Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Như vậy mới kích thích

Hai người trò chuyện một thời gian, Lục Nhất Sâm lại lần nữa nghĩ ngợi về "Cung Duyệt"

Bởi vì hắn một chút đều không cảm thấy "Cung Duyệt" là một đứa trẻ, hơn nữa suy nghĩ rất có chủ kiến, lại còn thông minh. Không thể đánh giá thấp được.

Những lúc con bé làm nũng mới thực sự ra dáng của một đứa trẻ. Ngoài ra Lục Nhất Sâm cũng không nghĩ thêm điều gì.

Trò chuyện vui vẻ được một hồi lâu.

Thời gian cũng đã muộn, Lục Nhất Sâm mở miệng, "Được rồi, trời cũng đã khuya, nên nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nào khác chúng ta lại tiếp tục nói chuyện!"

Mặc dù phía bên kia máy tính của Cung Diệu không vui, nhưng cũng không phản khán. Tương lai sau này còn dài, liền gật đầu, "Vâng!"  Nghĩ đến dáng vẻ Cung Duyệt, không biết nên làm nũng như thế nào, trong đầu lại hiện ra hình ảnh, nói câu, "Chú đẹp trai, ngủ ngon nha".

Lục Nhất Sâm nhìn thoáng qua, nở nụ cười. Khép lại máy tính.

Cung Diệu ngồi đó cúi sầm mặt, không thể không thừa nhận rằng cuộc trò chuyện tối nay rất thú vị.

Hôm sau.

Sáng sớm, Trình Hải An liền đến công ty.

Vừa đến công ty liền nhận được hai dự án, cô thật sự bận tới túi bụi.

Mãi cho đến giữa trưa, cô mới có thể nghỉ ngơi đi xuống căn tin.

Cùng với Đoá Đoá ở trong nhà ăn công ty, hai người một bên nói chuyện phiếm một bên ăn cơm.

Lúc này, di động Hải An vang lên, nhìn vào dãy số, cô mỉm cười tiếp máy.

"Alo!"

"Mommy, là con!"

"Có chuyện gì sao?"

"Không có, chỉ là muốn hỏi mommy có đang ăn trưa không!"

"Đang ở nhà ăn đây!"

"Ở nhà ăn?"

"Đúng vậy!"

"Ăn có ngon không?"

"Không tồi!"

"Nếu ăn không quen, có thể nói con làm cơm trưa cho mommy!" Cung Diệu ở trong điện thoại nói.

Đột nhiên, trong tâm trí Trình Hải An liền hiện ra hình ảnh Cung Diệu cùng Lục Nhất Sâm gặp mặt nhau...Ngay cả khi không còn nghi ngờ gì nữa, liệu có chuyện gì xảy ra không?

"Không cần đâu!" Nhanh chóng quyết định, Trình Hải An cự tuyệt.

"Vậy được rồi!"

"Yên tâm, tuy rằng cơm trưa này ngon không bằng nhà làm, nhưng có thể miễn cưỡng ăn!" Tựa hồ cảm giác được chính mình quá kích động, Trình Hải An lại bổ sung một câu, tuy rằng nói miệng cô có chút điêu, nhưng thức ăn ở đây ăn cũng thực sự rất ngon.

"Được rồi!"

"Ừm, không có việc gì đâu, yên tâm đi!"

"Vậy con cúp máy đây!"

"Tạm biệt!"

Sau khi cúp máy, Trình Hải An lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đóa Đoá nhìn cô cười, "Không nghĩ tới bạn trai cậu đối với cậu tốt như vậy, còn muốn làm cơm trưa cho cho nữa. Không biết anh ấy là một người như thế nào?"

Hải An cười, xem ra Đóa Đoá lại đem Cung Diệu hiểu lầm thành bạn trai cô.

"Mình không có bạn trai, vừa rồi là con trai mình gọi tới!"

Đóa Đóa đang ăn cơm, thiếu chút nữa một ngụm phun ra tới nơi.

"Cậu, cậu nói cái gì? Cậu có con rồi sao?" Vân Đoá có chút hoài nghi chính mình có phải là nghe lầm rồi hay không?!

Trình Hải An nhìn thoáng qua chỉ hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể có con?

"Không những có con trai, còn con gái nữa, là long phượng thai!" Trình Hải An nói, mỗi lần nói đến hai bảo bối, trên mặt cô luôn là không tự giác nở nụ cười.

Đóa Đoá cười, "Nhận nuôi sao?"

Trình Hải An, "......Tự sinh, cam đoan là sự thật!"

"Cậu kết hôn rồi hả?"Vân Đoá càng sốc thêm.

"Không có!"

"Vậy hai đứa trẻ từ đâu ra?"

"Sinh!"

Đóa Đoá , "......"

"Chúng bao nhiêu tuổi?"

"Bảy tuổi!"

Đoá Đoá thiếu chút nữa lại phun cơm.

Bảy tuổi, lúc ấy Trình Hải An còn chưa trưởng thành....?

Hoặc là vừa mới đủ tuổi vị thành niên?

Nghĩ đến này, Đóa Đoá dùng sức lắc đầu, đem những suy nghĩ đó vứt đi.

Trình Hải An tính tình hào phóng, thẳng thắn cười, "Lúc ấy còn trẻ, vẫn chưa trải hết sự đời!"

Một câu nói làm cho Đóa Đoá lập tức vui vẻ.

Sau lời giải thích của Trình Hải An, lúc này Đóa Đoá mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

"Quả là không thể tưởng tượng!" Đoá Đoá đánh giá.

Hải an cười cười, hiện tại ngẫm lại, thực sự có chút gì đó....

"Cho nên những điểm tâm đó là do con trai cậu làm?" Đóa Đoá khó có thể tin hỏi, đến bây giờ mới biết được, cô căn bản là không có bạn trai!

Hải An gật đầu, "Không sai!"

"Quả thực là thiên tài, không biết khi nào mình mới gặp được bọn trẻ đây!" Đóa Đoá hưng phấn hỏi.

Tưởng tượng đến cảnh khuôn mặt Cung Diệu và Lục Nhất Sâm giống hệt nhau, cô lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, "Khi nào có thời gian đi!"

"Được !" Đóa Đoá cũng không nghĩ nhiều,  suy nghĩ đến lúc nhìn thấy Cung Diệu, cô ấy sẽ lại lần nữa mà phun cơm sặc sụa.
......

Ăn cơm xong, hai người lên

Chính là mới vừa đi lên, liền nhìn thấy một dáng người.

"Mộ tổng!"

Mộ tổng? Trình Hải An nghiêng mắt liếc nhìn Đóa Đoá, có chút kinh ngạc.

Mà đôi mắt cao ngạo Mộ Tình nhìn thoáng qua Đóa Đoá, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trình Hải An, ánh mắt này đối với cô vô cùng bất mãn.

Nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua, trực tiếp rời đi.

Hải An nhìn Đóa Đoá, "Cô ta cũng đi làm ở công ty?"

Đóa Đoá gật đầu, "Chỉ là được cái chức vị thôi,  phó giám đốc bộ phận thiết kế, nhưng cực hiếm khi xuất hiện ở công ty!"

"MK cũng nhận loại người rảnh rỗi này sao?" Trình Hải An tò mò.

"Ai lại không dám nhận bạn gái Lục tổng vào công ty chứ?"

Trình Hải An gật đầu, thì ra là thế.

Cô thật quá xem trọng Lục Nhất Sâm, cho rằng hắn không nhận những người lười biếng vào làm việc ở công ty, không nghĩ tới lại cho bạn gái mình ở chỗ này.

Khóe miệng cô cười cười, không suy nghĩ thêm điều gì.

Nhưng Đóa Đoá nhìn cô, "Mình cảm giác như cô ta có thù chuyện gì với cậu phải không?"

Vì thế, Hải An liền đem chuyện lần đầu gặp Mộ Tình kể cho Đóa Đoá nghe. Đoá Đoá sau khi nghe xong liền cảm thán, "Khó trách được cô ta lại nhìn chằm chằm vào cậu!"

"Hết cách thôi, đúng là oan gia ngõ hẹp!" Hải An thở dài.

"Có chuyện này mình muốn khuyên cậu, chớ chọc phải cô ta, tuy rằng nhìn thực thanh cao hiền lành, nhưng khi nảy sinh ác độc lên cũng không dám tưởng tượng nổi. Đã từng có nữ đồng nghiệp không cẩn thận tiếp cận Lục tổng, suýt đã bị cô ta giết chết!" Đóa Đoá nói, nghĩ đến chuyện kia, nhịn không được rùng mình một cái.

"Thật sao?"

Đóa Đoá gật đầu, "Thực ghen tị, nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nói đúng hơn đều do cô ta đoạt được!" Vân Đóa nói với một cảm xúc vô hạn, "Chúng ta đều nỗ lực hướng về phía trước, chỉ là trước sau đều thua họ ở vạch xuất phát. Có một người cha giàu có và bạn trai tài giỏi!!"

"Rất có đạo lý!"

"Cho nên cậu không nên chọc giận cô ta, đúng rồi, đặc biệt không nên tới gần Lục tổng, nếu bị cô ta bắt gặp...... Kết cuộc chỉ có sự bi thảm!" Đóa Đóa thở dài.

Trình Hải An lắng nghe liền gật đầu, hiện tại đối với Mộ Tình, cũng coi như có chút hiểu biết.

"Được rồi, cậu đi vào trước đi, mình đi vào toilet một chút" Đoá Đoá nói.

Trình Hải An gật đầu, hai người tách nhau ra.

Trình Hải An về vị trí làm việc, có chút khát nước, liền cầm lấy cái ly đi đến phòng trà.

Công ty MK, thiết bị hạng nhất, mỗi bộ phận đều có một gian trà riêng, hơn nữa bên trong cái gì cũng có.

Nếu muốn trốn việc, lấy cớ này đến chỗ này cũng không tồi.

Hải An rót một ly nước, vừa định rời đi, liền nghe được âm thanh bên ngoài truyền tới.

"Nhất Sâm, anh xuống văn phòng của em đi, nơi này thường ít người bước đến lắm." Mộ Tình nũng nịu nói

Trình Hải An sửng sốt.

Tuy rằng Mộ Tình nói qua mấy câu, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Nhất Sâm?

Lục Nhất Sâm?

Lời nói của cô ta quá gợi mời!

Theo bản năng, bước chân Hải An không định rời đi, sợ sẽ gây ra bất cứ hiểu lầm nào.

"Nơi này là công ty!"

"Nhưng không có người!"

"Chờ lát nữa liền có người đi đến!"

"Không sao, văn phòng của em sẽ không có người, hơn nữa, bọn họ ở bên ngoài, bên ngoài khác bên trong, không phải càng kích thích hơn sao?" Mộ Tình hỏi, lời nói mềm mại như kẹo bông gòn quấn chặt trái tim mọi người.

Trình Hải An, "......" Xem ra Đóa Đoá nói không sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong a.

Mộ Tình nhìn qua rất thanh cao, không nghĩ tới lại thích những chuyện "Kích thích" như vậy.

Hải An liền đứng ở trước gian trà, cô cũng không phải cố ý nghe lén, lại thấy bất lực.

"Mọi người sẽ sớm trở lại!"

"Vẫn còn hai mươi phút nữa, Nhất Sâm, anh có thể cảm giác được, em cũng rất muốn......" Mộ Tình dịu dàng nói, âm thanh trở nên mệt mỏi.

Giọng nói cô ta thực sự rất khác biệt từ người này sang người khác!

Gian trà cách văn phòng của Lục Nhất Sâm không xa. Bọn họ có đang ở trước cửa không?

Vì thế, cô liền nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền đến......

Trình Hải An bất đắc dĩ.

Mặc dù mọi người đều đã quay lại nhưng đó không phải là vấn đề!

Vấn đề là ở chỗ này......

Xem ra mọi thứ về Lục Nhất Sâm không phải là giả!

Trình Hải An đứng ở bên trong, nghĩ ngợi rằng có nên bước ra ngoài hay không?

Nếu không ra ngoài, có tính là nghe lén hoặc nhìn trộm hay không?

Quên nó đi.

Để tránh Mộ Tình lại hiểu lầm.

Hải An vừa chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài, cũng không biết ai đã đem chậu hoa đặt trước cửa, thực không may, Hải An đã đá nó, cây trong chậu liền rơi xuống.

Vì thế, hai người bên ngoài liền kinh động một phen.

"Ai?" Mộ Tình mở miệng, ánh mắt không vui nhìn về phía gian trà bên này.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

"Khụ khụ!" Hải An giả vờ ho khan vài tiếng, bưng ly nước ra ngoài.

"Thật ngại quá, tôi vẫn chưa nghe thấy gì cả, cũng không có nhìn thấy điều gì!" Hải An bước ra với một nụ cười rạng rỡ và lo sợ.

Lục Nhất Sâm nhìn Hải An mỉm cười, hết sức chói mắt.

Mộ Tình cũng nhìn Trình Hải An, cau mày không vui, lại là cô ta?

Người phụ nữ này......

"Sao cô lại ở chỗ này?" Mộ Tình không vui hỏi.

Hải An nhìn nhìn ly nước, "Đương nhiên uống nước rồi! Nếu không phải, là tôi cố ý nhìn lén các người à!"

Mộ Tình hỏi một câu thật ngớ ngẩn!

Lục Nhất Sâm khóe miệng cong lên, "Tôi còn tưởng rằng Trình tiểu thư trốn ở chỗ này để theo dõi chúng tôi!"

Hải An thật muốn phun một ngụm nước vào mặt hắn.

Bọn họ có gì đẹp mà phải theo dõi chứ!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng Trình Hải An vẫn cười, "Lục tổng chớ nói đùa!" Huống chi cũng không có gì đẹp đẽ!

"Phải không? Cô chắc chứ?" Lục Nhất Sâm hỏi lại, khóe miệng hắn ái muội thực rõ ràng.

Trình Hải An, "......" Không biết hắn vì cái gì sẽ hỏi lại, nhưng là Trình Hải An vẫn là chột dạ không nói nữa.

Nhìn họ, Mộ Tình nhăn mày, chẳng lẽ bọn họ có cái gì?

"Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước, không quấy rầy hai vị!" Nói xong, Trình Hải An bưng ly nước, ngượng ngùng cười rời đi

Mộ Tình đứng ở đó, có chút thất vọng, đã lâu đều không cùng Lục Nhất Sâm ở bên nhau, mỗi lần đều bị Trình Hải An phá vỡ. Điều này khiến cô không thể chịu đựng được.

"Nhất Sâm......"

"Mộ Tình, nơi này là công ty, đừng lặp lại lần sau!" Nói xong, Lục Nhất Sâm trực tiếp đi trở về văn phòng mình.

Mộ Tình đứng tại chỗ, đôi bàn tay trắng như phấn gao gắt nắm chặt, hiện tại tâm trạng cô không tốt, cô sẽ không làm chuyện đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro