Hắc Lam - Chương 32
Sau khi người trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt nói ra câu 'Tôi chính là cảnh sát', bỗng cảm giác quanh thân cậu liền thay đổi – trấn định, bình tĩnh, làm cho người ta kìm lòng không được mà phải nghe theo.
Mọi người xúm lại đi tới, biểu tình khách quan mà nhìn phong thư màu đỏ trong tay Thịnh Diêu.
Thịnh Diêu đưa mũi vào ngửi thử, màu đỏ này chắc chắn là máu, cũng không biết là máu người hay là động vật. Sau đó đem thư đặt dưới ánh mặt trời nhìn, hẳn chính là một phong thư rỗng, bên trong cũng không có thấy cái gì. Thịnh Diêu mặt nhăn mày nhíu đi đến một bên gọi điện thoại, sau đó sắc mặt trầm xuống, hỏi Lý Kì Chí: "Ông từ khi nào bắt đầu nhận được thư đe dọa này?"
Lý Kì Chí sửng sốt: "Tôi... cậu nói thư đe dọa gì?""Được rồi, đừng nói dối, này khẳng định không phải là bức thứ nhất." Thịnh Diêu trực tiếp lướt qua hắn, hỏi trợ lý bên cạnh vẫn đang run rẩy, "Loại đồ vật này, cậu gặp qua bao nhiêu lần?"
"Khoảng... khoảng ba bốn bức..."
"Tiểu Tống!" Lý Kì Chí cúi đầu cắt lời cậu, "Không biết là trò dùa dai của ai mà thôi."
Thịnh Diêu ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chăm chú hắn, Lý Kì Chí đột nhiên cảm thấy được, đôi mắt hoa đào lúc này mang đến cho hắn cảm giác vô cùng áp bức.Thư Cửu thành thục đem một cánh tay khoát lên vai Thịnh Diêu – ân, cảnh sát Thịnh đúng là dáng người tiêu chuẩn – ở bên cạnh chậm rì rì nói một câu: "Đạo diễn Lý, có loại chuyện này sao ông không nói một tiếng, lỡ có phiền toái thì sao, Ở đây có rất nhiều người thì phải làm sao? Trợ lý Tống, đến tột cùng sao lại thế này?"
Tiểu Tống nơm nớp lo sợ nhìn Lý Kì Chí liếc mặt một cái, hắn do dự đảo tầm mắt, nhưng cũng không ngăn cản nữa, vì thế liền bắt đầu nói: "Sinh Tử Minh Ước... cũng chính là bộ phim này, lúc vừa thành lập đoàn làm phim, đạo diễn liền nhận được một phong thư kỳ lạ, trong thư nói 'ai bẻ cong sự thật thì sẽ nhận hậu quả', chữ ký tên là 'Hắc Lam', đặt ở cửa nhà của đạo diễn Lý, phía trên có... có..." Hắn tạm dừng, do dự quay đầu nhìn Lý Kì Chí.
"Có một cái lông chim màu đen." Lý Kì Chí trầm mặt sau một lúc, mới thấp giọng nói.Thịnh Diêu chú ý đến vài người xung quanh, thậm chí có cả Thư Cửu ở trong đó, sắc mặt đồng loạt thay đổi.
"Lông chim màu đen có hàm nghĩa gì đặc thù sao?"
Thư Cửu thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà quấy nhiễu một chút tóc bên tai Thịnh Diêu, thừa dịp cậu không chú ý mà chiếm chút tiện nghi, bất quá lúc này cũng không có ai chú ý đến hành vi lưu manh của hắn: "A sir, cậu bị đạo diễn Lý đem đến chắc chưa xem qua kịch bản đúng không? Lông chim màu đen chính là tín vật của nhân vật xấu dễ nhìn 'Kỉ Cảnh' trong phim. Kỉ Cảnh cảnh cáo một nhân vật không cần xen vào việc của người khác, cũng là đem phong thư để trên cửa nhà hắn, mặt trên dán vào một lông chim màu đen, viết 'Người lo chuyện bao đồng thfi sẽ nhận hậu quả'."
Thịnh Diêu trong lòng ẩn ẩn hiểu được: "Lý đạo diễn... kịch bản này có phải hay không căn cứ vào tiểu thuyết nào đó cải biên, ông có thể nói cho tôi biết, thời điểm khi đoàn làm phim mới thành lập, có bao nhiêu người xem qua kịch bản?"
Ánh mắt Lý Kì Chí đảo qua một vòng, Thịnh Diêu cười – được, người hiềm nghi không sai biệt lắm đều ở trong này, có thể là người cùng vị đại đạo diễn này có quan hệ đặc thù, trách không được y không muốn làm lớn chuyện, giữ im lặng không chịu nói.
Tiểu Tống tiếp tục nói: "Lúc ấy chúng tôi đều tưởng là trò đùa dai của ai đó, không để ý, nhưng qua thời gian dài như vậy, ngay khi chuẩn bị chụp hình, trong quá trình tiến triển hết thảy thuận lợi, lại nhận được phong thư thứ hai, vẫn là khẩu khí cùng lông chim đen giống nhau, trong thư viết..."
"Tôi thưởng thức anh, không cần quá cố chấp." Thư Cửu, Lý Kì Chí, tiểu Tống thậm chí bên cạnh còn có mấy diễn viên quen thuộc kịch bản đều nhận ra lời này, khi nói xong, vài người nhìn nhau, cũng chưa nói gì, nháy mắt cảm thấy nhiệt độ không khí có chút lạnh.
Lập tức Thư Cửu liền giải thích cho Thịnh Diêu: "Là thời điểm lông chim thứ hai xuất hiện, lúc ấy có người điều tra được một ít manh mối của Dưới ánh trăng sáng, hơn nữa bắt đầu hành động, Kỉ Cảnh cho hắn phong thư thứ hai."
Lúc này còi cảnh sát không xa không gần vang lên, Lý Kì Chí có chút vô lực phất tay: "Tiểu Tống, cậu đi đem thư đưa hết cho cảnh sát đi." Tiểu Tống không lên tiếng chạy đi.
Một lát, mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước mặt bọn họ, Tô Quân Tử, Thẩm Dạ Hi, Khương Hồ, Dương Mạn cùng An Di Ninh đều đến đây. Một đám còn mặt thường phục chưa kịp thay, hai cô gái trên mặt còn chút trang điểm tinh xảo, trách không được có người ghen tỵ, trong cục cảnh sát, văn phòng bọn họ chiếm đến hai người đẹp, nên khi vừa xuất hiện cũng không hề kém hơn so với bất cứ diễn viên nào.Thịnh Diêu sửng sốt, theo bản năng bỏ ra cánh tay Thư Cửu đang khoát trên người cậu: "Các người như thế nào đến đây?"
"Nhận được nhiệm vụ thôi." Thẩm Dạ Hi thấy thế nào cũng không giống người vòng vo như vậy.
"Thịnh Diêu em có khỏe không?" Đây là Tô Quân Tử mang sắc mặt lo lắng.
"Như thế nào có thể để cậu một người mặc kệ ở đây?" Đây là Dương Man híp đôi mắt say đắm, ở chung quanh tìm kiếm mỹ nam.
"Chúng tôi lo lắng cho cậu nha." Đây là An Di Ninh mở to mắt nói dối, không có chút thành ý.
"Di?" Khương Hồ nháy mắt mấy cái, có điểm kinh ngạc hỏi, "Kia vừa rồi trong bản lúc nói chuyện ai bảo không quan tâm nha?"
Mọi người quay đầu, tỏ vẻ không biết cậu.
Thẩm Dạ Hi đánh vào ót cậu một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành: "Lại phá, tôi đập chết cậu! Tiền thưởng cúi năm không muốn nhận hả?"
Thịnh Diêu trong lòng bi phẫn, đây là ví dụ cho việc gặp phải người xấu còn vô ý kết bạn nữa chứ!
Lúc này tiểu Tống đã muốn đem hết tất cả thư chạy đến, thở hổn hển: "Phong thư thứ nhất kia... phong thứ nhất thiếu chút nữa trở thành rác. thật vất vả mới tìm được. Thư đe dọa đều ở trong này, còn có lông chim đen cùng với phong thư máu vừa rồi đều có trong đó."
Vài người 'nhân sĩ chuyên nghiệp' lập tức đi tới, Thẩm Dạ Hi thu lại thần sắc vui cười, thật cẩn thận xem qua một lúc sau đó mới lên tiếng: "Di Ninh, đem cái này xét nghiệm, Lý đạo diễn, nếu có thể, xin tận lực nghĩ kỹ một chút, phạm vi chính là người có thể tiếp xúc với kịch bản ngày từ đầu, chị Dương, Quân Tử, chuẩn bị ghi chép. Thịnh Diêu, cậu đem kịch bản xem qua một lần, ghi chú trọng điểm. Khương Hồ, cậu chờ bọn họ xét nghiệm xong rồi về cẩn thận nghiên cứu chút mấy phong thư đe dọa này."
Thư Cửu một phen giữ chặt Thịnh Diêu: "Tôi giúp cậu!"
Ánh mắt Thẩm Dạ Hi nhìn nhanh qua trên mặt hắn, sau đó dừng ở trên người trợ lý Tống bên cạnh, tuy rằng trợ lý Tống lá gan không lớn, nhưng mà phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ý nói: "Chúng tôi là sau khi nhận được thư đe dọa thứ hai, Thư tiên sinh mới nhận được kịch bản, tôi nghĩ, tôi nghĩ..."
Thẩm Dạ Hi đối Thư Cửu nhẹ nhàng mà gật đầu: "Phiền anh."
Thư Cửu tùy tiện hướng anh thủ thế chữ 'V', kéo Thịnh Diêu có hơi không đồng tình đi.
Thẩm Dạ Hi quay đầu, phát hiện Khương Hồ lấy một loại biểu tình suy tư nhìn chăm chú vào bóng dáng Thư Cửu, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi hình như ở đâu gặp qua người kia ở đâu rồi?" Khương Hồ hỏi.
Thẩm Dạ Hi nhíu mi, những lời này... như thế nào giống như đang muốn bắt chuyện a? Anh dùng tay đè đầu Khương Hờ, mạnh mẽ xoa đầu cậu: "Anh ta là nhân vật công chúng, hiện tại đang nổi tiếng, TV lúc nào cũng chiếu phim cùng quảng cáo của anh ta, nếu nhìn quen mắt đương nhiên không kì quái, hiện tại tập trung tinh lực nghĩ đến công tác cho tôi, nghe thấy không? Bằng không trừ tiền thưởng của cậu."
Trừ đi... Trừ hết cũng không sao. Khương Hồ nghĩ trong đầu như thế nhưng cũng rất sáng suốt mà không nói ra.
Từ 'trừ tiền thưởng của cậu' này từ lúc leo lên taxi đến giờ, Thẩm đội trưởng kính yêu của bọn họ luôn nói ngoài miệng với người mới.
"Mấy phong thư trước đều có lời nhắn." Thời gian Khương Hồ tiến vào trạng thái làm việc quá ngắn, hoặc là nói không lúc nào trong trạng thái như vậy, lại không có lúc nào sai sót, "Nhưng mà phong thư cuối cùng này thình lình lớn như vậy, cả bìa bị nhuộm đỏ như máu, hơn nữa cũng không nói gì."
"Cậu cảm thấy được đây là không phải một người làm? Nếu không phải vậy, hắn vì cái gì đột nhiên đổi phong cách?"
"Phẫn nộ, lạnh lùng, còn có một loại..."Khương Hồ nghĩ nghĩ, không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để hình dung, "Chính là đã có quyết định nào đó, tính toán cái gì đó."
"Liều lĩnh?" Thẩm Dạ Hi hỏi.
Khương Hồ nghĩ nghĩ, đối từ này hiểu chút chút, nhưng cảm thấy ý nghĩa không sai biệt lắm, vì thế gật đầu: "Hắn cái gì cũng không nói ý là – cái gì nên nói đều đã nói, hiện tại không còn gì, chờ xem đi."
Cậu ngẩng đầu lên, biểu tình trở nên ngưng trọng, đó đã là chuyện đã xảy ra, giờ bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sự phẫn nộ, nhưng lại không biết vì sao người này lại phẫn nộ... Lo sợ bất an cùng chờ đợi, mới là nguyên nhân chính.
"Có cái gì kích thích tới hắn, làm cho hắn quyết định không kiềm nén nữa." Khương Hồ nói, "Nhưng mà anh xem, cho dù là như vậy, hắn vẫn không quên lông chim đen kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro