Chương 6: Bảo bối ngoan hiền
Hải An cười, có thể làm Cung Duyệt khen ngợi như vậy, khẳng định được là một người có nhan sắc không tồi, nàng nhịn không được khẽ nhướng mày, "So với Tiểu Bạch còn đẹp trai hơn sao?"
Ách......
Nhớ tới Tiểu Bạch, Cung Duyệt nghiêm túc đáp lại Hải An, "Chỉ có hơn chứ không kém!"
Hải An cười, nhịn không được mở miệng, "Tiểu hoa si!"
"Không thực sự chú đó rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!"
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau trở về thôi!"
Cung Duyệt lúc này mới gật đầu, hai người đẩy xe ra tính tiền.
Phía bên ngoài, Mộ Tình kéo Lục Nhất sâm đi ra ngoài,"Nhất Sâm, em nhớ rõ là anh không thích trẻ con."
"Phải không?" Lục Nhất Sâm hỏi lại.
"Đúng vậy!"
"Đứa bé kia không phải trẻ con..." Hắn nói.
Mộ Tình nhìn hắn, "......"
Có đôi khi, hắn thật sự là người khó nhìn thấu.
Trở về nhà, Cung Diệu đã dọn dẹp phòng gọn gàn và sạch sẽ.
Hải An không khỏi cảm phục, có con trai thật tốt a.
"Bảo bối, con vất vả rồi!" Dứt lời, Hải An ôm Cung Diệu đặt lên một nụ hôn
Cung Diệu bất chợt đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hải An
Cảm giác thật giống như Hải An đang lợi dụng mình...
Hải An thấy thế đồng thời bị ánh mắt kia Cung Diệu nhìn mình, và rồi nụ hôn rơi xuống, "Bảo bối ngoan, ánh mắt này có ý gì đây, mommy là mẹ con~"
"Nụ hôn đầu tiên đều bị mommy cướp đi, mommy muốn con phải làm sao?"
Hải An, "......"
Thôi bỏ đi.
Hải An còn có thể nói cái gì.
Cung Duyệt một bên cười hì hì, đối với gương mặt đẹp trai kia của anh hai, trong đầu nhất thời nhớ lại hình ảnh của người đàn ông kia....
Lúc này, Cung Diệu cầm lấy đồ vật được mua đem đi sắp xếp lại.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
"Con đi mở cửa!" Cung Duyệt lập tức mở miệng, sau đó vui sướng chạy tới mở cửa.
Thấy Tiểu Ảnh đứng ở trước cửa, Cung Duyệt ngọt ngào nói:"Dì Tiểu Ảnh!"
"Duyệt Duyệt?" Tiểu Ảnh đứng ở cửa, nhìn Cung Duyệt, kích động mở miệng.
"Là con!"
Tiểu Ảnh lập tức chạy vọt vào, ôm Cung Duyệt một lúc, "Để dì Tiểu Ảnh nhìn xem, trước kia toàn thấy con trên video, bây giờ tận mắt thấy, có thể được chạm vào người thật rồi~!"
Cung Duyệt tuỳ ý để cô ôm ấp mình.
Hải An đứng quan sát, nhìn Tiểu Ảnh, khóe miệng mang theo ý cười, "Đủ rồi a, lát nữa Duyệt Duyệt sẽ bị cậu ôm ấp đến nghẹt thở đấy."
Tiểu Ảnh nhìn Hải An rồi lập tức đi qua, "Nha đầu chết tiệt kia, cậu còn biết trở về à!"
"Không phải nhớ mình đấy chứ?"
"Mình còn tưởng rằng cậu sẽ không quay về" Tiểu Ảnh nói, vành mắt đều có chút đỏ lên.
"Này không phải mình đã trở lại sao, được rồi, là mình sai, đừng khóc mà!" Hải An an ủi.
Tiểu Ảnh nở nụ cười, hai người ôm ấp ở bên nhau.
Đó là một cái ôm tưởng niệm cho sự xa cách của cả hai.
Cuối cùng, hai người triền miên đã xong, Tiểu Ảnh nhìn nàng, "Còn một đứa đâu mất rồi, Diệu Diệu đâu?"
"Dì Tiểu Ảnh, con ở đây!" Cung Diệu từ phòng bước đến.
Nhìn thấy Cung Diệu, cô lập tức đi tới:"Cung Diệu, so với trong video, ngoài đời thực sự dễ thương hơn rất là nhiều!"
"Thật chứ ạ? Dì Tiểu Ảnh so với trên video, bên ngoài còn xinh đẹp hơn!"
Tại sao Hải An không phát hiện ra rằng con trai mình miệng mồm cũng rất ngọt ngào chứ.
Nhưng đối với cô lại không như vậy.
Sau một cuộc trò chuyện vui vẻ, Tiểu Ảnh nói:"Được rồi, vì Diệu Diệu và Duyệt Duyệt, hôm nay tớ mời cậu và hai đứa nhỏ đi ăn."
"Hai đứa nhỏ bọn nó có giá như vậy sao?"
"Cậu đã bỏ đi nhiều năm như vậy, mình còn chứ tính sổ với cậu nữa!" Tiểu Ảnh oán hận nói.
"OK, OK!" Hải An thừa nhận là mình sai.
"Hai bảo bối, tối nay các con muốn ăn cái gì?"Tiểu Ảnh nhìn Cung Diệu và Cung Duyệt hỏi.
Cung Duyệt ôm búp bê Barbie,"Dì Tiểu Ảnh, có món gì ngon ạ?"
"Thành phố A rất nhiều món ngon, muốn ăn cái gì đều có!"
"Con nghe mommy nói, thành phố A ăn ngon nhất chính là lẩu, con chưa từng ăn qua món đó."
"Được , dì Tiểu Ảnh liền dắt hai đứa đi ăn lẩu!" Dứt lời, Tiểu Ảnh trực tiếp đem Cung Duyệt ôm lên, nói đi là đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro