Quý Ông Cuối Cùng - Chương 26
Thịnh Diêu vừa mới rời đi để quay về phòng bệnh của mình thì Thẩm Dạ Hi liền bước vào, mở cửa hỏi: "Tương Hồ, trước khi có vụ nổ xảy ra có phải cậu đã nhường chỗ ngồi cho một đứa trẻ?
Khương Hồ sửng sốt, gật đầu.
Thẩm Dạ Hi đầu tiên là thở dài, sau đó sắc mặt không mấy dễ chịu mà trừng cậu: "Cậu có phải ngốc không vậy? Trên xe nhiều người, đâu tới cậu tỏ vẻ phong độ? Bản thân đi đường còn chưa vững nữa."
Khương Hồ không để ý tới thái độ của anh, dừng một chút: "Ý của anh đây chính là động cơ mà tên tội phạm đặt bom, chỉ là để xem có người nhường chỗ ngồi cho đứa nhỏ hay không? Cô ta cảm thấy loại hành động này đều là hư tình giả y, cho nên để trái bom ở bên cạnh người nhường chỗ ngồi cho đứa nhỏ, để chứng minh người đang trong đối diện với sinh tử liệu có thể vẫn như trước bảo vệ đứa nhỏ?"
"Tôi hỏi cha mẹ đứa nhỏ bị hại ở trong xe trên đường chín mươi bảy, người nhường chỗ ngồi chính là Trương Kiện, cũng là người bị hại của vụ án diệt môn."
"Cho nên... căn cứ vào mối liên hệ này, anh hoài nghi tội phạm của vụ án đặt bom cùng vụ án diệt môn là cùng một người?" Khương Hồ hỏi.
Thẩm Dạ Hi ngoài ý muốn gật gật đầu.
"Không có khả năng." Khương Hồ không hề nghĩ ngợi gạt bỏ, "Không có khả năng là cùng một người."
Thẩm Dạ Hi chỉ nhìn cậu: "Nói tôi không đúng, lý do của cậu là gì?"
"Tình hình vụ án diệt môn tôi cũng có từ Thịnh Diêu nhìn qua, có vài điểm quan trọng, tính cách kẻ giết người này vô cùng cực đoan, mà hắn đối với người bị hại có oán hận rất lớn, khiến cho hắn ngay cả đứa nhỏ cũng không muốn bỏ qua. Chém giết quá độ chứng minh hắn đang trong tình trạng điên cuồng, mà chữ bằng máu trên tường, càng như là đang đắc ý dào dạt tự khoe hai chữ 'Thẩm phán', thật giống như tuyên bố bản thân đang ở vị trí rất cao, có quyền khống chế cực lớn, có thể tùy ý lên án tội ác của bất kì ai cùng chấp hình phán xét. Hung thủ có mong muốn khống chế cực mạnh, bình tĩnh, máu lạnh, tàn khốc. theo ý của tôi, đó là một người đàn ông hung tàn cố chấp."
Thẩm Dạ Hi không có cắt lời cậu, hơi nhíu mày lại, giống như đang cân nhắc lời nói của Khương Hồ.
"Mà tội phạm đặt bom trên xe, là một người phụ nữ có cảm tình rất mạnh liệt, căm phẫn, hoang mang, cô tuy làm ra hành vi tổn thương người khác, nhưng cô cũng ôn nhu, cẩn thận, làm việc do dự, mê mang không đành lòng."
"Tôi lần đầu tiên nghe thấy một người dùng từ ngữ tốt như vậy để hình dùng tội phạm đặt bom." Sau một lúc lâu, Thẩm Dạ Hi mới nhẹ nhàng nói.
"Dạ Hi, tôi chỉ đang phân tích sự thật."
Thẩm Dạ Hi sửng sốt, sau một lúc lâu, mới chỉ vào Khương Hồ hỏi: "Cậu... cậu vừa gọi tôi là cái gì?"
Khương Hồ không hiểu nháy mắt mấy cái: "A?"
"Cậu gọi tôi là 'Dạ Hi'?"
"Ách... Nga, thực xin lỗi, Thẩm..."
"Không, đã gọi tên của tôi cũng được." Trên mặt Thẩm Dạ Hi lộ ra nụ cười mà Khương Hồ không đoán được, đối với Thẩm Dạ Hi anh minh thần võ mà nói, không thể không nói, nụ cười này có hơi ngốc, "Ân, nghe rất thuận tai."
"..." Khương Hổ không hiểu ra sao cả.
Lúc này cửa phòng bệnh bị người gõ vang, Khương Hồ quay đầu nhìn sang, vừa lúc thấy một người đàn ông, trong tay ôm một bó hoa và một bình giữ ấm đang đứng ở nơi đó, "Chú An, sao chú lại tới đây?"
"Ân, chú đến thăm con." An Tiệp cười gật đầu với hai người, "Dạ Hi nếu như có việc gấp thì đi trước đi, chú thừa dịp các học sinh đang nghỉ đông nên tranh thủ qua đây một chút, người thích hợp ở chỗ này chăm sóc người bệnh vẫn là chú."
Thẩm Dạ Hi đột nhiên cảm thấy người đàn ông tươi cười xinh đẹp này có hơi chói mắt, nhìn lại đám người trong cục không ai được như vậy!
Nhưng, bên trên vẫn còn một người – cục trưởng Mạc ơi cục trưởng Mạc, chưa bao giờ nhìn thấy ông rối loạn bao giờ, không biết khi ông bị đội mũ xanh thì sắc mặt có thay đổi gì không.
Anh miễn cưỡng cười trừ một cái, đứng lên: "Vừa lúc Di Ninh gọi điện bảo tôi quay về cục, nói là phần tài liệu đã được sắp xếp lại, tôi phải quay trở lại nhìn xem, vậy phiền thầy An rồi."
An Tiệp nhìn bóng dáng Thẩm Dạ Hi, hơi hơi nhướng mi... Ân, Dạ Hi đứa nhỏ này ánh mắt lúc cuối khi nhìn về phía mình, không giống bình thường lắm. Người đàn ông vô cùng nhàm chán e sợ thiên hạ bất loạn lộ ra nụ cười ác liệt trên mặt, việc này thật sự rất thú vị nha.
Ánh mắt An Tiệp rất lớn, nhưng cũng không muốn mở hết, luôn mang theo bộ dáng vài phần lười biếng híp mắt, khiến cho khuôn mặt thanh tú gia tăng thêm vài phần không đứng đắn. Ông đem hoa cùng bình giữ ấm đặt trên đầu giường Khương Hồ: "Không đến nửa năm liền vào bệnh viện, trong nước nguy hiểm như vậy sao?"
Khương Hồ hơi nhún nhún vai, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng bởi vì động đến vết thương làm cho khuôn mặt cậu hơi nhăn nhó một xíu: "Phải nói như thế nào đây, do sống nhiều 'thuyền' thì càng có nhiều thử thách đúng không?"
"Con muốn nói do số không tốt, do sống mà làm nhiều sai trái à?" An Tiệp ngồi ở cạnh giường cậu, cau mày, "Năm mới đến nhà chú ăn đi, chú sẽ giúp con bồi bổ tốt tiếng Hán, người ta nói tiếng trung của một người cảnh sát là văn hóa"
(Chi Do từ 船 [chuán]: thuyền với từ 舛 [chuăn]: sai trái giống giống nhau nên tiểu Tương phát âm sai)
Khương Hồ nở nụ cười: "Con không có thiên phú về ngôn ngữ như chú, có thể học được từ ngữ dùng hằng ngày là đã giỏi lắm rồi."
An Tiệp trở mình xem thường: "Không có chí cầu tiến – Không thì cứ đến nhà chú ăn sủi cảo đi."
"Được." Lúc này Khương Hồ không nói hai lời, liền đồng ý – dù là gì thì người này đều là tên tham ăn, còn không thèm suy nghĩ đến nhiều phương diện khác, không thèm giả bộ gì nữa.
"..." An Tiệp chợt thấy mình quen bạn hình như không được tốt lắm, nhưng ngay lập tức, ánh mắt của ông dừng lại ở phần băng vải lộ ra trên ngực Khương Hồ, vẻ mặt có chút nghiêm lại, mi tâm hơi động, liếc mắt đến cửa phòng bệnh, đè thấp âm thanh: "Con lần này bị thương là ngoài ý muốn, hay là......."
Khương Hồ sửng sốt, lập tức hiểu được ý ông, lắc đầu: "Con nghĩ là ngoài ý muốn, theo như lời người kia, sau đó hẳn sẽ không phách lối như thế, không có hiệu quả, về việc hung thủ đặt bom cùng tên giết người, con hiện tại trong lòng cũng có chút hình dung được. Không có chuyện gì, chú yên tâm."
An Tiệp nhẹ nhàng thở dài: "Chú có lo lắng cũng không được, già rồi, có lòng nhưng không đủ sức, hiện tại là thế giới của người trẻ tuổi, chú bất quá chỉ là mỗi ngày tưới hoa, đọc vài sách giải trí, chỉ cần biết rõ cái tên kia cùng mọi người bình an là đã thỏa mãn rồi."
Khương Hồ đánh giá ông một phen: "Theo con thấy, chú còn rất trẻ."
Nếu là người khác nói ra lời này, An Tiệp cũng chỉ cười cho qua, cho dù là quanh quẩn bên tai, cũng không tiến vào được, nhưng mà biểu tình Khương Hồ nói ra lời này làm cho người khác cảm thấy rất chân thật, An Tiệp cư nhiên lại bị một câu nói làm cho cả người lâng lâng dễ chịu, ông nhịn không được cười rộ lên, nhẹ nhàng vân vê tóc Khương Hồ: "Tiểu Khương ngốc, con thật biết làm người ta thích."
Khương Hồ cố gắng trốn khỏi tay ông, tâm nói chính mình không có làm ra cái chuyện gì giả ngây a, như thế nào ai cũng cảm thấy cậu ngốc chứ?
"Đúng rồi, chú có mang cho con một vài vật dụng." An Tiệp nói, Khương Hồ nhìn ông vừa ngồi xuống vừa bắt đầu nói chuyện, một bàn tay liền đưa ra, người đàn ông tao nhã xinh đẹp này đem cái gì đó trong tay đưa tới, đó là một súng lục nhỏ kiểu 84, 7.62 mm, "Súng ống trong nước bị quản rất chặt, bất quá chú nghĩ... có đôi khi mọi người không cần để ý tới quy tắc cũ đó, người càng có ít bí mật thì càng dễ dàng được sống an toàn, con nói phải không?"
Khương Hồ nhẹ nhàng nhíu mày,sau đó liền lập tức giãn ra, nhìn vũ khí trên tay An Tiệp, nhưng không có nhận lấy, có chút không đồng ý mà nói: "Chú An, cục trưởng Mạc sẽ không đồng ý cho chú nhúng tay vào, rất nguy hiểm."
An Tiệp cười nhạo một tiếng, đưa tay chen vào chăn Khương Hồ, trực tiếp đem món quà nguy hiểm này để vào trong tay Khương Hồ ở mép chăn: "Chú còn gì mà nguy hiểm? Cầm đi, đây là quà cho con, chú đâu có làm cái gì đâu. Con cứ yên tâm, con so với... người kia kiên cường hơn."
Khương Hồ nghi hoặc nhìn ông.
An Tiệp chớp mắt nhìn cậu và nở nụ cười: "Chú nhiều năm ăn muối như vậy tích lũy rất nhiều trực giác, tin tưởng chú đi."
Đi ăn muối cùng trực giác có cái gì quan hệ, Khương Hồ suy nghĩ cẩn thận, nhận thấy mỗi lần cậu hỏi ra vấn đề nào đó liền bị mọi người chê cười nên cậu quyết định bỏ qua, im lặng không lên tiếng mà cầm cây súng lên, cậu nói: "Chú An, chú nếu không có việc gì, liền giúp con một chút đi?" (Chi: Ý là rừng càng già càng cay, ăn muối nhiều hơn ăn cơm = điều tra nhiều nên trực giác nhạy bén, tiểu Khương lại nghe không hiểu a~)
An Tiệp nhìn thấy ánh mắt của cậu, đột nhiên cảm thấy...n gày có chút lạnh nha.
"Con có chút việc phải đi ra ngoài, chú giúp con đến phòng Thịnh Diêu tìm bác sĩ Hoàng, kéo dài thời gian của y một chút."
Còn về phía bên kia, Thẩm Dạ Hi quay về cảnh cục trong tình hình không mấy vui vẻ, tin nhắn của An Di Ninh vẫn bình thường, phải nói là cục trưởng Mạc này một chút trách nhiệm cũng không có, chuyển một đống văn kiện xuống cho bọn họ. ngay cả phân loại cũng không, mọi người hít sâu một hơi, lấy một loại tư thái 'làm việc nghĩa không cho phép chùn bước', sắc mặt xanh xao đi vào trong.
Cái gì? Phí tăng ca cùng cơm trưa và tối? Nga, đừng nghĩ, đó chỉ là phù du thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro