Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Có cậu, tôi sẽ hoàn mỹ

Bùi Thiên Hành cùng Sử Đông đột nhiên nhìn Dennis tìm tới cửa, ai cũng đều không nói gì.

Dennis là người có kinh nghiệm phong phú, tâm tư kín đáo, dọc theo đường đi đều phỏng đoán hành động của hai người, hiện tại rốt cuộc nhìn ra chút dấu vết cũng chẳng có gì lạ, hắn tìm tới cửa cũng là trong dự đoán.

Bùi Thiên Hành lau khô chùy thủ rồi thu vào vỏ bao, Sử Đông thì cất viên đạn, bật dậy khỏi giường.

"Ngồi đi." Sử Đông nói với Dennis.

Dennis tiện tay kéo một cái ghế ngồi đối diện bọn họ, thông thường Bùi Thiên Hành cùng Sử Đông sẽ giáp công chèn ép người khác, rất nhiều người bị khí thế của bọn họ dọa đến nói không ra lời, nhưng trong đó không bao gồm Dennis.

Hắn khoanh chân, nghiêng người về phía trước, mười ngón đan lại đặt trên đầu gối: "Các cậu muốn dẫn Ludwig ra ngoài."

Đây là câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn, tuy rằng còn chứa ý thăm dò, nhưng đã nắm chắc chín phần.

Rõ ràng họ ở ngoài căn cứ đã giải quyết xong quái vật, khi đối mặt với nó liền dùng sát chiêu, không hề có ý giấu thực lực, nhưng lại ngần ngại không thâm nhập sâu. Mặc dù không biết chính xác Ludwig sẽ làm gì với Hưu, nhưng nghĩ đơn giản cũng biết chính là để tăng cường sức mạnh, Bùi Thiên Hành đột nhiên biểu hiện ra việc sức mạnh nhảy vọt, làm sao có thể không khiến người khác chú ý? Tuy rằng họ là những người duy nhất có mặt tại thời điểm đó, nhưng việc Ludwig có được thông tin một cách bất ngờ, cũng không phải không có khả năng.

Dennis đã nói trắng ra như vậy, Sử Đông cũng không cần che giấu nữa: "Không sai, kế hoạch thật sự của chúng tôi là dẫn Ludwig ra khỏi căn cứ."

Dennis sửng sốt: "Các cậu nghĩ như thế nào vậy? Việc này rất nguy hiểm!"

Sử Đông nghiêm nghị: "Chẳng lẽ chúng ta thâm nhập vào căn cứ của hắn không nguy hiểm sao?"

Dennis hơi suy tư chút đã hiểu ra: "Các cậu còn có một đội khác?"

"Đúng vậy." Bùi Thiên Hành nói, "Trừ bỏ những người anh nhìn thấy, còn có một đội do em trai tôi chỉ huy, nếu chúng ta có thể thành công dẫn Ludwig ra, em trai tôi sẽ dẫn người lẻn vào căn cứ cứu Hưu, không có Ludwig ở đó, xác suất thành công có thể tăng lên rất nhiều."

"Các cậu từ lúc bắt đầu đã đặt ra kế hoạch này? Vậy cậu..." Dennis càng nghĩ càng minh bạch, "Vậy cậu chính là mồi nhử?"

Kế hoạch của họ bắt đầu từ lúc Sử Đông đề xuất dùng long huyết kích thích gien cổ của Bùi Thiên Hành.

Việc sử dụng long huyết để tăng cường sức mạnh chỉ là một biểu trưng. Căn cứ vào những mâu thuẫn giữa các gien cổ đại, đặc biệt là chủng tộc truyền thuyết như rồng, Ludwig sẽ không tùy tiện tiêm trực tiếp gien rồng cổ đại, nếu phản ứng ngược xảy ra chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhất định phải trải qua một loạt thực nghiệm, hạ thấp tính chất biệt lập của gen rồng vân vân. Mà Bùi Thiên Hành tương đối đặc thù, có tỉ lệ dung hợp gien rồng thành công rất cao, tuy rằng chưa chắc có được sức mạnh Long tộc, nhưng gien rồng có thể tồn tại ổn định trong cơ thể. Như vậy, bản thân Bùi Thiên Hành liền biến thành môi trường nuôi cấy gien rồng. Một bên là rồng sinh máu, một bên là môi trường nuôi cấy ổn định, chỉ cần thoáng bày ra thực lực, khả năng dẫn Ludwig tới rất lớn. Tức là đối với Ludwig, Bùi Thiên Hành có sức hút hơn Hưu ở thời điểm hiện tại.

Lúc Cố Chính Hàng xin chỉ thị từ Quý Nguyên Hồng, Quý Nguyên Hồng đã hiểu ý nghĩa đằng sau yêu cầu của bọn họ, hành động này vô cùng mạo hiểm, Bùi Thiên Hành đem chính mình đặt vào hiểm cảnh, đổi lấy những người khác có thể sống sót.

"Vậy các cậu tra xét căn cứ là vì cố ý khiến cho Ludwig chú ý?"

"Chúng tôi hy vọng rằng sẽ có một số hành động không quá lộ liễu, nhưng cũng không quá che giấu, để Ludwig biết rằng chúng tôi đang ở đây. Ludwig rõ ràng thực lực của tôi trong quá khứ, nếu hắn có biện pháp biết được hôm nay tôi cùng người tuyết đánh nhau, hẳn là hắn có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa những gì chúng tôi thấy sẽ được đồng đội của tôi truyền cho đội khác, có thể nắm giữ nhiều tin tức luôn là chuyện tốt."

Dennis trên cơ bản đã hiểu được suy nghĩ trước sau của bọn họ, nhưng thay vì nhẹ nhõm, hắn lại cau mày: "Các cậu làm như vậy quá mạo hiểm."

Bùi Thiên Hành hờ hững: "Hoàn toàn tương phản, nếu chúng tôi phỏng đoán chính xác, tôi nghĩ thời điểm Ludwig đối mặt với tôi sẽ ra tay không quá nặng, khả năng cao là càng muốn bắt sống tôi, cho dù tôi chết cũng không đáng kể, ít nhất hắn sẽ giữ cơ thể tôi toàn vẹn."

Khi y nói từ "cơ thể toàn vẹn", Sử Đông nhịn không được liếc y một cái.

"Nếu tôi không đi tìm các cậu, các cậu tính sẽ giấu giếm luôn sao?"

"Trên thực tế, chúng tôi đang chuẩn bị đi thông báo với anh, lý do chúng tôi chọn thị trấn này cũng là để dễ dàng rút lui hơn. Chúng ta không cần phải liều mạng chiến đấu với Ludwig, chỉ cần kiên trì cho đến khi giải cứu Hưu thành công, chúng ta có thể rút lui." Sử Đông phân tích.

"Lần đầu nhận nhiệm vụ tôi cũng không lạc quan lắm, nhưng trước mắt xem ra đã tốt hơn việc xông vào căn cứ của Ludwig, chỉ là..." Dennis liếc nhìn Bùi Thiên Hành một cái thật sâu, hắn cũng sẽ không ngốc mà tin tưởng Bùi Thiên Hành nói cái gì Ludwig sẽ không đành lòng xuống tay linh tinh.

"Có lẽ nhiệm vụ này rất khó khăn, vào một thời khắc hay một số việc nhất định, tận lực kéo dài thời gian, điều chúng ta có thể làm cũng chỉ là vậy mà thôi." Đây là lời Dennis đã từng nói qua, Sử Đông trả lại nguyên vẹn cho hắn.

Dennis lắc đầu cười khổ: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước bảo mọi người đề cao cảnh giác."

Sử Đông đứng dậy tiễn Dennis ra ngoài, quay lại thì thấy Bùi Thiên Hành lại lấy chùy thủ ra, bèn tựa vào cạnh cửa nhìn y chơi, ngón tay thon dài khẽ vuốt dọc sống dao, khiến trái tim hắn lâng lâng, rối loạn tiết tấu.

"Tôi hình như chưa nói ba chữ kia với em?" Sử Đông bỗng nhiên nói.

Bùi Thiên Hành nghiêng đi mặt, lười biếng mà nhướng mày: "Ba chữ nào?"

Đối mặt Bùi Thiên Hành biết rõ còn cố hỏi, người luôn luôn mặt dày - Sử Đông, lại xấu hổ, như thể ba chữ kia mang một ý nghĩa thiêng liêng nào đó, người thô lỗ như hắn không thích hợp nói. Hắn lung tung vuốt cằm, hai chân bắt chéo: "Chính là ba chữ kia, em hiểu."

Đôi mắt Bùi Thiên Hành sáng rực lên, khuôn mặt hơi nghiêng, đặc biệt anh khí bức người: "Tôi không hiểu. Là cứu mạng à? Tôi có tội? Hay tôi là heo?"

Sử Đông sải bước tới gần y, tay giữ sau gáy, hung hăng hôn xuống. Hắn hôn rất mạnh, gần như là cắn, quấn lấy lưỡi y giao triền một cách mạnh bạo, bên trong sự hoang dã lại mang đến sức hút mãnh liệt.

Bùi Thiên Hành ôm cổ hắn, ngón tay luồn vào mái tóc hắn, cảm giác nghẹt thở ngắn ngủi khiến y vô thức túm tóc Sử Đông.

"Tê ——" Sử Đông ăn đau, buông Bùi Thiên Hành ra, "Em xuống tay cũng thật tàn nhẫn."

"Tôi dùng cái này mới gọi là xuống tay tàn nhẫn." Bùi Thiên Hành rút chùy thủ ra.

Sử Đông cười đến mức không kiềm chế được: "Em yêu, chúng ta chỉ động súng không động dao được không?"

Trước đây, nếu có ai gọi Bùi Thiên Hành là em yêu, y bảo đảm người đó sẽ chết không tử tế, nhưng hiện tại thấy Sử Đông ở trước mặt y đùa giỡn lưu manh, y vừa muốn cười vừa muốn múc hắn bay.

Ba người nhóm Tư Mã Tuyển từ bên ngoài trở về, Đặng Thất vừa vào nhà đã không thèm liếc hai người kia một cái, trực tiếp ngã xuống giường: "Mệt mỏi quá trời! Khoảng cách quá xa, não tôi sắp nổ cmnl rồi!"

"Liên lạc với Tu Viễn?" Bùi Thiên Hành hỏi.

"Đúng vậy, tôi đã đem hình ảnh nguyên vẹn mà ong mật nhìn thấy cho cậu ấy xem, hẳn là... Hẳn là..." Hai mắt Đặng Thất nhắm nghiền, tuy rằng vẫn đang lải nhải, nhưng có thể thấy sự mệt mỏi từ mái tóc ướt đẫm mồ hôi kia, với hắn mà nói, cảm ứng sóng não đường dài tương đương với một trận chiến đấu khốc liệt. Nói còn chưa dứt lời, hắn đã ngủ rồi, đại não tiến vào trạng thái ngủ đông để tự phục hồi.

Tư Mã Tuyển sờ soạn trán hắn một chút, lòng bàn tay liền tản ra ánh sáng nhàn nhạt lộng lẫy, tuy rằng đối với khôi phục thể lực không có hiệu quả đặc thù gì, nhưng có thể trợ giúp hắn ngưng thần, nhanh chóng làm sâu giấc ngủ.

Điền Nhạc Tâm có lẽ là người cảm ứng được rõ nhất sự khẩn trương trước cuộc chiến, cậu chải đi chải lại mái tóc bồng bềnh, tim đập dồn dập không thể bình tình được. Cậu không muốn thể hiện sự rụt rè của mình trước mặt những người khác, nhưng ánh mắt vẫn hoảng sợ mà nhìn Bùi Thiên Hành.

Bùi Thiên Hành lại móc đá ra bắt đầu mài dao, không nhanh không chậm, ổn định vững chắc.

Sử Đông nhìn ra ngoài qua cửa sổ, con đường tối đen không một bóng người, thậm chí một con mèo hoang chó hoang cũng không có.

Trong màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng mài dao của Bùi Thiên Hành, ma sát qua lại.

"Tôi tin Ludwig sẽ không để chúng ta chờ quá lâu." Y nói.

Khi mặt trăng lên tới vị trí cao nhất trên bầu trời, đem đại địa chiếu rọi thành màu trắng bạc, ác ma ẩn núp trong thung lũng tối tăm ngo ngoe rục rịch.

Tiếng hò hét của đội viên trực đêm qua máy liên lạc báo động cho mọi người ở trên giường, tất cả đều chưa chợp mắt, chờ đợi trận chiến sắp tới.

Bùi Thiên Hành là người đầu tiên bật dậy lao ra cửa, lại bị Sử Đông ngăn cản.

"Trước em cứ ở trong phòng ngây ngốc đi, xem tình huống rồi hành động." Vẻ mặt Sử Đông nghiêm túc trước nay chưa từng thấy, kiên quyết đẩy y vào trong.

Bùi Thiên Hành lui lại mấy bước, hướng Sử Đông gật đầu một cái: "Cẩn thận."

Mở cửa phòng, Sử Đông nện bước trầm ổn đi ra ngoài, vừa nhấc đầu liền thấy một bóng người đứng ở trên nóc nhà.

Đôi cánh xám tro dưới đêm trăng, dáng người thon dài cũng được nó tôn lên, trở nên đĩnh đạc, mái tóc mềm mại ở trong gió nhẹ phiêu động.

"Chào buổi tối, các quý ông." Hắn ta mỉm cười, tựa như sắp đi ăn một bữa tối thịnh soạn, mà không phải tới giết người.

"Ludwig." Ánh mắt Sử Đông lạnh băng. Những người khác lao ra khỏi nhà, Dennis đứng bên cạnh Sử Đông.

"Mấy người lặn lội đường xa đến, sao không tới nhà tôi làm khách, lại muốn ở trong cái thị trấn nhỏ tồi tàn rách nát này." Ludwig từ đầu đến cuối đều lịch sự, duy trì phong thái tao nhã, không gì có thể phá hỏng hình tượng thân sĩ của hắn.

Sử Đông trầm mặc không muốn cùng hắn phí lời.

Ludwig bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Bùi Thiên Hành, bèn đem ánh mắt dừng ở trên người Sử Đông: "Hồng Nhãn đâu, nếu y đã thịnh tình mời như thế, không thế nào tự mình trốn chứ?"

Hắn biết mục đích của bọn họ, nhưng hắn vẫn tới, thậm chí chẳng hề để ý mà đem chút tâm cơ đó nói ra, vẻ ngoài ôn tồn lễ độ kia cũng không che được bản tính ngông cuồng tự đại của hắn.

Hắn mạnh đến mức không cần sợ hãi bất cứ thứ gì, nhân loại trước mắt cũng chỉ là một đám kiến mà thôi.

"Anh thật nóng vội, Ludwig." Bùi Thiên Hành đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi về phía đám người, nhưng vẫn cẩn thận đứng sau lưng Sử Đông.

Nụ cười của Ludwig càng thêm sâu, khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo, khóe miệng nứt ra tản mát hơi thở quỷ dị: "Có cậu, tôi sẽ hoàn mỹ."

#Mặc_Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro