Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Không cam lòng - Phong Tín và Mộ Tình ngủ nhờ ở quán trọ

Tóm lại, mặc dù cả hai đều âm thầm không đồng tình với quyết định này, nhưng vào hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Phong Tín đã cùng Mộ Tình xuất phát. Mặt trời lên, cả một đội nghi thức dài đến đón Thái Tử điện hạ hồi cung, hàng người nối tiếp nhau đi lên núi Thái Thương, Tạ Liên ủ rũ tiến từng bước về phía cung điện. Hồi cung, bái kiến Quốc chủ, Vương Hậu, nói qua lại mấy lời, mẹ con đoàn viên, nói về nỗi khổ ly biệt, nói rồi lại nói, lướt qua không nhắc tới nữa.

Lại nói, hai người Phong Tín Mộ Tình mặc dù có nhiệm vụ lịch luyện, nhưng phải đi nơi nào để lịch luyện, cần trải qua chuyện gì, tốn hao nhiều ít, làm được gì mới tính là hoàn tất lịch luyện, đều phải tự mình sắp xếp. Thái tử điện hạ mỹ kỳ danh muốn rèn cho hai người có chính kiến riêng, nhưng Phong Tín Mộ Tình biết, chủ của họ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong Hoàng thành, sau khi xuất cung, hết thảy Đông Nam Tây Bắc y đều không biết phân biệt, muốn lệnh cũng không biết lệnh thế nào, lấy cớ là rèn cho họ có chính kiến. Mà hai người thì cũng chưa từng ra ngoài thành, không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng thầm nghĩ nếu là đi lịch luyện, hẳn là nên đi chỗ nào xa lạ, thế là liền đi ra khỏi thành.

Mười bốn tuổi, Phong Tín đã được chọn làm thị vệ Thái tử, hơn một năm qua đều ở cạnh Tạ Liên, bây giờ tách ra, tất nhiên không thể yên lòng, lại bởi vì bị ép đi cùng Mộ Tình, trong lòng càng thêm phiền muộn, trên đường đi trầm mặt không nói lời nào. Lại nói đến Mộ Tình, từ khi được Tạ Liên tín nhiệm cho y làm hầu cận, y cũng dính vào Tạ Liên suốt ngày, bây giờ rời đi, thái độ cũng không được tự nhiên, mà càng giống như là đang sợ hãi, đi trên đường, đeo một cái túi lớn, bả vai có chút rụt lại, cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.

Phong Tín thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của hắn phiền phức, lập tức hung hăng đập hắn một cái, nói: "Không ưỡn ngực ngẩng đầu được à? Dù sao cũng là hầu cận của điện hạ, ngươi chú ý hình tượng của mình một chút, đừng làm cho huynh ấy mất mặt."

Mộ Tình lại càng thu mình lại, cảnh giác nhìn hắn, sau đó đi cách hắn xa hơn một chút.

Phong Tín nhìn y chằm chằm, "Làm sao? Vậy cũng không tức giận, ngươi không có xương cốt hả?"

Mộ Tình quay đầu, nhịn không được nói khẽ: "Ta rất tức giận."

Âm giọng của hắn thực sự làm cho lòng người tức giận. Phong Tín sải bước đến trước mặt hắn, vừa há miệng, Mộ Tình bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, Phong Tín bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc: "... Ngươi làm sao?"

Mộ Tình nhận ra hắn chỉ là đi tới cạnh y, không có ý động thủ, ngượng ngùng ngồi xổm một hồi, đứng lên, giống như bị mất mặt, tâm tình bất định, một lát sau, thì thào nói: "Điện hạ nói, không cho phép ngươi đánh ta."

Phong Tín nói: "Như con muỗi vậy, lão gia, ngươi có thể nói chuyện lớn tiếng chút hay không? Còn nữa, ai muốn đánh ngươi? Ngươi thật sự là, già mồm chết được. Đến lúc này đã biết nhắc đến điện hạ rồi? Bình thường cũng không thấy ngươi có bao nhiêu tôn kính đối với y."

Mộ Tình ngưng thần nhìn hắn, lúc này mới yên lòng, cúi đầu, lại bắt đầu đi về phía trước.

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút không cam lòng nói: "Ta rất tôn kính."

Phong Tín đã sớm quên chuyện lúc đó, nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi, không kịp phản ứng, qua một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ngươi thật sự là có bệnh, nếu muốn phản bác ta thì nói liền đi, đã không phản bác, vậy thì ngậm miệng. Tự nhiên chuyện đã qua lâu thì bỗng nhiên nói lại, dọa người ta muốn nhảy lên một cái."

Mặt Mộ Tình đỏ bừng, cúi đầu xuống, không nói gì tiếp.

Trùng hợp, Phong Tín cũng không có lời nào hay ho để nói với hắn, hai người cùng trầm mặc đi ra thành.

Cứ như vậy đến gần hết cả một ngày, đợi đến buổi chiều, đã tới thị trấn nhỏ của Hoàng thành bên cạnh. Phong Tín còn đỡ, thỉnh thoảng sẽ ra khỏi thành chơi một chút, tới lui chỗ này, cũng coi như quen thuộc. Mộ Tình cho tới bây giờ chưa từng đi xa như vậy, cảnh tượng lạ lẫm phủ đầy mắt, không khỏi khiến y cảnh giác hơn một chút.

Sắc trời đã tối, hai người liền tìm một quán trọ trong trấn để nghỉ chân. Phong Tín mua hai gian phòng, đang muốn trả tiền, Mộ Tình rốt cục nhịn không được, mở miệng lần nữa nói: "Không có ý tứ, đổi thành giường chung đi."

Sắc mặt chủ quán lập tức liền trở nên khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, thu tiền từ tay Mộ Tình, đưa bọn hắn đến chỗ giường chung.

Phong Tín nhìn xung quanh, cảm thấy không có cách nào đặt chân vào, không khỏi oán giận nói: "Ngươi đổi làm gì?"

Mộ Tình giữ lấy bọc đồ hắn tiện tay vứt xuống, cất kỹ, cúi đầu nói: "Điện hạ nói, một tháng thời gian, phải biết tiết kiệm. Nghe ta."

Trước khi ra ngoài, Tạ Liên đặc biệt dặn dò, bọn hắn là đang đi lịch luyện, không phải đi du ngoạn, cho nên tiền mang theo cũng không nhiều. Phong Tín không hiểu chuyện tiền bạc, cũng không chút để ý, Mộ Tình cũng đã sớm tính toán, xem mỗi người mỗi ngày được tiêu xài nhiều nhất bao nhiêu.

Phong Tín tự biết mình tính sổ sách không được, y lại đem lời của Thái Tử điện hạ ra mà nói, thực sự không có cách nào phản bác, chân hoạt động cả một ngày đã mỏi, đành phải tìm chỗ để nằm. Một lát sau, chuẩn bị nằm xuống ngủ một chút, lại phát hiện Mộ Tình yên lặng ngồi bên cạnh hắn, đặt một cuốn sổ nhỏ trước mặt lén lút viết cái gì, liền tò mò đưa đầu qua, "Ngươi viết cái..."

Mộ Tình lập tức giấu sổ đi, không đợi mực khô, đóng lại nhét vào trong lồng ngực mình, rụt người về phía sau.

Phong Tín không phải là rất muốn biết, nhưng nhìn cái bộ dáng này của hắn liền sinh tâm mâu thuẫn, nói: "Ngươi đang viết gì mà không thể cho người ta nhìn? Lấy ra!'"

Mộ Tình không nói gì, ôm cuốn sổ đang nằm trong ngực chặt hơn một chút.

Phong Tín nói: "Ngươi giấu cái gì mà thấp thỏm không yên? Lấy ra, ta nhất định phải xem!" Hắn nói xong liền sấn tới muốn giành, Mộ Tình có chút sợ, nhét vào lớp vải áo, không dám gây xung đột với hắn, liều mạng lùi về sau tránh, nhưng vẫn là bị hắn giữ chặt.

Phong Tín chế trụ Mộ Tình, áp chặt y trên giường, giữ bàn tay đang che trước người, mò vào trong y phục của y. Mộ Tình không dám hét, lại không dám đánh hắn, đành phải liều mạng giãy giụa chống cự, kìm nén đến vành mắt phiếm hồng. Hai người huyên náo một hồi, đánh thức những người cùng phòng khác, thấy cảnh tượng này lập tức lấy tay áo che mắt, rối rít nói: "Hai vị làm thế này thì còn ra thể thống gì?"

Phong Tín cũng biết được hành động này có chút mờ ám, nhanh chóng dừng lại. Mộ Tình bật dậy ngồi thẳng, thân người cong lại mặt nóng lên, ngại đến mức muốn độn thổ. Phong Tín nói: "Không phải như các vị nghĩ, Ta chỉ là... Tìm hắn để lấy đồ."

Cũng không biết họ tin nhiều hay ít, tất cả đều lắc đầu nói một câu người trẻ bây giờ, lại nằm xuống tiếp tục ngủ. Ánh mắt tụ tập trên người nãy giờ rốt cục cũng dời đi, Mộ Tình lúc này mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt Hắc Diệu Thạch lóe sáng, căm hận trừng Phong Tín, một lát sau cam chịu móc ra quyển sổ, ném tới, "Ngươi muốn xem thì xem đi."

Mới nãy còn là bộ dáng thà chết không đưa, hiện tại tự mình giao ra. Phong Tín quả thực cảm thấy không hiểu được, nhưng vẫn là lật ra nhìn, lập tức bó tay.

Bên trên quyển sổ kia từng hàng chữ cực nhỏ lít nha lít nhít viết thành một mảnh, tất cả đều là tính toán chi tiêu trong vòng một tháng, điều lệ rõ ràng, chữ viết tinh tế chỉnh tề, bất quá...

Phong Tín nói: "Cái này có gì mà không thể cho ta xem?"

Hắn dứt lời, tiện tay ném quyển sổ về cho Mộ Tình, trong lòng oán thầm hai câu, cũng không suy nghĩ nhiều, nằm xuống ngủ.

Qua rất lâu, đợi đến lúc hắn mê man muốn ngủ, Mộ Tình bỗng nhiên nói một câu: "Bị ngươi nhìn thấy, lại nói ta đang tính kế."

Câu nói của Phong Tín ban nãy là thuận miệng mà nói ra, không hẳn muốn y trả lời, lúc này y bỗng nhiên mở miệng làm Phong Tín bị dọa đến tỉnh, tức giận gần chết, nói: "Ài, ta không có ý gì cả, với lại ngươi lần sau có thể đừng đột nhiên nói chuyện hay không? Có cái gì muốn phản bác, nói thẳng không được sao? Sợ muốn chết."

Hắn nói xong quay sang hướng khác, không đầy một lát ngủ thiếp đi. Mộ Tình đợi đến lúc hắn thật sự đã ngủ, lúc này mới dám cầm lấy quyển sổ hắn ném tới bên cạnh mình, tận lực tìm cách cách hắn ra xa một chút, cũng nghiêng người nằm xuống.

Chỉ là, mãi vẫn không ngủ.

_____Hoàn chương 2_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro