Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 176: Mộ Đình Tiêu không có khả năng thích cô đâu

Edit: Small 

Tinh Thần cũng bị Mộ Đình Tiêu đột nhiên xuất hiện làm cho khiếp sợ.

Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở cổng Đế Đại, hơn nữa, hôm nay cổng trường nhiều người như vậy, Mộ lão không phải không cho phép anh xuất hiện ở nơi đông người sao?

Nhóm fans não tàn của Lâm Giai Vi tất cả đều cầm lấy điện thoại, điên cuồng chụp anh.

Một lúc nữa lại phải để đám bọn họ xóa ảnh đi, thật phiền toái.

Lâm Giai Vi đứng bên cạnh Tinh Thần bỗng nhiên trợn to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.

Là anh ấy.

Chính là anh ấy!

Người thừa kế Mộ thị - Mộ Đình Tiêu.

Cô đã được nghe nói đến người này nhưng chưa từng tiếp xúc qua, lần đầu tiên là trong bữa tiệc sinh nhật vài năm trước của Mộ lão, cô ở rất xa thấy qua Mộ Đình Tiêu một lần.

Khi đó cô mới mười hai tuổi, còn Mộ Đình Tiêu mười lăm tuổi, cậu thiếu niên lần đầu xuất hiện đã khiến cô vẫn còn nhỏ tuổi bị kinh ngạc bởi vì quá đẹp.

Bắt đầu từ khi đó cô đã thề nhất định phải vào Mộ gia, gả cho Mộ Đình Tiêu.

Anh quá ưu tú, quá hoàn mỹ.

Mọi mặt đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Sau mười hai tuổi cô lại đến nhà thuỷ tạ tham gia tiệc mừng thọ Mộ lão, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy Mộ Đình Tiêu. Suốt bốn năm cô đã vô cùng nỗ lực ở trường trung học trực thuộc Đế Đại, thành công làm cho bản thân nổi tiếng, chỉ để hy vọng Mộ Đình Tiêu có thể chú ý tới cô, chỉ có thể thấy được tên cô là cô sẽ rất mãn nguyện rồi.

Cô mơ ước Mộ Đình Tiêu suốt bốn năm.

Không nghĩ tới, bốn năm sau lại cổng trường một lần nữa gặp được anh.

Mộ Đình Tiêu hiện giờ, càng anh tuấn hơn bốn năm trước, khí tràng càng mạnh hơn.

Đế Đô, ngoài Mộ Lệ Sâm, không ai có thể kiêu ngạo, đẹp trai bằng anh.

Cho nên, cô nhất định nắm được anh, gả cho anh.

Kiếp này của cô, đây chính là mục tiêu phấn đấu duy nhất.

Mộ Đình Tiêu sau khi xuống xe lạnh mắt liếc Tinh Thần một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhan sắc điển trai cao lãnh, cất bước di chuyển đi thẳng qua trước mắt Tinh Thần và Lâm Giai Vi.

Lâm Giai Vi cùng Tinh Thần đều sửng sốt.

Lâm Giai Vi hiển nhiên là không muốn bỏ lỡ cơ hội làm quen với Mộ Đình Tiêu lần này, cô ta gọi lại Mộ Đình Tiêu: "Mộ... Đình Tiêu học trưởng, chào anh, em là Lâm Giai Vi, rất vui được làm quen với anh."

Mà Tinh Thần mở miệng gọi lại anh: "Mộ Đình Tiêu, chuyện gì xảy ra vậy?"

Khoa trương xuất hiện trước cổng trường như thế!

Mộ lão có biết không?

Hai người đồng thời lên tiếng, gương mặt điển trai của Mộ Đình Tiêu cao ngạo lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, không nhanh không chậm lướt qua bên cạnh hai người đi thẳng vào cổng trường đại học.

Lâm Giai Vi cực kỳ khó chịu, sau bốn năm, lần đầu tiên gặp được Mộ Đình Tiêu, anh ấy lại làm lơ cô.

Từ khi xuống xe đến đi qua người cô đều không có liếc nhìn cô một cái.

Khiến cô bị nhận lấy đả kích.

Tinh Thần càng là sửng sốt.

Anh có ý gì, là giả vờ chơi đẹp trai ngầu lòi hay giả vờ cao lãnh, vậy mà không thèm để ý tới cô?

Buổi tối ngày đó hai người gọi điện cho nhau còn rất tốt sao?

Anh còn nói muốn bảo vệ cô cả đời đấy.

Ngay khi đạt được chức quán quân kia, anh cũng gọi tới chúc mừng cô.

Chỉ trong một đêm sao anh lại biến thành như vậy?

Tinh Thần ngẩng đầu tìm kiếm Sở Vân, nhưng Sở Vân sớm đã đi vào theo.

Vệ sĩ theo sau toàn bộ đứng ở hai bên xe, nhìn theo Mộ Đình Tiêu tiến vào trong trường.

Tinh Thần nhìn qua bọn họ, phát hiện không có quen một ai.

Chơi gì vậy?

Tinh Thần nổi giận đùng đùng muốn đi vào hỏi cho rõ ràng, nhưng Lâm Giai Vi lại ở phía sau cô châm chọc cười nói: "Tống Tinh Thần,thì ra cô là vì Mộ Đình Tiêu, đừng vùng vẫy vô ích, Mộ Đình Tiêu không có khả năng thích cô đâu."

Tống Tinh Thần đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Lâm Giai Vi một cái: "Cô  nói lại lần nữa?"

"Cô tới Đế Đại, nghĩ mọi cách làm nổi bật còn không phải là vì hấp dẫn Mộ Đình Tiêu chú ý chắc?"

Cô ta nói không sai, nhưng cũng không hẳn vậy.

Cô là muốn hấp dẫn Mộ Đình Tiêu, nhưng tuyệt đối không phải chỉ mỗi chú ý đơn giản như vậy.

Tinh Thần xoay người, đôi mắt âm u nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Vẻ mặt Lâm Giai Vi khiêu khích cười nói: "Tôi khuyên cô không cần vùng vẫy vô ích làm gì, cô có cố gắng thế nào cũng chỉ phí công mà thôi. Bởi vì, Mộ gia không có khả năng nhìn trúng cô, tuy rằng lão gia tử Tống gia có quan hệ không tồi với Mộ lão, nhưng thứ nhà nghèo từ thành phố S đi ra sao có thể sánh với thiên kim danh viên ở Đế Đô. Cô cố gắng đánh dấu lên lai lịch của mình như vậy, còn không phải muốn vào Mộ gia à?"

Tinh Thần lập tức phát cáu.

"Lâm Giai Vi, cô biết vì sao cô lớn lên xấu như vậy không?"

"Cô vậy mà dám mắng tôi xấu?"

"Cô không chỉ có một trái tim ác độc cực tốt, mà cả trong khuôn mặt thượng, trong mắt, tư tưởng đều ghen ghét trần trụi. Ghen ghét ông nội tôi có quan hệ tốt với Mộ lão, ghen ghét tôi vừa vào Đế Đại liền nổi tiếng hơn cô, ghen ghét tôi là hoa khôi, cô ghen ghét nhất là tôi có một cái đầu thông minh. Không cần nói với tôi loại lời này, cô còn không phải sợ tôi lọt vào mắt Mộ Đình Tiêu, khiến cô không cơ hội sao?"

"Tôi nói cho cô, đời này cô đều sẽ không có cơ hội, anh ấy sẽ không thích cô!"

Bởi vì, người anh ấy thích chính là tôi!

Lâm Giai Vi tức đến ngực phập phồng lên xuống, Tống Tinh Thần hết lần này đến lần khác khiêu khích cô.

Đế Đại chỉ cần có cô ta, cô liền không có cách nào sống yên ổn quá một ngày.

Cô đã chịu đủ rồi.

Không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta nữa.

Cô muốn khiến Tống Tinh Thần lập tức biến mất, đời này đều không muốn nhìn thấy.

"Được thôi, Tống Tinh Thần, là cô khiêu khích tôi trước, đừng trách tôi chưa cho cô cơ hội."

Tinh Thần cười lạnh nhìn cô ta một cái như nhìn một vai hề đang nhảy nhót, thu hồi ánh mắt, tiến vào cổng trường.

......

Trở lại lớp, cô đặt cặp xuống, mấy người Âu Dương Phúc Thụy, Tiểu Bích Hổ, Hổ Nữu chưa có trở về, xung quanh trống đi kha khá.

Cảnh Thần Diễn đến sớm hơn cô, đang cầm điện thoại call video nói chuyện phiếm cùng một cô gái, không cần nghĩ cũng biết cô gái kia nhất định là An Ninh.

Ngồi xuống, vứt cho cậu ta một cái nhìn hỏi: "Tình hình An Ninh thế nào?"

"Bác sĩ nói ổn định hơn rất nhiều."

"Còn bao lâu có thể xuất viện?"

Cảnh Thần Diễn lập tức che lỗ loa điện thoại, ngẩng đầu: "Cô có ý gì Tống Tinh Thần, tiếc rẻ tiền thuốc men sao? Mỗi ngày cậu ấy ở bệnh viện đều kêu buồn chán, gấp gáp muốn xuất viện, mà cô lại xui khiến cậu ấy xuất viện nữa, tình trạng này của cậu ấy có thể xuất viện à?"

"Không phải ổn định hơn rất nhiều sao? Cậu cũng không cần phải nổi trận lôi đình như vậy."

"Không được, natri xyanua sẽ muốn mạng người, để cậu ấy ở thêm nửa tháng nữa." Nói đến đây Cảnh Thần Diễn chuyển đề tài: "Đúng rồi, mấy ngày trước lúc chúng ta thi đấu ở nước R, An Ninh có nói cho cô rằng ba mẹ cậu ấy tới bệnh viện thăm chưa."

Tinh Thần không bình tĩnh, hỏi Cảnh Thần Diễn: "Thăm cậu ấy, thân thể cậu ấy thành như vậy đều là kết quả bất công của ba mẹ cậu ấy mà ra, họ còn có mặt mũi gì tới thăm?"

"Bọn họ nói để An Ninh về nhà tĩnh dưỡng."

"Không thể trở về."

"Ừm, tôi cũng cho là vậy, nhưng cậu ấy quyết định trở về."

"Cái gì?" Tinh Thần tức giận nói: "Thân thể cậu ấy đã tệ thành như vậy còn muốn trở về, cậu ấy có biết Lục An Hinh tùy tiện hạ chút thuốc là có thể muốn mạng cậu ấy không."

"Tôi cũng nói như vậy, nhưng cậu ấy nói đây là cuộc đời của cậu ấy, cậu ấy còn có họ Lục, không thể vĩnh viễn trốn tránh Lục gia......"

Tinh Thần có chút đau đầu, ấn huyệt Thái Dương nói: "Cậu ấy nhất định phải trở về?"

"Đúng vậy."

"Có thể đối phó với sự bất công của ba mẹ cùng Lục An Hinh?"

Cảnh Thần Diễn buông tay: "Trong khoảng thời gian này cậu ấy nằm ở trên giường rất nhàm chán, nói sau khi biết chuyện trước kia của cô mà ý chí chiến đấu trở nên tràn đầy, giống như tiêm máu gà vậy, nói muốn đoạt lại mọi thứ!"

Như vậy, Tinh Thần trầm mặc vài giây: "Nếu cậu ấy đã quyết định thì ủng hộ cậu ấy đi, con người dù sao cũng phải sống cho bản thân một lần."

"Tống Tinh Thần! Tôi nói cho cô là để cô thuyết phục cậu ấy, cậu ấy có thể đoạt lại nhưng tốt nhất là sau khi chờ thân thể hoàn toàn hồi phục xong đã. Cậu ấy mới 18 tuổi, chờ 4-5 năm cũng mới 22, vừa mới tốt nghiệp đại học, có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa thân thể cũng đã khôi phục. Bây giờ thì tranh đoạt cái gì cơ chứ, cậu ấy tốt xấu gì cũng là nhân viên của cô, cô có thể trơ mắt nhìn cậu ấy đi tặng đầu người như vậy?"

"Cậu không xem trọng An Ninh đến nhường nào vậy, còn nói cậu ấy đi tặng đầu người nữa."

Sắp tới giờ học, phòng học ồn ào trở nên yên tĩnh.

Ở cửa, một người đàn ông điển trai, dáng người cao thẳng, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đi vào.

Tinh Thần vừa thấy, vậy mà lại là Mộ Đình Tiêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro