Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quý Ông Cuối Cùng - Chương 20

Thẩm Dạ Hi cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là một người phải làm hai việc, sau một lúc mới từ kẽ răng nói ra một câu: "Di Ninh, vụ án đặt bom có thể thương lượng lại với cục trường để chuyển cho tổ khác được không?"

An Di Ninh dùng một loại giọng nói phi thường trong sáng vô tội trả lời: "Anh nghĩ được không?"

Đối với mọi người mà nói, những vụ án diệt môn chỉ là một chuyện rất hiếm khi xảy ra, nhiều nhất chỉ làm cho người ta chảy vài giọt nước mắt trong lúc rãnh rỗi – Trật tự xã hội, lòng người hiểm ác, không có ảnh hưởng gì đặc biệt. Nhưng mà vụ nổ trên xe buýt không giống như vậy. Với tần suất vụ nổ hiện tại, không những làm cho người khác bất an, mà còn có thể làm cho chín mươi bảy tuyến đường vốn đông người chen chúc cũng trở nên vắng vẻ, ảnh hưởng càng lan rộng thì các nhân viên quản lý thành phố lại càng nhức đầu.

Trước tình huống này, cho dù thật sự bận rộn hay là một vụ án khó phá, thì vụ án diệt môn cũng là một án kiện quan trọng.

Thẩm Dạ hi thở dài: "Cứ như thế này đi, Di Ninh, cô nhắn Quân Tử chịu vất vả chút, trước đến hiện trường nhìn xem, rồi cô cùng chị Dương tiếp tục nghiên cứu vụ nổ, tôi đem Tương Hồ về nhà, chốc nữa đến giúp đỡ Quân Tử..."

"Tôi tự đi về được." Khương Hồ nói.

"Cậu tuy không nóng nữa nhưng vẫn còn mơ màng, bây giờ còn có thể phân biệt rõ đông tây nam bắc sao?"

"..." Bình thường cũng phân không rõ.

"Chắc chắc là không được!" Thẩm Dạ Hi mở to hai mắt.

"Tôi có thể ngồi taxi..." Khương Hồ nói.

Thẩm Dạ Hi im lặng, An Di Ninh dùng ánh mắt khinh thường nhìn đội trưởng sáng suốt uy vũ, Khương Hồ cười cười, đưa tay chào mọi người rồi đi ra ngoài: "Hơn nữa tôi cũng biết vài tuyến đường, Thịnh Diêu không có ở đây, mọi người lại có việc gấp như vậy, tôi nghỉ ngơi nửa ngày sẽ trở lại."

Anh Di Ninh cười: "Thế là mất cơ hội đưa người ta về nhà rồi, đội trưởng, có thể làm phiền anh đi đến hiện trường toàn là máu kia không, tốt nhất là nghe theo ý trời đi nha."

"Đi chết đi!"

Khương Hồ đang mặc áo khoác, ở cảnh cục chờ xe, có câu nói 'Khi đang xui xẻo, uống nước cũng mắc nghẹn', cách đây không lâu Khương Hồ từng làm tình nguyên trong viện dưỡng lão, đã nghe một bà cụ nói qua lời này, cậu cảm thấy rất thú vị, hiện tại mới hiểu được ý nghĩa chính xác của nó.

Mười phút sau, tay chân cậu có chút tê cứng, gió lạnh bắt đầu thổi làm cho hai hàm răng cậu đánh vào nhau liên tục...

Mười lăm phút sau, cậu cảm thấy gió lạnh tuy nhẹ đi nhưng chúng đang muốn thổi vào trong áo khoác mình, mỗi một tấc da đều đang ở trong trạng thái tê tê. Ở đây mỗi ngày đều có taxi chạy tới chạy lui, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, xe đều bị bão thổi đi hết rồi hay sao, thỉnh thoảng cũng có hai ba chiếc xe chạy qua, nhưng đều có người.

Khương Hồ quyết định không chờ nữa, ngồi xe công cộng trở về cũng không có chết – Không phải là chỉ khoảng hai con đường thôi sao, mỗi ngày đi tới đi lui nhiều lần như vậy, sao có thể không nhận ra? Chỉ là mù đường thôi chứ đâu phải kẻ ngốc.

Kỳ thực Tương Hồ có hơi choáng váng do sốt... Bằng không lúc đi ra ngoài vừa nhìn thấy không có Taxi thì liền đi xe công cộng, chứ sao lại thành thật mà đứng chờ xe như thế này chứ?

Xe công cộng chắc là sẽ không có không nể mặt như vậy, ít nhất sẽ không lười biếng, Khương Hồ lên xe, người thật đúng là không ít, cậu liền tìm một chỗ ngồi vào. Không biết có phải do bị gió lạnh thổi qua hay không mà cậu cảm thấy đầu càng đau, bước đi có chút không vững, nhìn mọi thứ đều mờ mờ, cậu lắc lư đến chỗ ngồi, bên tai là âm thanh báo trạm.

Sau khi đến ba trạm, một bà cụ dẫn theo một đứa nhỏ lên xe, bà cụ tuổi cũng không phải lớn, chẳng qua do đứa nhỏ kia thoạt nhìn khoảng ba, bốn tuổi, trong độ tuổi hoạt bát, được bà cụ lôi kéo như một con khỉ, khi đứng trên xe có phần lảo đảo.

Khương Hồ nhìn một chút, khắp nơi đều là người đi làm, họ như đang ngủ, hoặc giả bộ như không phát hiện một già một trẻ này, cậu thấy vậy liền đứng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu đứa nhỏ, cười nhẹ với bà cụ, sau đó chỉ chỗ của mình.

Người nọ liền nhìn người thanh niên này, vừa nhìn liền thấy cậu vẫn còn rất trẻ, tay cậu vừa vịn vào ghế vừa run run, thế mà vẫn biết kính già yêu trẻ. Bà cụ cảm ơn cậu rồi mới ôm đứa nhỏ ngồi xuống.

Khương Hồ mơ màng mà nhớ đến lời nói của y tá kia, khi chiếc xe kia nổ tình hình giống hệt như lúc này, chính là một đứa nhỏ đang ngồi, một người lớn đứng, sau đó...

Tiếp theo điện thoại cậu rung lên vài cái.

Khương Hồ nhìn, là tin nhắn của Thẩm Dạ hi: "Lên xe chưa? Về đến nhà chưa?"

Mới chút xíu thì đã nhắn tin, khiến cho người ta cảm thấy, anh vẫn luôn nhớ và quan tâm đến mình, ngực cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Khương Hồ trả lời tin nhắn, nói bên ngoài có điểm lạnh, không đợi được taxi, nên đi xe buýt rồi, rất nhanh sẽ về đến nhà.

Một hồi, tin nhắn Thẩm Dạ Hi lại đến: "Cái gì?! Cậu ngồi xe buýt? Ngồi trên xe nào? Tuyến đường nào?!"

Khương Hồ có chút khó chịu, cho dù bản thân có một chút không biết đường, một chút không để ý, một chút trở ngại ngôn ngữ, nhưng người này sao cứ coi mình có chỉ số IQ từ ba mươi trở xuống, giống như không có khả năng tự lo cho mình?

Lại đến thêm một trạm, cũng có thêm người đi lên, Khương Hồ nhích qua, còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì Thẩm Dạ Hi lại nhắn tin, người này quả thật nhắn tin rất nhanh nha: "Xung quanh xe công cộng luôn có khe hở để gió lùa vào. Còn có rất nhiều người. Ngồi một chút thì đã lạnh cóng người rồi! Trước ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cậu ở cục, bằng không, tiền thưởng tháng sau của cậu sẽ đưa cho mọi người làm tiền trợ cấp!"

Khương Hồ nở nụ cười, nghiêng người: "Được."

Ách... Thật ra, thời tiết cũng không lạnh như vậy.

Ngay lúc này, Khương Hồ cảm thấy dưới chân mình có một đồ vật đang phát ra tiếng động rất nhỏ, cứ như là một lọai máy móc nhỏ đang kêu 'tích tích", âm thanh này làm cho cậu nghĩ đến cái gì đó, trong phút chốc cậu liền tỉnh táo hơn, nhanh chóng né sang bên cạnh, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên ở ngay chỗ cậu vừa đứng, trên xe nháy mắt im lặng, tiếp đó là tiếng thét chói tai, mọi người vội vàng đứng lên, Khương Hồ nhanh chóng suy nghĩ – cậu thấy rõ ràng, chỉ mới có tiếng nổ mạnh, chứ không có nổ.

Chuyện gì đã xảy ra?

Mọi người chen chúc hỗn loạn đứng lên, tài xế khẩn trương thắng gấp làm thùng xe rung mạnh, đứa nhỏ sợ hãi được bà cụ ôm trong lòng, bà bị người khác đụng phải nên không giữ chặt đứa nhỏ, bé từ trong tay bà rơi ra ngoài, bị mọi người chen lấn một chút liền té xuống.

Khương Hồ nhanh chóng kéo bé, ngay sau đó, lại một tiếng nổ mạnh vang lên, lúc này cậu có thể cảm thấy được một luồng khí nóng tỏa ra, tiếng nổ phát ra rất gần, làm đau cả tai cậu, ngay cả tiếng thét chói tai cùng tiếng người huyên náo đều không thể nghe, Khương Hồ chỉ kịp đem đứa nhỏ ôm chặt trong lòng, dùng bản thân che chắn cho đứa nhỏ trước ngực.

Trời đất tối sầm – cậu có thể cảm nhận được có một lực đang đẩy cậu lên phía trước, sau lưng truyền đến trận đau đớn như bị xé rách, đứa nhỏ khóc lớn lên, sức lực cùng máu nhanh chóng từ cơ thể cậu chảy ra, cậu cảm thấy tay chân bản thân nhanh chóng mất kiểm soát, đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, sau đó ngã về phía trước.

Khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, Khương Hồ vẫn nhớ đến đứa nhỏ trong lòng mình, liền dùng chút sức lực còn sót lạt khiến cho bản thân ngã về phía sau để không đè lên nó...

Người đàn ông đích thực là như thế nào? Tác phong nhẹ nhàng, ăn nói tao nhã, ở gần cũng làm cho người ta thoải mái, chăm sóc chu đáo hay là... cũng có người nói, cái gọi là người đàn ông phong độ thật ra chỉ là tự quảng cáo để nâng cao giá trị của mình, là cách để theo đuổi đàn bà, đạo đức giả đến mức khiến người khác ghét bỏ.

Nhưng mà có thể tất cả đều không đúng, đó là môt loại bản năng xuất phát từ trong tâm, là một người trưởng thành, bảo vệ trẻ con cùng người già, là một người đàn ông, bảo vệ người yêu của mình. Ở thời điểm gặp tai họa thì che chở cho họ, còn lúc bình thường thì quan sát bọn họ một cách tỉ mỉ, như là đang che chở thứ gì đó đẹp nhất trên thế giới này – đó chính là linh hồn.

Chỉ có hiểu rõ cái gì là đẹp, cái gì là yêu, mới có thể biết làm sao quý trọng và bảo vệ.

Một giọt nước mắt không biết là từ người nào rơi xuống trên ngón tay cái tái nhợt của Khương Hồ, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng.

Lúc này những người còn lại trong cục cảnh sát vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người trong tổ vốn đã ít, giờ còn phân ra hành động, Thẩm Dạ hi cùng Tô Quân Tử chia nhau làm việc ở hai vụ án diệt môn xảy ra cùng lúc, mùi tanh trong phòng còn chưa tán đi, pháp y nói trên thi thể có dấu vết gây mê bằng súng, suy đoán là dùng M99 – một loại thuốc mê dùng cho động vật.

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, người bị hại bị giết trong tình trạng mất ý thức.

Chuyện này cũng rất bình thường, vụ án xảy ra ở nhà của nạn nhân, cho dù có khả năng giết người tài giỏi đến đâu, hay tổ chức có tàn bạo đến đâu, đều cần đến thuốc mê làm hỗ trợ.

Người bị hại bị chém rất nhiều vết thương, mà chữ trên tường cũng chứng tỏ hung thủ đang ở trong trạng thái phẫn nộ cực độ. Còn từ vết thương trên người đứa nhỏ, lại có thể nhìn ra hắn bình tĩnh rất nhiều, hung thủ giống như không hề muốn trút giận lên đứa nhỏ, miệng vết thương cũng không nhiều, hơn nữa cũng chết rất nhanh, biểu tình cũng bình thản.

Khiến cho người khác hoài nghi... hung thủ này, hoặc là tâm thần phân liệt, hoặc là hai người.

Là loại ân oán gì có thể khiến người ta làm ra loại chuyện phẫn nộ thế này?

Thẩm Dạ Hi ở hiện trường vụ án, vừa im lặng nghe pháp ý báo cáo, vừa cảm thấy lo lắng. Lúc này điện thoại reo lên cắt ngang suy nghĩ của anh, Thẩm Dạ Hi không để ý mà bắt máy: "Di Ninh, chuyện gì?"

"Đội trưởng, vừa mới nhận được báo án, nói một chiếc xe khác lại nổ."

Thẩm Dạ Hi nhíu mày, nhìn hiện tùường đầy máu, cảm thấy vụ án kia có chút đáng ghét, kéo dài thanh âm hỏi: "Nga, thật không? Có người bị thương không? Tuyến đường nào?"

An Di Ninh trầm mặc một hồi.

"Di Ninh?"

"Đội trưởng, là đường số 2..."

Thẩm Dạ Hi cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt đều dồn lên đỉnh đầu, tay chân lạnh ngắt, sau nửa buổi anh mới gặng hỏi lại: "Cô nói... là đường nào?"

"Đường số 2!" An Di Ninh nóng nảy, "Đội trưởng, bác sĩ Khương rốt cuộc là ngồi cái gì về? Cậu ta..."

Thẩm Dạ Hi không nghe hết mà lập tức tắt máy, nhanh chóng bấm số Khương Hồ: "Mẹ nó, nghe máy đi! Mau nghe máy! Nếu không nghe máy thì ông đây sẽ trừ tiền lương của cậu..."

"Số máy quý khách vừa gọi điện đang tắt máy..."

"Chết tiệt!" Pháp y trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh sát Thẩm vừa lo lắng vừa gọi điện thoại, sau đó mặt mày hung dữ mà mắng một câu, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro