Chương 163: Dùng mánh khóe gì
Edit: Small
"Tinh Thần đâu?"
"Không biết!"
Lục An Ninh nhìn thời gian trên tường, đã hơn 8 giờ sáng, Tinh Thần hẳn là đang trên đường đi học, tìm kiếm điện thoại trên đầu bàn cạnh đầu giường, cô muốn lấy nhưng tai lại không động đậy được.
Cảnh Thần Diễn thấy thì lấy điện thoại của mình ra, hỏi: "Cậu muốn gọi điện cho Tống Tinh Thần?"
"Ừm, mình tỉnh rồi thì phải nói với cậu ấy một tiếng, cậu ấy hẳn đã rất lo lắng."
Cảnh Thần Diễn cười nói: "A, các cậu thật đúng là chị em tình thâm, được rồi, để tôi gọi qua."
Cảnh Thần Diễn lấy điện thoại ném cho Lục An Ninh.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền đã được Tinh Thần nhấc máy: "Cảnh Thần Diễn?"
Giọng An Ninh yếu ớt, không đủ hơi: "Tinh Thần."
"An Ninh, cậu tỉnh rồi, trời, rốt cuộc cậu cũng tỉnh. Đêm qua mình không ngủ yên được, sáng sớm hôm nay liền tới xem cậu nhưng đến giữa đường thì bị tắc, cậu chờ nửa tiếng nữa mình sẽ đến."
"Tinh Thần, không cần đâu, cậu vẫn là đi học trước đi, cuộc thi robot thế giới sắp bắt đầu rồi. Chuyện này ở trên mạng có nhiệt độ như vậy, nếu không lấy được quán quân thì chúng ta đều sẽ thành kẻ thù chung của toàn mạng."
"Được rồi, có Cảnh Thần Diễn ở đây, cậu không cần phải lo, cậu ta sẽ không đem chức quán quân nhường cho người khác. Thông xe rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình lập tức đến ngay."
Tinh Thần cúp máy.
An Ninh yên lặng trả lại điện thoại cho Cảnh Thần Diễn, tay còn chưa vươn ra thì Cảnh Thần Diễn đã cướp điện thoại đi.
Cậu đứng lên, vuốt lại quả đầu bù xù, dựa ở bên cửa sổ hỏi An Ninh: "Muốn ăn gì để tôi đi mua."
An Ninh lắc đầu: "Cảm ơn, có lẽ truyền quá nhiều nước biển nên mình không có đói."
Cảnh Thần Diễn nhớ tới cô tỉnh rồi nhưng bác sĩ vẫn chưa biết.
Đột nhiên cậu lao ra ngoài như một cơn gió, hô to trên hành lang: "Bác sĩ, tỉnh, cậu ấy tỉnh rồi."
Người này thật đúng là hấp ta hấp tấp, đầu giường có đèn, ấn một cái bác sĩ sẽ đi tới.
An Ninh giơ tay lại phát hiện cánh tay không có lực, với không tới đèn.
Bác sĩ Trần cùng y tá trưởng tiến vào phòng bệnh, làm kiểm tra đơn giản cho An Ninh.
"Tỉnh là tốt rồi, natri xyanua không phải chuyện đùa, mấy ngày này phải tiếp tục bài độc mới thoát khỏi di chứng, có cảm giác tốt hơn chút hay không?"
"Tốt hơn rất nhiều."
"May là cô đã tỉnh, bạn trai cô trông cả một đêm, còn chuyên nghiệp hơn cả y tá trực ca đêm nữa. Được rồi, tôi sẽ kê thêm cho cô hai loại thuốc, nếu cảm thấy không thoải mái thì ấn đèn."
An Ninh xấu hổ nhìn Cảnh Thần Diễn, nhưng cậu không giải thích.
Cô yên lặng trả lời: "Vâng."
"Anh bạn đẹp trai, bên cạnh có cái giường gấp, cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi. Được, tôi đi làm đây."
"Cảm ơn bác sĩ Trần."
Sau khi bác sĩ Trần và y tá trưởng rời đi, trong phòng chỉ còn hai người.
Cảnh Thần Diễn còn dựa vào bên cạnh cửa sổ, tia nắng sáng sớm chiếu lên đường nét gương mặt tinh tế của cậu, cực kỳ đẹp trai, áo phông màu trắng giá rẻ bình thường mặc lên người cậu cũng không che được đường nét cơ thể vượt trội của cậu.
Người này làm sao lại yêu thầm Lâm Giai Vi mười mấy năm chứ, thật là phí phạm của trời.
An Ninh thu hồi ánh mắt.
Trong phòng im ắng, ai cũng không nói chuyện.
Giằng co được hai phút, Cảnh Thần Diễn mới ngồi xuống nói với cô: "Phía nhà trường đêm qua đã bắt được hung thủ hạ độc."
An Ninh nhíu mày, cô ngất đi là có người hạ độc?
Như vậy, người có khả năng hạ độc nhất hẳn là Lâm Giai Vi.
Có lần, sau khi cô học xong môn tự chọn, muốn chờ Tinh Thần cùng nhau về, nhưng lại bị Lâm Giai Vi chặn lại ở một góc ít người qua lại trong khuôn viên trường.
Lâm Giai Vi cùng Tả Thanh Thanh uy hiếp cô, để cô nói cho Cảnh Thần Diễn rằng không có chuyện sao chép, là do cô hiểu lầm, bị nhìn nhầm tài liệu.
Lục An Ninh làm sao sẽ chịu sự uy hiếp của Lâm Giai Vi.
Cô uy hiếp lại Lâm Giai Vi, nói nếu trên người cô có một chút vết thương, thì bản gốc của ba bài luận kia sẽ xuất hiện trên diễn đàn trường. Mà chuyện cô ta đạo văn, sẽ được đưa lên trang báo lớn nhất của Mạng khoa học công nghệ nước Z.
Hơn nữa, sẽ làm Lâm Giai Vi bị nghi ngờ có liên quan bạo lực học đường, đồng thời lọt vào vòng tẩy chay của toàn mạng.
Lâm Giai Vi là thanh mai trúc mã của Cảnh Thần Diễn, chỉ vài chữ này cũng có thể thu hút lượng truy cập khổng lồ mà không cần tuyên truyền.
Ngay tại chỗ, Lâm Giai Vi rất tức giận vì bị An Ninh uy hiếp lại là điều cô ta không đoán được trước đó.
Sau một phen giao chiến, cô ta nhận thua trước rồi thả cô đi.
Nhưng cô ta đã buông lời cay nghiệt rằng, cô thân thiết với Tinh Thần thì chính là chống đối lại cô ta, còn nói sẽ không bỏ qua cho cô!
An Ninh sợ cô ta uy hiếp?
Lần trước té xỉu ở trên đường liền đã có bút tích của Lâm Giai Vi, nếu không phải Tinh Thần tìm được nguồn thận, sợ rằng hiện tại cô vẫn đang nằm viện.
An Ninh lập tức nói lại, ai không buông tha ai vẫn còn chưa biết đâu.
Cô dặn Lâm Giai Vi cẩn thận một chút, chuyện lần trước bắt tay với Lục An Hinh thiếu chút nữa hại chết cô kia, cô không đi tìm Lâm Giai Vi gây phiền toái thì cũng không đại biểu rằng cô sẽ buông tha Lâm Giai Vi.
Kết quả là, Lâm Giai Vi tốc độ thật nhanh, mánh khóe cũng thật tàn nhẫn.
Không tới mấy ngày cô đã ngất trong lớp, còn là ngộ độc natri xyanua.
Natri xyanua, chất hóa học cực độc, một chút cũng sẽ khiến cơ quan bên trong bị suy kiệt và mất mạng.
Cảnh Thần Diễn nhìn bộ dáng cô như vậy, sợ rằng trong lòng đã biết rõ.
"Cậu biết người hạ độc chính là ai?"
"Là ai thì không biết, nhưng người có động cơ gây án nhất chính là Lâm Giai Vi. Cô ta uy hiếp mình để mình nói với cậu rằng không có chuyện đạo văn, còn kêu Tả Thanh Thanh chặn mình lại vào một góc nhỏ trong trường..."
Đột nhiên, mắt Lục An Ninh sáng lên nhìn hỏi Cảnh Thần Diễn: "Mình nói với cậu không phải Lâm Giai Vi, chắc là cậu không tin đúng chứ. Hai người quen biết nhau lâu như vậy, dù tin hay không, tóm lại, điều mình nói đều là thật."
Cảnh Thần Diễn cúi đầu, khó có thể đối mặt với đôi mắt quá sáng và thông suốt của Lục An Ninh.
"Tôi cũng không phải không có tin cậu."
"Vậy vì sao đêm qua cậu chăm sóc mình cả đêm? Muốn vì Lâm Giai Vi sám hối sao? Không cần đâu, mình sẽ không tha cho cô ta, cô ta khẳng định đã mua chuộc người hạ độc, ngay cả khi cảnh sát tra được hung thủ thì nhất định cũng không phải cô ta, cô ta sẽ thoái thác sạch sẽ. Giống như lần trước Tinh Thần bị nhốt trong quán rượu nhỏ đó vậy, chính là Tả Thanh Thanh kéo công tắc nguồn điện."
Cảnh Thần Diễn ngẩng đầu: "Là Dương Lợi."
Cánh môi An Ninh tái nhợt, trào phúng cười: "Dương Lợi, ông bà nội cậu ta cũng thật phí công nuôi dưỡng cậu ta mà. Mánh khóe của Lâm Giai cũng thật hay, nhanh như vậy đã có thể tìm được người làm trâu làm ngựa, giết người phóng hỏa cho cô ta."
Bao gồm Cảnh Thần Diễn, người xuất sắc như vậy cũng giúp Lâm Giai Vi tới Đế Đại đối phó Tinh Thần.
"Rốt cuộc cô ta đã làm ra sao, dùng mánh khóe gì, mình thật sự muốn học đó."
Cảnh Thần Diễn nhíu mày, không vui nói: "Học cái gì, đây cũng không phải chuyện tốt gì."
An Ninh nhìn cậu: "Cậu tức giận cái gì."
"Tôi không có tức giận, đêm qua tôi ở lại nơi này cũng không phải bởi vì cô ta..."
"Vậy cậu là vì sao?"
Vì sao?
Vì sao!
Vấn đề này khiến Cảnh Thần Diễn bối rối.
Là bởi vì cảm thấy Lục An Ninh đáng thương?
Cậu cũng không phải một người có lòng đồng cảm.
Hay là cảm thấy Lục An Ninh không hề yếu như vẻ bề ngoài, ngược lại cậu ấy rất mạnh mẽ cho nên mới có lòng hiếu kỳ?
Đúng, nhất định là vì hiếu kỳ!
Ở cùng một độ tuổi, nữ sinh mạnh mẽ như cô, trừ cái đồ biến thái Tống Tinh Thần kia ra thì Lục An Ninh là một người khác mà cậu gặp được.
Trong khoảng thời gian ngắn có thể nghiên cứu ra robot AI thông minh, đây không phải não người nữa mà là não mở.
Hơn nữa, AI thông minh cũng không phải sở trường nhất của cô, cái cô am hiểu nhất có lẽ là lĩnh vực bảo mật máy tính, lấy kỹ thuật của cô, hẳn sẽ là hacker xuất sắc nhất thế giới.
Trong quá khứ, Cảnh Thần Diễn cũng đã từng có một thời trẻ hết sức lông bông, có một thời gian ở cấp hai, cậu đã từng mơ tưởng bản thân có thể trở thành hacker mạnh nhất thống trị toàn cậu.
Nhưng không thành công làm hacker, mà ngược lại lăn lộn trong lĩnh vực robot công nghiệp hô mưa gọi gió.
Cậu có lẽ là cảm thấy cực hứng thú với hacker, và cũng cực kỳ tò mò về Lục An Ninh.
Trong lớp thiếu niên, tất cả những người trẻ tài năng cũng lứa đều là nam sinh, nữ sinh cơ bản là không có.
Dù có nữ sinh có thông minh thì ba mẹ cũng sẽ không cho học ở lớp thiếu niên của Trung Khoa Viện, học khoa học tự nhiên phần lớn đều là nam sinh, nên càng khỏi nói đến lớp thiếu niên.
Đế Đại có biến thái giống Tống Tinh Thần và Lục An Ninh là rất ít thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro