Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hổ Phách - Chương 15

Tôi cho dù là rất rất rất nhiều năm về sau, đều nghĩ đến ánh trăng năm ấy ngoài cửa sổ, cũng rất rất rất nhiều năm về sau, đều nhớ đến người đã xông vào giữa màn đêm.

Tựa như kỵ sĩ không sợ tối, vô cùng thân thiết, không hề sợ hãi mà xé tan màn đêm, giúp ánh sáng lọt vào.

Tôi nghĩ mình đã hóa thân thành động vật, tôi nghĩ... tôi đã bị người này thuần hóa.

Tay chân không thể di chuyển, nhưng vẫn có thể nghe được, có người ở gần đang đi qua đi lại, mối liên hệ giữa đại não vào cơ thể đã bị cắt đứt, đây là... cơ thể vô lực sao? Hẳn là do thuốc gây tê gây ra.

Tô Quân Tử sau khi tỉnh lại chính là lâm vào tình trạng này, nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó, tâm tình đột nhiên trầm xuống vô tận – Kim Thu nói mọi người đứng canh cổng vất vả, nếu như không ngại thì vào ăn cơm chiều, mời mọi người uống trà, ly nước đó...

Có người nhẹ nhàng thở dài: "Cảnh sát Tô, anh tỉnh rồi sao?"

Tô Quân Tử mở mắt, anh hiện tại chỉ có thể làm được động tác đơn giản này thôi, anh cố gắng khống chế thanh âm chính mình – nhưng lại nói không nên lời – xung quanh tối đen như mực, kín không kẽ hở, chỉ có Kim Thu đang chậm rãi đốt đèn cầy, cô gái vẫn y như trước, một thân màu đen, khuôn mặt trắng bệch như những người từ trong phim kinh dị bước ra.

Tô Quân Tử im lặng nhìn cô – Kim Thu, vì sao?

Kim Thu đốt xong ngọn đèn cuối cùng, hướng anh cười lớn: "Cảnh sát Tô nhất định rất ngạc nhiên nhỉ? Tôi biết anh sẽ không nghi ngờ tôi, anh là cảnh sát tốt, thật rất tốt. Anh biết không? Lúc tôi đến cục cảnh sát, anh đưa sữa cho tôi, vô cùng ôn nhu nói chuyện với tôi, khiến tôi lập tức nghĩ đến anh ấy, lúc đó tôi đã nghĩ, chính là anh, anh cùng bọn họ không giống nhau."

Ánh mắt Quân Tử vẫn dõi theo cô – Tôi không rõ.

Kim Thu tiếp tục nói một mình: "Thẩm đội trưởng của các người trong mắt chỉ có vụ án, một chút sơ hở cũng có thể làm cho hắn nhìn ra tôi có cái gì đó không đúng, còn cảnh sát Thịnh, dáng tươi cười của hắn làm tôi chán ghét, ở ngoài mặt là người tốt, kỳ thực trong lòng không biết đang nghĩ đến cái gì, còn có... bác sĩ Khương Hồ người cuối cùng tới hỏi chuyện, tôi không thích ánh mắt sắc bén của người này, chỉ có anh mới thật tâm đối tốt với người khác." Trên mặt cô giương lên một nụ cười ngây ngô, "Rất giống anh ấy. Về phần hai nữ cảnh sát xinh đẹp, tôi rất muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ, tôi đã ra tay với rất nhiều phụ nữ rồi, nếu không thay đổi đối tượng, anh ấy sẽ mất hứng."

Giống với tên biến thái giết người Ngô Cư? Tô Quân Tử không biết đây có phải là lời khen hay không nữa.

Kim Thu đến gần anh, gần như ghé vào bên tai anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói cho anh nha, tôi luyện tập rất lâu, chuẩn bị thật tốt mới quay về tìm các người báo thù, cảnh sát Tô, tuy rằng tôi thật thích anh, nhưng mà tôi thật sự thật sự rất hận các người, các người đã giết anh ấy."

Tô Quân Tử đã từng nằm vùng, đã từng chịu qua huấn luyện về các loại thuốc, anh một bên nghe cô gái điên này lảm nhảm, một bên cố gắng khôi phục thể lực chính mình – toàn bộ sức khỏe đều tập trung ở trên tay, vì tay anh bị thân thể che khuất nên anh cố gắng tập trung để từng bước khôi phục sức lực.

Kim Thu không chú ý tới anh, cô phát điên mà cười cười, đứng lên, chuẩn bị vật dụng giải phẫu.

Thịnh Diêu chạy xe đến dưới nhà họ Kim, lập tức phát hiện không đúng – trước cửa không hề thấy nhóm tuần tra nào! Cậu lấy súng ra, dùng chân đá văng cánh cửa, trong phòng có bảy tám người nằm lộn xộn, bao gồm cả mẹ của Kim Thu, Thịnh Diêu cẩn thận kiểm tra mọi người ở trong phòng, không có dấu vết của người ngoài, cậu sờ mạch của bọn họ, phát hiện chỉ bị gây mê, xem ra mục tiêu của Kim Thu không phải bọn họ... mà chính là, Quân tử.

Thịnh Diêu nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nhanh chóng gọi cho trung tâm cấp cứu. Anh hung hăng bấm vào da thịt của mình, tính toán dùng cái đau thân thể để giảm bớt sự nôn nóng của mình.

Bình tĩnh... hiện tại cần phải bình tĩnh, nhưng mà Quân Tử, anh đang ở đâu?

Trên bàn bày một bình trà, Thịnh Diêu lấy tay sờ thử, còn ấm, chứng tỏ bọn họ rời đi không lâu. Hơn nữa Quân Tử còn là một người đàn ông vóc người không nhỏ, Kim Thu chỉ là một cô gái, như thế nào đem một người đàn ông to lớn kéo đi? Thịnh Diêu ở trong phòng dạo qua một vòng, đột nhiên, ánh mắt cậu hướng về một nơi, ở chỗ quẹo có dấu vết rõ ràng do bụi bẩn đề lại, chứng tỏ nơi này từng có cái gì giống với xe lăn đi qua – đúng, khi Kim Thu vừa mới được cứu ra đi đứng không tiện, đã từng có một thời gian ngồi trên xe lăn.

Nhưng ở đây không có nơi nào đủ lớn để chứa xe lăn, cậu cũng không nhìn thấy chiếc xe bị vứt ở nơi nào, như vậy là ở một nơi nào đó không xa. Tay chân Thịnh Diêu càng ngày càng lạnh, máu toàn thân đều tập trung lên đỉnh đầu.

Lúc này điện thoại cậu ở trên tay vang lên, Thịnh Diêu không nói chuyện, đem điện thoại để ở bên tai nghe.

Thẩm Dạ Hi nóng nảy: "Thịnh Diêu cậu ở nơi nào?"

"Trong nhà Kim Thu, tất cả đều bị gây mê, xe cứu thương một hồi sẽ đến, Kim Thu cùng Quân Tử chẳng biết đi đâu, xe lăn cũng biến mất." Thịnh Diêu bình tĩnh nói: "Đi không xa."

"Khương Hồ." Thẩm Dạ Hi gầm nhẹ một tiếng, bên kia sơ lược vừa đúng.

Khương Hồ lấy dùng tốc độ cực nhanh và khác với bình thường nói: "Về Kim Thu mà nói, chúng tôi có thể cho rằng là nhân cách của cô, tình cảm của cô đều hoàn toàn hướng vào Ngô Cư, sau khi cô giết nhiều người như vậy, lá gan đã lớn đến mức chạy vào cục cảnh sát tính toán báo thù, nên cô liền đem anh Tô xem như quà tặng cho Ngô Cư, vì vậy chắc hẳn sẽ chọn một nơi có ý nghĩa đối với hai người."

Bên kia truyền đến tiếng tìm kiếm đồ vật, Khương Hồ nhỏ giọng nói: "Đem vụ án Ngô Cư trước đó kiểm tra lại, nhìn xem người bị hại khi đó có liên lạc gì với Kim Thu không, nhanh."

"Nếu Thịnh Diêu đã nói bọn họ đi không xa, có thể hay không là đang ở những nơi ngay gần nhà cô, ví dụ như nhà để xe hay gì đó, cũng có thể là..." Đây là An Di Ninh đang nói.

Cô còn chưa nói hết, đã bị Khương Hồ ngắt lời: "Không có khả năng, mau tìm."

An Di Ninh đột nhiên bị cậu áp đảo trở nên sửng sốt, Khương Hồ lập tức phản ứng lại, cúi đầu ân hận nói: "Thật xin lỗi, ý của tôi là Kim Thu chính là một người vô cùng thông minh, có lá gan rất lớn, cô ta dám ở ngay trong nhà mình tạo ra chứng cớ giả, dẫn chúng ta mắc lừa, sẽ không để anh Tô ở lại nơi đó, như vậy..."

Đúng là người như Khương Hồ không nên nói chuyện quá nhanh, lời nói không theo kịp suy nghĩ, nên từ ngữ trong đầu không biết nói ra làm sao liền lắp bắp.

An Di Ninh nở nụ cười một cái, không để bụng, cũng tiếp lời cậu: "Có người giúp đỡ."

Thẩm Dạ Hi hỏi: "Vì sao phải điều tra những người bị hại có quan hệ với Kim Thu hay không? Có căn cứ gì sao?"

Khương Hồ nhanh chóng lật xem tài liệu, đọc thật kĩ, nhưng khả năng biểu đạt không tốt, nghe thấy anh hỏi, cậu sắp xếp xong từ ngữ mới nói: "Ngô Cư bị người cảm hóa, sau khi hắn bắt được người bị hại sẽ nhanh chóng đem họ trở thành công cụ thỏa mãn ham muốn của mình, sẽ không cùng bọn họ sống chung lâu, mà thời gian Kim Thu bị bắt rất lâu, cuối cùng cô cư nhiên lại có thể sóng sót từ tay Ngô Cư, tôi đoán bọn họ trong khoảng thời gian đó họ đã từng tiến hành qua một... Ân, trao đổi... yêu cầu gì đó."

"Giao dịch." Thẩm Dạ Hi đưa lên gợi ý.

"Đúng, giao dịch." Khương Hồ liên tiếp quên từ, vẻ mặt có chút chán nản.

"Cậu cảm thấy Ngô Cư để cho Kim Thu sống sót, là bởi vì cô cung cấp cho hắn cái gì? Ví dụ như... người?"

"Tôi từng nghiêng cứu qua vụ án của hổ phách sát thủ, đây là khả năng hợp lý nhất tôi có thể giải thích, chỉ có điều này mới có thể làm cảm động ít nhiều đến Ngô Cư."

Thời gian tựa như con dao nhỏ, từng chút từng chút cứa vào Thịnh Diêu. Đột nhiên Dương Mạn hét lên một tiếng kinh hãi: "Tìm được rồi, người này gọi là Lý Tô, là bạn đại học với Kim Thu, cũng là bạn từ nhỏ, sau khi Kim Thu mất tích nửa ngày, cô ấy cũng bị mất tích, về sau thi thể của cô được phát hiện vào ngày... kế tiếp!"

Dương Mạn dùng sức lắc đầu, can đảm như cô cũng nhịn không được mà toàn thân run lên.

"Di Ninh, liên hệ với người nhà Lý Tô, vô cùng khẩn cấp. Hy vọng bọn họ phối hợp, mau." Thẩm Dạ Hi nắm tay lái, ánh mắt gắt gao mà nhìn về phía trước "Thịnh Diêu đừng tắt máy."

An Di Ninh làm việc tương đối nhanh, có đôi khi bọn họ hoài nghi trong đầu cô gái này chứa toàn bộ hộ khẩu của cả thành phố. Tuy rằng nhà họ lý đối mặt với cuộc gọi đột xuất, cùng tiếng còi cảnh sát bên kia có chút không biết làm sao, nhưng cuối cùng vẫn là hợp tác.

Một lát sau, An Di Ninh nói: "Bố của Lý Tô nói cho tôi biết, Lý Tô lúc nhỏ là bạn thân của Kim Thu, còn Kim Thu khi đó bởi vì cha mẹ chiều chuộng qua mức nên không chơi thân với những đứa trẻ cùng tuổi khác, luôn luôn bị bài xích, cho đến khi dọn đến môi trường mới gặp Lý Tô, khi đó còn có hai đứa con trai thường xuyến đến thăm cụ già sống dưới nhà họ Lý, về sau cụ ấy qua đời, đứa con đem phòng ấy cho thuê, nhưng trước đó cụ đã đem nhà mình biến thành nhà để xe và giao chìa khóa cho Kim Thu, vì thế..."

"Di Ninh, vị trí nơi đó ở đâu?" Thẩm Dạ Hi cắt ngang lời cô.

An Di Ninh nhanh chóng nói ra vị trí, trong lúc nói thì nghe đuợc Thịnh Diêu bên kia đã tắt điện thoại.

Thẩm Dạ Hi đạp mạnh chân ga.

Kim Thu ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngây thơ kì dị với Tô Quân Tử, anh nhân lúc cô không phát hiện, vẫn tiếp tục đem tất cả lực chú ý tập trung lên cơ thể mình, sau đó ngón tay có hơi nâng lên nửa thước!

Anh thầm vui vẻ trong lòng, điều này chứng tỏ bản thân đang chậm rãi đoạt lại quyền khống chế cơ thể.

Kim Thu phát hiện Tô Quân Tử nhắm hai mắt nên có chút không hài lòng, liền bắt đầu nói chuyện: "Cảnh sát Tô, anh mở mắt nhìn xem nơi này đi? Tôi sẽ nói cho anh biết một chút về vhuyện của tôi cùng Cư?"

Cảm giác bàn tay dần dần trở lại, kế tiếp là cánh tay... Tô Quân Tử vừa mừng thầm, vừa mở to mắt, làm bộ chăm chú nghe cô nói chuyện.

Kim Thu một lần nữa thu hút được sự chú ý của anh nên rất vui vẻ cười cười: "Ngay từ đầu, anh ấy có điểm dọa người, tôi và các người giống nhau, đều nghĩ anh ấy là một người xấu."

Tô Quân Tử cảm thấy chính mình thật may mắn, được nghe một cô gái kể về quá trình mắc bệnh tâm thần. Thân thể tê tê đã cảm thấy đỡ hơn một chút, anh thậm chí có thể cảm giác được, mắt cá chân chính mình do bị đối phương kéo đi mà có chút đau.

Kim Thu hình như hiểu lầm dị sắc lóe lên trên mặt Tô Quân Tử, lắc đầu, thở dài: "Ai, các người hiện tại đều vẫn cảm thấy anh ấy là một người xấu sao? Thật sự toàn là một đám ngu, chỉ nhìn thấy bên ngoài, lại không nhìn được nội tâm bên trong, Cư là một người cực kì ôn nhu, u mê nghệ thuật, hiểu được lòng người, phi thường có phong độ."

Càng ngày càng có nhiều bộ phận cử động được, Tô Quân Tử bình tĩnh, trong lòng vô cùng biết ơn đối với cục trưởng đã quyết định cho mình huấn luyện thuốc.

Kim Thu nghiêng đầu, giống như ca ngợi mà đánh giá hắn, cười khẽ, đem toàn bộ công cụ ra, ngồi xổm bên cạnh Tô Quân Tử, nói nhỏ: "Chúng ta bắt đầu, nhắm mắt lại đi, tôi cho anh một mũi gây tê nữa, sẽ không để cho anh chịu đau đớn, vừa rồi chỉ là muốn nói chuyện với anh chút thôi."

Ánh mắt Tô Quân Tử chăm chú nhìn cô cầm kim đưa tới gần tay mình, lấy tình huống hiện tại chính mình, có lẽ chỉ có một lần cơ hội...

Lúc này một tiếng gì đó vang lên, cánh cửa ga-ra bị người từ bên ngoài đá văng, đèn cầy nhất thời bị gió thổi tắt gần hết, Thịnh Diêu dùng súng hướng về Kim Thu trong bóng tối, biểu tình cực kì lạnh, từng chữ nói rõ ràng: "Cách anh ta xa một chút, giơ tay lên, dựa vào tường, ngồi xổm xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro