Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155: Địa ngục ăn thịt người không nhả xương

Edit: Small

Ánh mắt Lục An Hinh hơi mang ý khiêu khích liếc về phía Lục An Ninh.

Cô ta cho dù có người chống lưng thì thế nào, những người đó đều là người ngoài, Lục An Hinh cô mới là hòn ngọc quý trên tay Lục gia, là cô con gái ba mẹ cưng chiều nhất.

Lục An Ninh nhìn thẳng về trước, trên mặt không bất cứ biểu tình gì, hai mắt lạnh băng, tay buông xuống bên người nắm chặt.

Lại nữa!

Lại là bộ dáng này, mười mấy năm, chị ta nhiều lần dùng cách này để khiêu khích cô, không có lúc nào là không hề phô trương rùm beng rằng chị ta mới là con gái Lục gia.

Mà Lục An Ninh trong cái nhà này, địa vị còn không bằng một con chó.

Tinh Thần nói rất đúng, trốn tránh là cách làm yếu đuối nhất, so với trốn tránh không bằng thà buông tay.

Kết quả còn có thể tệ hơn cái chết sao?

Sảnh chính trong nháy mắt liền yên tĩnh, Âu Dương Phúc Thụy tựa như cực kỳ không quen nhìn Lục An Hinh, liền trực tiếp xoay người.

Cảnh Thần Diễn ngồi trên sô pha vắt chéo chân, hơi hất cằm, thái độ kiêu ngạo nói: "Bác Lục, cách làm này của bác làm tôi rất không quen nhìn, bác nghĩ như nào vậy, hai đứa con gái, đứa thông minh lanh lợi bác lại không bồi dưỡng, mà cái đồ hai mặt không làm được gì trừ thích giả vờ kia thì ngược lại."

"Lục gia là làm ăn buôn bán, chẳng lẽ bác còn trông cậy vào đồ thích diễn kia kế thừa gia sản Lục gia của bác? Đừng đùa, bác có tin không đến ba năm nền móng phong phú của Lục gia cũng có thể làm nát hết không."

Lục An Hinh lập tức ngồi thẳng, tức giận nói: "Cảnh Thần Diễn, tôi chọc cậu à?"

"Cô không có chọc tôi."

"Đã không chọc như vậy, cậu cũng có thể ở trước mặt bố tôi sắp xếp tôi à?"

"Cái gì mà sắp xếp cô, tôi chẳng qua là nói thật thôi, tôi rất tò mò cô đã làm thế nào để người trong nhà dễ bảo như vậy."

"Cảnh Thần Diễn, cậu..."

Lục tiên sinh đánh gãy lời Lục An Hinh: "An Hinh, con lên tầng trước, đi xem mẹ sao vẫn chưa xuống, thúc giục nhanh một chút, đừng để khách đợi lâu."

Lục An Hinh đứng lên, rất không thân thiện trừng mắt nhìn Cảnh Thần Diễn một cái, tựa như uy hiếp cậu đừng có nói lung tung.

Cảnh Thần Diễn là ai, cậu cũng chả thèm để ý cô ta.

Sau khi cô ta xoay người lên tầng, Cảnh Thần Diễn cười lạnh, mắng cô ta ngay trước mặt Lục tiên sinh: "Bạch liên giả tạo~"

Rồi lại tiếp tục nói: "Tương lai nếu cô ta làm người quản lý Lục gia thì tôi phải nói với ba và anh không được làm ăn với cô ta, đồ hai mặt, đạo đức giả, thích diễn..."

Lục tiên sinh rất xấu hổ ho khan hai tiếng.

Cảnh Thần Diễn lúc này mới ngừng.

Thật ra Lục tiên sinh rất không ưa Cảnh Thần Diễn, cậu vậy mà lại mắng chửi cô con gái ông yêu thương nhất ngay trước mặt ông những ông lại không thể làm gì.

Cảnh Thần Diễn ở Cảnh gia rất được chiều chuộng.

Đến bây giờ khi Cảnh Thời Châu nói về đứa con trai này, trong lời nói đều mang theo cảm giác tự hào.

Cảnh Thần Diễn còn có hai người anh, cũng là người rộng rãi hào phóng, Cảnh Thần Diễn luôn là xin gì được nấy, cần hỗ trợ về tài chính lại càng thêm hào phóng.

Dẫn tới Cảnh Thần Diễn bị bọn họ chiều hư, nói chuyện không phân biệt hoàn cảnh, muốn nói cái gì thì nói cái đấy, miệng rất thiếu đánh.

"Tiểu Diễn à, An Hinh là một đứa bé ngoan"

"Bác Lục, nếu cô ta là đứa bé ngoan thì trên đời này sẽ không còn đứa trẻ bé nào hư nữa. Bác rốt cuộc mù quáng đến bao nhiêu mà xem cô ta như bảo bối, còn An Ninh thì bác lại chẳng thèm để mắt tới..."

Lục tiên sinh sầm mặt xuống: "Tiểu Diễn."

Cậu nhìn về phía Tinh Thần bên cạnh: "Tôi nói sai không?"

Tinh Thần phụ họa nói: "Không sai!"

"Đúng vậy, cũng không nhìn xem hôm nay là ai đi cùng Lục An Ninh tới, vị bên cạnh này là Tống Tinh Thần, là người sáng tạo ra hệ thống điều khiển bay, cũng là người thừa kế tập đoàn Tống Thị thành phố S , mà Tống thị với Mộ thị có quan hệ rất thân thiết. Còn có Âu Dương Phúc Thụy là người thừa kế Âu Dương thị ."

"Bác Lục, đừng trách tôi không nhắc nhở bác, vài năm nữa Lục gia sẽ bị người của thế hệ chúng tôi chiếm lấy, đến lúc đó bác đừng có giận."

Lục tiên sinh bị cái miệng rộng của Cảnh Thần Diễn nói ngay tại chỗ, sắc mặt cứng đờ đỏ bừng nhưng lại không thể phát giận ra.

Ông có thể  so đo với hậu bối sao?

Tuy nhiên lời Cảnh Thần Diễn nói không phải không đúng, nhiều ít ông cũng nghe vào chút.

Mấy người này có quan hệ rất thân với Lục An Ninh, Lục An Ninh ngược lại cũng không phải không tốt.

Ngay lập tức, Lục tiên sinh mỉm cười nhìn về phía An Ninh nói: "An Ninh à, đừng tức giận với ba mẹ nữa, về nhà ở đi, sau khi con tan học ba sẽ sắp xếp tài xế đón đưa con. Bên ngoài dù có tốt nhưng sao tốt bằng trong nhà, các cháu nói phải không?"

Tinh Thần không nói chuyện, nhìn sang An Ninh.

Lục An Ninh đối với Lục tiên sinh thái độ cũng không hề tốt, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này đang bận, nhóm bọn con sẽ đại diện Đế Đại tham gia cuộc thi robot."

"Vậy sau khi thi xong thì con về nhà ở đi, phòng của con ba sẽ cho người dọn dẹp, sửa chữa..."

Lục An Ninh ngắt lời Lục tiên sinh, lạnh lùng nói: "Nhưng mà, con không thích."

"Nếu con không thích, vậy bất cứ phòng nào trong nhà chỉ cần con muốn ở, ba sẽ cho con ở đó."

An Ninh cười lạnh nhìn về phía Lục tiên sinh.

"Vậy phòng Lục An Hinh kia thì sao, phòng chị ta là phòng ớn nhất trong Lục trạch, lấy sáng rất tốt, thông thoáng, chiếm hết một tầng của Lục trạch. Con muốn căn phòng đó, ba sẽ cho chứ?"

Lục tiên sinh không nghĩ tới An Ninh sẽ chỉ đích danh muốn phòng của Lục An Hinh, lập tức liền chần chờ.

"Ba thấy chưa, ba còn nói để con tùy ý chọn, con chẳng qua là muốn phòng Lục An Hinh mà ba cũng không cho... sau này đừng nói những lời khiến người ta hiểu lầm. Còn nữa, mặc dù ba có cho thì chưa chắc con sẽ về Lục gia."

"Cảnh Thần Diễn nói rất đúng, trở về nào có vui bằng trực tiếp nuốt Lục gia ở bên ngoài."

Nếu là lời Cảnh Thần Diễn nói thì Lục tiên sinh không thể cãi lại, bởi vì hai nhà Cảnh Lục qua lại với nhau rất nhiều mối làm ăn. 

Nhưng Lục An Ninh nói ra là đại nghịch bất đạo.

"Lục An Ninh, mày là họ Lục, là con gái của Lục Duy này, mày đã không muốn trợ giúp Lục gia, trợ giúp chị gái mày, mà lại còn giúp người ngoài chiếm Lục gia, tao thật sự hối hận vì sinh ra đứa con gái lòng lang dạ sói như mày."

An Ninh càng thêm phẫn nộ nói: "Ba hối hận? Ba có tư cách hối hận? Tôi còn không muốn sinh ra ở Lục gia đây này, không ở Lục gia ít nhất tôi còn sẽ là một người lành lặn, dù có nghèo chút, khó khăn chút thì cũng chẳng là gì. Nhưng người của Lục gia đối đãi như nào với tôi, với tôi, Lục gia chính là một tòa địa ngục, địa ngục ăn thịt người không nhả xương, ba còn dám nhắc đến hai chữ hối hận với tôi."

Lục Duy nâng tay lên, một cái tát hạ xuống.

An Ninh mở to hai mắt nhìn Lục Duy, không có trốn tránh.

Nhưng lại không đánh lên mặt cô mà là bị Cảnh Thần Diễn chặn lại, Cảnh Thần Diễn rất cao, cao đến 1 mét 8 mấy, còn cao hơn Lục Duy nửa cái đầu.

Cậu đẩy tay Lục Duy ra, cười nói: "Bác Lục, bác làm gì vậy, muốn mạng cậu ấy sao? Hiện tại cậu ấy vẫn đang bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, còn không phải chỉ mới nói vào câu nặng lời thôi à, sao phải ra thay tàn nhẫn như vậy. Nếu đánh giống như bác, tôi đã sớm bị ba tôi đánh cho tàn phế, sao còn có thể nghiên cứu phát minh ra robot công nghiệp?"

"Còn nữa, Lục An Ninh, cậu không thể học theo được giống Lục An Hinh đâu. Cô ta biết diễn, biết tính toán, biết nhân nhượng, nhưng cậu không thể nhượng bộ. Tôi thấy cậu trước mặt bạn học còn rất bình thường, sao tới Lục gia tính tình lại vặn vẹo như vậy?"

"Cậu không hiểu, không hiểu đâu, nếu cậu ở cái nhà này, cậu sớm hay muộn cũng sẽ phát điên."

"Được rồi, dù sao Tống Tinh Thần với Âu Dương Phúc Thụy cũng đối xử tốt với cậu, cậu cũng không chết đói ở bên ngoài. Bất quá... ngày nào đó cậu thật sự muốn chiếm Lục gia, đừng quên gọi tôi một tiếng để chia lợi ích."

Lục Duy tức đến xanh mặt: "Đủ rồi, mấy người cút đi, 150 vạn đó, tôi sẽ chuyển vào tài khoản mấy người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro