Chương 1: Gặp mặt [1554 chữ]
Lúc nhận điện thoại của mợ gọi đến, Lục Y Y đang ở cùng bạn bè đành phải chào tạm biệt.
Bên ngoài trời nắng to, nếu không phải vì gửi đến bạn thân thì cô chẳng ra đường, hôm nay là ngày cô gặp mặt đối tượng kết hôn tương lai.
"Cháu ở đâu? Mợ kêu chú Lý qua đón cháu." Mợ cô đã chuẩn bị số lượng lớn trang phục cho cô từ vài ngày trước. Những bộ quần áo này là quần áo bình thường, phù hợp để đi xã giao.
Nhà họ Hà cần một đối tác mạnh mẽ, và hôn nhân là công cụ thực tế để hợp tác vững chắc.
Cậu mợ không có con gái, nhưng cho dù có thì hai người họ cũng không sẵn lòng đặt con mình vào tình cảnh như thế. Thế nên, Lục Y Y là đối tượng thích hợp nhất, bản thân cô cũng coi đây là trách nhiệm của mình.
"Tiểu Vũ đã lên máy bay, con sẽ quay về." Tắt điện thoại, Lục Y Y thở phào nhẹ nhõm.
Cậu mợ đối với cô đủ tốt, để cho cô tốt nghiệp đại học rồi mới ép kết hôn.
Công ty của cậu mợ cũng vì thế mà gian nan vất vả trong ba năm.
Nhưng mà, tất cả chuyện này đều do cô sai, nếu không phải cô thì Hà gia cũng không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ông ngoại cũng sẽ không thể thổ huyết mà chết.
Thời gian trôi qua, với Lục Y Y mà nói, chỉ mới vài năm thôi nhưng tựa như mấy đời.
Khuôn mặt của cha, mơ hồ không nhớ rõ, người đàn ông lúc nào cũng nói lời yêu thương, đã qua đời và để lại mình cô trên thế giới này.
Người mẹ tốt bụng của cô lại không từ bỏ cha dượng dâm loạn, khởi đầu cho cơn ác mộng tuổi mười sáu.
"Bố, đứa con yêu thương của người sẽ sớm kết hôn ."
Ngước mặt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, Lục Y Y như một con bướm sắp cất cánh.
Trên thế giới này, hai người cô yêu nhất đã đi xa rồi.
Bố và ông ngoại.
Và người đàn ông cô yêu nhất, đã đẩy cô vào địa ngục mãi không sống dậy được.
Liên Tỉnh.
Tội ác không dung thứ được.
Lục Y Y cảm thấy Liên Tỉnh chính là kiếp nạn của cô.
Rõ ràng là oán thù đến chết lặng, nhưng cô vẫn nhớ đến hắn. Kẻ đó là người sớm tối khuyên nhủ, thì thầm an ủi cô. Khi cô cố tự sát nhiều lần, anh kiên nhẫn giải thích và cổ vũ.
Hắn nói rất nhiều về đạo lý con người, và về số phận xoay chuyển.
Là hắn nói cho cô, chỉ cần còn sống, những điều tốt đẹp sẽ đến.
Phải mất hai năm để cô tin rằng cô còn sống là điều tốt hơn tất cả, nhưng mà hắn chỉ cần hai ngày để khiến cô chết một lần nữa.
Làm thế nào mà cô sống sót sau khi hắn biến mất ba năm trước?
Cứ như đã trải qua mấy đời, Lục Y Y nhớ tới bộ dáng có chút buồn cười, thực tế là cô còn sống đây, da mặt cô đủ dày đấy.
"Tiểu thư."
Chú Lý lái xe đi tới, liền thấy Lục Y Y ngửa đầu không biết đang nghĩ cái gì. Ông là lái xe của nhà họ Hà, đối với chuyện trong nhà, nắm rõ không ít thì nhiều, kỳ thực thật đau lòng cho con bé. Mỗi người đều có số mệnh riêng của họ, ông là người suy nghĩ xưa cũ, chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này quả nhiên có chút mệnh khổ.
"Phu nhân đang chờ cháu, bữa tiệc tối nay, cháu phải về sớm chút để chuẩn bị."
"Dạ, cháu đã biết."
Chiếc xe di chuyển chậm rãi, Lục Y Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, một ngày nắng đẹp.
Sau khi trở về nhà, mợ cô quả nhiên đang chờ cô ở cửa, vừa thấy cô về, lập tức đưa cô lên lầu.
"Đầu tiên là rửa mặt, sau đó ăn một nhẹ một chút. Xong thì về phòng ngủ, nhìn qua một lượt quần áo mợ đã chọn nhé, đẹp lắm."
"Con không đói bụng, để dì Lưu làm cho con chén canh trứng là được rồi. Con sẽ đi tắm ngay bây giờ."
Rửa mặt, ăn vận mất thời gian kha khá, quần áo thử liên tục, đến lúc Lục Y Y mệt rã mới có được quyết định ưng ý.
Một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, cao trên đầu gối với những bông hoa màu xanh nhạt.
"Tóc xõa thẳng nhé?"
"Vén lên như cũ đi ạ."
Tóc của Lục Y Y rất dài, nhưng nhìn chung thì không tốt lắm, hơn nữa tóc ngắn nhiều, dễ rối. Nếu cô xao lãng một chút, lúc đầu còn hoàn hảo, nhưng qua một thời gian sẽ không còn thẳng thớm nữa.
Tay nghề chải tóc của mợ rất khá, bà làm liên tù tì một hồi cho Lục Y Y một mái tóc chỉnh chu và đẹp đẽ.
"Đối phương là cậu hai nhà họ Vương, tuy rằng so với con có hơi lớn, khoảng mười tuổi nhưng xu hướng bây giờ bên nam lớn hơn một chút cũng bình thường, hơn nữa diện mạo tốt lắm, Y Y, không phải cậu mợ không thương xót con, mà là..."
"Con biết mà mợ."
Lục Y Y ngược lại tự an ủi, "Con đã sớm không còn thơ dại rồi, nếu bản thân con không đồng ý thì cũng chẳng có ai ép con được, nên mợ không cần phải áy náy."
Nghe thấy Lục Y Y nói như vậy, mợ cô cũng không biết nói gì, có quá nhiều thứ mù mờ phía trước."Khi gặp gỡ người ta, con nên cười nhiều một chút, như vậy mới đúng cô gái trẻ đầy sức sống."
"Con biết rồi."
Khu biệt thự của họ Vương ở Đông Thành, Lục Y Y cùng mợ mất một giờ ngồi xe mới đến nơi.
Đã bảy giờ rưỡi, khách được mời đều đã đến. Lục Y Y vốn tưởng bản thân mình sẽ lo lắng, nhưng thực tế cô thấy bản thân chẳng có cảm giác gì cả.
Năm gần đây nhất, trong khi xác định tinh thần của cậu mình phục hồi hoàn toàn, những lúc tham gia yến tiệc, mợ sẽ đưa cô theo. Nhưng mỗi lần như thế, Lục Y Y sẽ không đứng lâu trong đám tiệc, cô có thói quen kiếm một chỗ cao quan sát mọi người, giống như muốn cho mình một vị trí trong tái sinh, mà bây giờ cô không bao giờ thể đứng cao như thế để nhìn xuống những bữa tiệc linh đình nhạt nhẽo.
Được phục vụ dẫn vào sảnh chính của yến tiệc, Lục Y Y đi theo mợ chào hỏi từng vị phu nhân, từng vị tiểu thư. Quả nhiên, mợ cô cũng thật vất vả, địa vị phu nhân phụ thuộc vào tình hình gia thế, bây giờ bà ở trong nhóm chẳng có chút tiếng nói nào.
"Lục tiểu thư thật đúng là càng ngày càng đẹp."
Cô họ Lục, lại đi theo phu nhân nhà họ Hà.
Xung quanh râm rang lời chế giễu về danh tính của cô, bị chế nhạo cả năm riết thành quen, Lục Y Y nghe lọt tai, bên ngoài cười lấy lệ, làm bộ nghe khen chân thành. Đang lúc này, lại nghe thấy mọi người kinh ngạc đứng lên, cứ như có khách quý đến. Xã hội chính là thế, chỉ có thân phận là đại diện tất cả.
Quả nhiên, chỉ có chủ nhân của Vương gia đã mời tiệc trong hội trường, lúc này đã vội vàng gọi anh. Lão Vương đi cùng đứa con lớn nhất của mình ra ngoài chào mọi người, khiến cho ai nấy đều bàn tán.
Nhưng mà những điều này đều không liên quan đến Lục Y Y.
Cô đứng phía sau mợ, đón nhận sự đánh giá của Vương phu nhân cùng con trai thứ của Vương gia.
"Cô bé có vẻ tốt tính nhỉ." Vương phu nhân nhìn cô một lúc lâu, lúc này mới mỉm cười, dặn dò con trai mình nên chơi với cô nhiều hơn.
Kỳ thực, một cái vòng luẩn quẩn, hai người đã quen biết nhau từ lâu, nhưng khoảng cách tuổi tác khác biệt, sự xa cách về giao tiếp, không hề có điểm chung nào, Buổi gặp mặt, họ chỉ chào hỏi qua loa. Bây giờ thì lại bắt đầu một mối quan hệ mới.
"Ân gia tới."
"Ân gia cũng tới rồi sao?"
Đám đông bắt đầu thì thầm to nhỏ, mọi người nhìn quanh, Lục Y Y cũng có chút tò mò. Sau đó rất nhanh thấy lão Vương cầm tay một người trẻ tuổi bước vào sảnh với ánh đèn rực rỡ. Lục Y Y nhìn thoáng qua, nhưng cô sốc ngay tại chỗ, có thể thấy ngay cô đã sớm run rẩy đứng dậy, không khỏi rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro