa một chút, Tống Tinh Thần cô cũng giống vậy, một khi bị hắn theo dõi sẽ chính là tai bay vạ gió. Bất kể cô có địa vị xã hội như nào, ở Đế Đô chưa từng có phụ nữ hắn ta không chiếm được."
Khóe miệng Tinh Thần cười lạnh, hạ giọng hỏi: "Nếu hắn động thủ với tôi, người của tôi.... không cẩn thận làm hắn chết, không biết sẽ hối hận ra sao?"
"Lâm Thế Hiền đã bắt đầu nuôi và dốc lòng bồi dưỡng hắn từ khi mới vài tuổi, kỳ vọng đối với hắn còn cao hơn cả Lâm Giai Vi. Tập đoàn Lâm thị tám phần sẽ do hắn tiếp quản, nếu cô giết chết hắn sẽ là tai họa ngập đầu đối với tập đoàn Tống Thị, lấy căn cơ hiện tại của tập đoàn Tống Thị không thể nào là đối thủ của Lâm thị được."
"Tống Tinh Thần, tôi hy vọng cô nghĩ kỹ rồi mới làm, dù cô có bối cảnh, có quan hệ, ngay cả khi vị kia của cô đối đầu với Lâm thị thì cũng là cục diện lưỡng bại câu thương. Lâm thị trong vòng thương nghiệp ở Đế Đô có địa vị hết sức quan trọng, không thể thay thế."
Hay cho câu không thể thay thế, Tống Tinh Thần cô thật sự đúng là muốn thay thế địa vị đó của tập đoàn Lâm thị.
Tập đoàn Lâm thị là một con quái vật khổng lồ, vì vậy cô nhất định sẽ nuốt chửng nó.
Chỉ cần cho cô đủ thời gian......
Lâm Giai Vi đưa Lâm Huyền - loại người hoang đường sa đọa, trầm mê nữ sắc tới Đế Đại để đối phó cô.
Cũng hoặc là để cô đối phó Lâm Huyền.
Nghĩ hay thật, một tên hai đích!
Bất kể kết cục của hai người ra sao, nhưng chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Lâm Giai Vi thật sự tàn nhẫn đến cực điểm.
Một khi đã thế, vậy cứ tới đi!
Hôm nay, nếu Lâm Giai Vi có thể bình yên vô sự ra khỏi Đế Đại thì coi như Tống Tinh Thần cô đã thua!
Đáy mắt Tinh Thần tràn đầy màu đỏ khát máu, cả người rơi vào cảm xúc u ám.
Lục An Ninh nhìn ra cô muốn ra tay với Lâm Giai Vi, nhỏ giọng hỏi: "Cần giúp đỡ không?"
"Không cần."
"Hôm nay có thể kéo được cô ta xuống?"
"Nhất định sẽ thành, lần này là một cơ hội vô cùng tốt."
Độ cao Lâm Giai Vi đang đứng đã quá cao, vượt qua cả Tinh Thần. Không thể để cô ta tiếp tục leo lên được nữa, danh tiếng quá lớn sau này ra tay rất phiền toái.
Hơn nữa, Lâm Giai Vi không phải đèn cạn dầu, đem Lâm Huyền đến tham gia lễ kỉ niệm trăm năm thành lập trường, để Lâm Huyền theo dõi Tinh Thần. Một khi bị hắn theo dõi sẽ rất nguy hiểm, khó có thể thoát thân.
Nếu Lâm Giai Vi muốn tiêu diệt cô như vậy, ai diệt ai, rửa mắt mong chờ.
......
Lễ kỉ niệm trăm năm thành lập trường của Đế Đại, chính thức bắt đầu.
Chủ tịch danh dự sẽ lên sân khấu đọc diễn văn, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt Mộ lão mặc bộ lễ phụ phẳng phiu đi đến sân khấu bắt đầu diễn thuyết.
Đầu tiên ông ho khan vài tiếng, chỉnh xong microphone, mặt mang ý cười, giọng nói to lớn vang dội diễn thuyết.
"Chào mừng mọi người tới tham gia lễ kỉ niệm trăm năm thành lập trường của Đế Đại, tôi là chủ tịch danh dự của Đế Đại - Mộ Huân. Đế Đại đã thành lập được trăm năm, trên nguyên tắc sáng tạo cái mới cho khoa học kỹ thuật, vì quốc gia bồi dưỡng những nhân tài trong sáng tạo công nghệ, được biết đến là cái nôi của các nhà khoa học trong nước. Từ khi thành lập đến nay, Đế Đại đã bồi dưỡng ra hàng triệu nhân tài trong đủ mọi ngành nghề, các sinh viên sổi nổi trong tất cả các ngành, làm ra những cống hiến to lớn thúc đẩy đất nước phát triển."
"Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng. Đất có tính nhu hòa, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật*. Hy vọng mọi người nhớ kỹ khẩu hiệu của Đế Đại, phát huy tích cực tác dụng thúc đẩy khoa học kỹ thuật nước nhà phát triển..."
*天行健, 君子以自强不息; 地势坤, 君子以厚德载物 (Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật): Đây là một trong ba câu nói về trí tuệ "Thiên nhân hợp nhất" trong Chu Dịch
Tinh Thần và ông nội Tống trước khi vào chỗ đã qua chào hỏi Mộ lão.
Mộ lão đã phân phó nhân viên công tác trong hội trường quan tâm ông nội Tống nhiều hơn, sắp xếp chỗ của Tinh Thần là chỗ nhìn tốt nhất, cách gần sân khấu nhất.
Mộ lão nói xong thì đến hiệu trưởng đương nhiệm phát biểu.
Khi hiệu trưởng lên sân khấu, phía trước sân khấu phát ra một trận xôn xao, vô số phóng viên điên cuồng chụp hai đội người đang qua đi dưới sân khấu.
Trong các nữ sinh, không biết ai hét lên: "Oa, mau nhìn kìa, nam sinh đầu tiên đẹp trai quá."
"Là sinh viên trường mình à? Trời ạ, còn có thể đưa vệ sĩ vào bàn, thế trận thật lớn."
"Dáng vẻ phạm quy quá, là từ truyện tranh bước ra sao?"
Tinh Thần theo tiếng ồn ào nhìn lại, thấy Mộ Đình Tiêu một thân chỉnh tề đi trước hơn mười người vệ sĩ, một tay đút túi quần, thân hình thẳng tắp, dẫn đầu một đám vệ sĩ mặc chế phục màu đen nghênh ngang đi qua mọi người trước sân khấu.
Anh cố ý ăn mặc, ngũ quan trắng nõn góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, mày kiếm anh tuấn, dù mặt không có biểu cảm gì cũng khó che giấu được sự điển trai cao quý, khí chất nổi bật bất phàm.
Hai bên khán đài, đông đảo phóng viên điên cuồng chụp anh, trong sự chú ý của vô số người, anh hiên ngang đi đến chỗ ngồi của người đoạt giải. Dưới cái nhìn kinh ngạc của các ông lớn trong thương nghiệp như ông nội Tống, Lâm Thế Hiền, Cảnh Thời Châu..., anh đi thẳng đến bên cạnh Tinh Thần.
Vệ sĩ đứng ở lối đi nhỏ, anh đứng bên cạnh Tinh Thần, muốn Cảnh Thần Diễn rời khỏi nhường chỗ cho anh.
Cảnh Thần Diễn không muốn, nhưng Lục An Ninh lại đứng lên trước và nhường lại chỗ cho Mộ Đình Tiêu.
Mộ Đình Tiêu ngồi xuống cạnh Tinh Thần, hai chân ưu nhã bắt chéo, mặt không biểu tình, có chút khó chịu nói: "Không phải bảo em cùng vào với tôi à?"
Tinh Thần quay đầu nhìn ông nội Tống, ông đang có chút ý vị khi nhìn thấy Mộ Đình Tiêu ngồi vào cạnh cô.
Bởi vì ông chỉ có thể ngồi ở dãy ghế sau, mà tiểu tử Mộ Đình Tiêu này lại ngồi hàng phía trước.
Tinh Thần thu mắt nói: "Em đi cùng với ông nội."
Nghe vậy, Mộ Đình Tiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt rất là tức giận của ông nội Tống, anh vẫy tay xem như chào hỏi với ông.
Gần đây hành động của Mộ Đình Tiêu rất rêu rao, kỷ niệm ngày thành lập trường còn đem hai đội vệ sĩ đến, anh rêu rao như thế sợ là Mộ lão rất không vui.
Quả nhiên, Mộ lão thường xuyên nhìn về phía hai người, thấy Tinh Thần cùng Mộ Đình Tiêu ngồi cùng nhau, sắc mặt cứng đờ.
Mộ Lệ Sâm bên cạnh Mộ lão mặc chiếc áo gió sẫm màu, hai tay ưu nhã khoanh trước người, khuôn mặt thâm trầm, ánh mắt rét lạnh nhìn hai người một cái rồi thu về.
Lâm Giai Vi ngồi cách Tống Tinh Thần hai ghế sống lưng cứng đờ, không chút nhúc nhích, hai tay đan chặt vào nhau.
Mấy năm, cô yêu thầm Mộ Đình Tiêu đã mấy năm, hôm nay là khoảng cách gần anh nhất, giữa hai người chỉ cách nhau khoảng ba mét.
Nhưng lại xa như trời.
Bởi vì, anh là bạn trai của Tống Tinh Thần.
Cô không có cơ hội, không có bất cứ cơ hội nào nữa.
Thật không cam lòng.
Mộ Đình Tiêu cùng Tống Tinh Thần còn chưa kết hôn, cô hẳn vẫn còn cơ hội, cho dù là hy vọng xa vời cô cũng muốn cũng nắm lấy.
Đúng, phải cố nắm lấy, không thể dễ dàng chấp nhận như vậy.
Ở Đế Đô, quả thật không thể có người đàn ông nào so được với Mộ Đình Tiêu, từ diện mạo đến địa vị, xuất thân...
Không tìm được người thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro