Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quý Ông Cuối Cùng - Chương 22

Có người nói, chờ đợi là một loại hạnh phúc, nhưng mà hiện tại Thẩm Dạ Hi chỉ cảm thấy chờ đợi là một loại hành hạ kéo dài vô tận, mỗi một giây đối với anh cũng dài giống như mấy giờ.

Để được cái gì đó mà chờ đợi, đó là nhẫn nại, vì sợ mất đi cái gì mà chờ đợi, đó là chịu đựng.

Hai vụ án trong tay, thật sự rất bận rộn, cho dù Mạc Thông thông báo sẽ tìm người giúp bọn họ, nhưng Thẩm Dạ Hi vẫn ghi chép lại hết lời khai, sau đó bảo Dương Mạn và Tô Quân Tử trở về trước, một mình anh ở lại chờ thôi.

Công việc của cảnh sát đúng là rất nguy hiểm, mấy ngày trước, anh cũng ngồi ở ghế chờ bệnh viện, khi đó bên cạnh vẫn có một người cùng chờ tin tức của Thịnh Diêu, hiện tại anh lại ngồi ở chỗ này, mà người lúc đó bồi bên cạnh anh, bây giờ lại bị người khác đưa vào trong phòng cấp cứu.

Lần này người bị thương trong vụ nổ cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có Khương Hồ, nhưng vết thương khá nghiêm trọng, những người còn lại đều bị thương nhẹ, chỉ cần băng bó xong là có thể xuất viện, Thẩm Dạ Hi xoa cằm, có chút không rõ ràng.

Vụ nổ ở xe đường số hai cùng lần trước không có điểm nào giống nhau, trái bom kia chẳng lẽ chỉ là tùy tiện đặt trên xe, mỗi ngày xách đi tới đi lui trong thành phố sao? Như vậy thì hắn cần phải liên tục ngồi trên nhiều chuyến xe, là điều gì khiến hắn chỉ chọn ba chiếc để nổ chứ?

Là bởi vì trên xe có đứa nhỏ ba, bốn tuổi sao?

Nhưng mà trong thành phố đứa nhỏ ba bốn tuổi quả thật nhiều vô số kể, chẳng lẽ hung thủ chỉ gặp được những đứa này chăng? Hay là trên người đứa nhỏ có cái gì đó kích thích tới hắn?

Không, trái bom kia rõ ràng là không có ý muốn giết người, đến bây giờ chỉ là nổ mà thôi, có điều ngoài trừ có người bị thương nghiêm trọng ra thì không có người nào chết, hơn nữa thiết bị lắp đặt điều khiển từ xa vẫn không thay đổi, xe đi được nửa đường thì nổ, chắc chắn người đặt bom luôn ở trên xe.

Người này cũng chính là người chế tạo bom, bằng không không ai lại muốn nổ chết chính mình.

Tại sao lại là bom? Hay là muốn nhìn thấy cái gì?

Thẩn Dại Hi cảm thấy bản thân không thể bình tĩnh được, làm cảnh sát đã lâu, loại tâm trạng này đúng là không thể tin được, bất luận là làm cái gì, đều như là thiếu một chút. Lúc này đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ đi tới, thấy y gật đầu: "Khương Hồ?"

"Đúng, tôi là cộng sự của cậu ta."

Người này so với bác sĩ Hoàng Kì thì nhìn phúc hậu hơn, hắn cho anh một nụ cười yên lòng: "Nga, không có việc gì, chỉ may vết thương một chút là xong, có thể buổi tối sẽ tỉnh, anh cứ yên tâm."

Thẩm Dạ Hi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng đầu tiên trong ngày.

Khương Hồ không có mắt kính đang nằm yên một chỗ, thời điểm Thẩm Dạ Hi nhìn thấy cậu, phần lưng đầy vết thương phải nằm nghiêng trên giường bệnh, phần tóc mềm mại buông xuống, dừng lại ở lông mày. Một phần tư huyết thống Anh quốc trên người cậu biểu hiện cũng không rõ ràng, chỉ là làn da trắng hơn, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng, đuôi mắt rất dài, đoán chừng là do trước đó đeo kính nên không nhận ra. Ánh mắt băng lãnh đó đang nhắm lại nên không thể nhìn thấy, nhìn lướt qua khuôn mặt cậu, quai hàm kiên nghị, là một người trẻ tuổi tuấn tú.

Cậu không phải người có nét đẹp khiến người nhìn cảm thấy hốt hoảng, mà khi nhìn thấy liền khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, càng muốn nhìn tiếp mà càng nhìn càng bị cuốn hút.

Thẩm Dạ Hi thở dài, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, khủy tay chống ở trên ghế, nắm tay hờ chống đỡ khuôn mặt, híp mắt đánh giá Khương Hồ, ân... cha mẹ cậu chẳng lẽ là người thích phim kiếm hiệp? Cha mẹ mê phim kiếm hiệp luôn khát vọng có thể sinh ra một người mạnh mẽ, sảng khoái, vững chãi như vậy, vì thế mới là tương hồ.

Thuốc mê trên người Khương Hồ dường như không mạnh, cuối cùng cậu cũng cảm thấy đau, vùng giữa lông mày cau chặt, sắc mặt cùng môi càng ngày càng trắng, ngón tay không tự nhiên mà nắm lấy khăn trải giường, nhưng cậu dưới tình huống này lại không rên một tiếng, giống như việc kiềm chế chính mình đã trở thành bản năng.

Lúc này Hoàng Kì đi vào, cho Thẩm Dạ Hi một cái liếc mắt, lại nhìn Khương Hồ một chút, gật đầu: "Cậu ta ngay lập tức sẽ tỉnh."

"A?" Lúc nãy không phải bác sĩ kia vừa nói đến tối mới tỉnh...?

"Người bình thường đúng là rất lâu mới tỉnh, bất quá ai biết đồng nghiệp các người lúc trẻ có từng được huấn luyện qua cái gì, thuốc gây mê đối với cậu ta hiệu quả so với người bình thường giảm đi rất nhiều – tôi nói này, có phải hay không trong đội các anh không có người bình thường?" Hoàng Kì bĩu môi, "Thật lạ mặt, mới tới à?"

Thẩm Dạ Hi gật gật đầu: "Mới được điều đến vào đầu mùa thu, làm một nửa nghề."

Hoang Kì nhướng mi: "Nửa nghề? Thật là, người trong ngành ai cũng biết nói quý trọng mạng sống, nhưng không ai 'thông minh' giống cậu ta."

Thẩm Dạ Hi vội ho một tiếng, quay đầu giả vờ quan sát cảnh đẹp ngoài cửa sổ – Thật ra một mảnh đất cũng sẽ có vài cây cỏ dại.

Lúc này trên giuờng bệnh tràn ra một tiếng kháng nghị mềm mại: "Bác sĩ, cũng không phải tất cả các bác sĩ đều có gia đình a."

Hiển nhiên người nào đó mơ mơ màng màng mới tỉnh lại, không có ý thức được thuật ngữ 'Thông minh' trong lời của y. Hoàng Kì một chút đồng cảm cũng không để trên người Khương Hồ mà vỗ đầu cậu một cái, cảm thấy thật đã, nâng tay lên tính vỗ thêm một cái liền bị Thẩm Dạ Hi lo lắng mà giữ chặt tay: "Bác sĩ Hoàng xin nhẹ tay, cậu ta là người bệnh...!"

"Không có việc gì, đánh không chết, đánh chết thì tính là tai nạn khi điều trị."

Thẩm Dạ Hi lập tức cảm thấy mình từ trong tay y còn có mạng trở về, là việc rất không dễ dàng.

Khương Hồ nhìn người bác sĩ này, ánh mắt ngay lắp tức mang vẻ kính nể, hồi lâu mới đủ can đảm: "Bác sĩ, tôi có thể hay không cùng Thẩm đội trưởng nói vài câu?"

Hoàng Kì nói: "Không có việc gì, cậu nói một lát cũng không chết được, không cần gấp để lại di ngôn."

Khương Hồ suy nghĩ một chút: "Tôi hiểu rõ tôi chết không được, không nghĩ sẽ để lại di ngôn gì, tôi chỉ muốn nói về vụ án."

Hoàng Kì biến sắc: "Hả? Cậu còn muốn làm việc?"

Khương Hồ cảm thấy người bác sĩ trước mặt này không nên chọc vào, vì vậy liền ngậm miệng, nhìn Thẩm Dạ Hi cầu cứu.

Thẩm Dạ Hi nháy mắt mấy cái: "Bác sĩ Hoàng, chúng ta đánh cuộc đi."

"Đánh cuộc gì?"

"Khi buổi trưa lúc Thịnh Diêu đưa ra ý kiến về bản báo cáo muốn tôi ký, cậu ta hiện tại chắc chắn đã làm cho các y tá đều bảo đảm phải giữ im lặng, ông tin không?"

Hoàng Kì đằng đằng sát khí mà trừng Thẩm Dạ Hi một chút, trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy với hiểu biết của y về Thịnh Diêu, thì việc này có khả năng rất cao, liền hừ lạnh một íiếng, bước đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên.

Thẩm Dạ Hi hai tay tạo hình chữ thập trong lòng, xin lỗi người anh em, vì công tác, vì tính mạng tài sản và sự an toàn của người dân, vì để chúng tôi không bị người này làm khó... hy sinh một chút đi, chỉ một chút.

Khương Hồ sau khi thấy Hoàng Kì đi ra, lập tức định từ trên giường đứng lên, bất quá xương sườn bị thương đã cản trở cậu, thuốc gây mê tan dần, đau nhức thừa dịp lộng hành, cậu gần như lập tức nằm úp sấp trở lại, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.

"Đừng nhúc nhích!" Thẩm Dạ Hi lại càng hoảng, vội vàng đè cậu lại, hung dữ mà trừng cậu liếc mắt một cái "Còn di chuyển lão tử liền đánh cậu!"

Đáng tiếc là đồng chí Khương Hồ không có mắt kính liền nhìn mọi vật trở nên mông lung, không nhận thấy được ánh mắt hung thần của Thẩm Dạ Hi, nhưng lại cảm giác được cánh tay đang đỡ mình ôn nhu cẩn thận cực kỳ.

"Chúc mừng cậu trở thành xác ướp đầu tiên của Trung Quốc, đồng chí Tương Hồ." Thẩm Dạ Hi xoa đầu cậu, "Nói đi, tình hình gì?"

Khương Hồ hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn đau của mình, sau đó mới khó khăn mà nói: "Chỉ nổ một lần, nhưng có đến hai tiếng nổ. Tôi nghĩ cái đó là thiết bị ghi âm cỡ nhỏ, có thể được gắn vào trái bom, cho nên khi bom nổ thì bị mất đi, nên tổ kiểm tra cũng không tìm thấy."

Thẩm Dạ Hi nhăn mi: "Cậu nói cái gì? Chắc chắn?"

"Chắc chắn, ngày đó y tá nói chính là sự thật. Khoảng cách hai tiếng nổ mạnh thật rất ngắn, lúc đó mọi người đang hoảng sợ, đại đa số đều ngay trong tiếng nổ đầu tiên vang lên đã bắt đầu chạy loạn, cũng không chú ý đến lần thứ hai phát ra tiếng nổ." Âm thanh Khương Hồ rất nhẹ, nhưng mà từng chữ phát âm vẫn rất chuẩn, "Tôi không biết có phải do tính đa nghi của con người khiến hắn làm như vậy hay không nhưng mà hắn giống như... thật giống như là đứng ở bên cạnh quan sát hành động của người trên xe."

Thẩm Dạ Hi nghe âm thanh suy yếu của cậu, chỉ biết người này đang gắng sức, bị thương không nhẹ, phỏng chừng lúc này cũng đau không ít, vì vậy liền nhẹ nhàng vỗ cậu: "Không có việc gì, không có việc gì, từ từ nói, không cần vội."

Khương Hồ không nặng không nhẹ giữ lấy tay anh, Thẩm Dạ Hi kinh ngạc cảm thấy tay cậu lạnh như người chết, mày Khương Hồ nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, cúi đầu trầm giọng nói: "Không, thật sự rất cấp bách. Hãy nghe tôi nói, người tình nghi cho dù là chuyên gia, cái túi kia cũng không như chúng ta tưởng tượng, hắn tuyệt đối không có khả năng mỗi ngày làm một cái, sau đó cầm lên xe. Cho nên sẽ không phải chỉ có một người, là một tập thể, hoặc là, hắn có rất nhiều trái bom dự phòng."

"Vậy rất có thể là một tập thể..." Thẩm Dạ Hi nói.

"Nếu như là tập thể, bọn họ sẽ thống nhất thời gian nổ, với mở rộng ảnh hưởng, nhưng mà chúng ta từ lúc bắt đầu điều tra đã không đúng, hơn nữa hắn quan sát hành vi của mọi người khi vụ nổ bắt đầu. Có khuynh hướng tình cảm nào đó."

"Ý của cậu là, đó là một kẻ điên, hơn nữa sẽ chuẩn bị làm tiếp?"

"Khoảng thời gian hắn gây án quá ngắn." Khương Hồ gắt gao mà nắm chặt tay Thẩm Dạ Hi, không biết cậu có phải là vì để giảm bớt cái đau hay không, hơi thở cậu có chút run, rõ ràng mới tỉnh dậy lại nói nhiều như vậy, khiến thân thể cậu chịu đựng rất nhiều áp lực, "Nói như vậy thần kinh của hắn hẳn là hỏng rồi, trước kia nhất định từng có vụ án tương tự như vậy."

"Nếu thật sự có, sẽ chuyển tới tôi, có thể cậu chưa nghe qua." Thẩm Dạ Hi cố gắng giữ thân thể cậu, không cho cậu lộn xộn.

"Không nhất định là vụ án nổ bom, có thể đó là một số tình huống khác, được sắp xếp như tai nạn, hoặc là... không xảy ra trong thành phố của chúng ta." Khương Hồ nói "Người này rất có thể là từ nơi khác đến, mỗi ngày ngồi trên một phương tiện khác nhau chờ mục tiêu của hắn..."

Cậu nói không được nữa, sắc mặt trắng bệnh ảm đạm, cắn răng, tay kia gắt gao nắm lấy ra giường: "Xương của tôi... có phải hay không... bị gãy?"

"Gãy xương sườn." Thẩm Dạ Hi cúi đầu nhìn cậu, "Cậu như thế nào, tôi lập tức gọi bác sĩ?"

"Không cần... cảm ơn, tôi không muốn thuốc giảm đau." Khương Hồ nói từ kẽ răng "Người kia... hắn rất nguy hiểm, rất nhanh sẽ có hành vi quá kích hơn nữa, hắn..."

"Suỵt – Đừng nói nữa, tôi hiểu, một chút nữa tôi sẽ thông báo cho bọn họ, cậu đừng di chuyển, tôi gọi bác sĩ Hoàng lại đây một chuyến."

Khương Hồ nhắm mắt lại, gắt gao mà ngậm chặt miệng, làm cho khuôn mặt thanh tú của cậu lệch đi, hiện ra một loại cảm giác ẩn nhẫn chịu đựng, Thẩm Dạ Hi bấm chuông gọi bác sĩ, một bàn tay còn lại bị Khương Hồ vô thức nắm lấy nên có chút đau.

Anh bỗng nhiên nhớ tới, Hoàng Kì từng nói Khương Hồ đã chịu qua huấn luyện thuốc, người này – Tiến sĩ tội phạm học này đã làm cái gì? Thật sự là bác sĩ tâm lý sao?

Nhưng mà cậu chưa từng nói đã từng rèn luyện tâm lý, nhưng chỉ nhìn hành động của cậu cũng có thể xem như là người cùng nghề – là loại huấn luyện của cảnh sát ưu tú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro