Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Phó Tuyên] Ôm

Tác giả: Kai

Editor: Phanh

---

Hôm nay ngủ đặc biệt ngon, một giấc mộng đẹp từ bắt đầu đến kết thúc rồi đến khi tỉnh lại, vừa vặn, thoải mái.

Mở mắt ra, phát hiện mình đang được ôm lấy bởi một vòng tay ấm áp, Tuyên Nghi liền biết nguyên nhân mình có một đêm ngủ ngon như vậy.

Người này ôm mình còn chưa tỉnh, hô hấp đều đặn, Tuyên Nghi không dám lộn xộn, sợ đánh thức người đang trong mộng, hơi ngẩng đầu lại sửng sốt một chút, làm sao người này ngủ được a?

Có lẽ là do giường bệnh quá nhỏ, cộng thêm chân mình bị thương, người kia nửa người ở bên ngoài, cũng chỉ đặt một chân lên giường, Tuyên Nghi đánh giá một chút đối phương là thân cao, một cái chân khác chắc là đang chống đất. Nếu không phải hơi nghiêng người ôm mình, thì với tư thế này nửa phút là sẽ ngã xuống.

Hẳn là quá mệt mỏi mới có thể ngủ được ngay cả với tư thế như vậy đi.

Tuyên Nghi ôm lấy cánh tay đang ôm mình, một chút cảm giác khi chạm lên lông tay khiến cho nàng có chút thất thần. Trách mình quá bướng bỉnh, xe còn đang đi đột nhiên thấy đói, liền trực tiếp mở túi đồ mới mua tìm rong biển, cũng không biết là do quá tự tin nên thậm chí một tay đỡ tay lái cũng không đỡ cứ thế xé ra túi rong biển, cũng không biết nơi đó đột nhiên xông ra một con chó, dưới tình thế cấp bách căn bản chưa kịp phán đoán phương hướng, " Ầm" một tiếng liền đụng vào cây.

Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là xương cẳng chân bị thương tổn, trên đầu sứt một mảng da, cánh tay bị va đập bầm tím một chút, Tuyên Nghi vẫn cảm thấy mình còn tạm ổn.

Chẳng qua là trong bệnh viện cứ luôn khuyên mình gọi bạn thân tới, nói gì mà nếu không cô đi nhà vệ sinh rất bất tiện, vậy được thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết gọi người nào tới, nhìn lịch sử điện thoại trong 10 cuộc có 8 cuộc đều là người này, vậy quyết định chính là nàng đi.

Cũng không phải là người đặc biệt gì, là người thuê chung phòng, bình thường điện thoại đều là lấy đồ giao nhanh hay các loại gì đó, nói với nhau cũng không quá 30 giây, chẳng qua nhớ không lầm người kia hôm nay được nghỉ, vậy thì tới đây chăm tôi đi, Tuyên Nghi là nghĩ như vậy.

Nhưng mà vẫn bị người kia vội vã đẩy cửa vào, nhào tới trước giường mình, không tới ba giây hốc mắt đã đỏ, làm cho sợ hết hồn.

Thật là một người nhạy cảm a, không có phát cáu không nói, đánh không đánh lại mắng không nói lại, ôn nhu đến mức cao nhất, chính là cái kiểu người mà ngươi nổi giận cắn nàng một cái, nàng không trách ngươi ngược lại còn hỏi răng ngươi có sao không, tại sao lại mô tả được như thế sao? Bởi vì đây là chuyện thực đã từng xảy ra, thật ra thì người khiến Tuyên Nghi tức giận cũng không phải nàng, chẳng qua là bực tức không chỗ xả lại thật khó mới thấy một người, liền muốn phát tiết một chút, sau khi hung hăng cắn một cái mới phát hiện người kia tan việc về nhà còn mua cho mình trà sữa, tại sao có thể dễ khi dễ như vậy chứ!

Còn nhớ mình lúc tìm bạn thuê phòng cùng, ngày ngày nhìn người đều thấy đau đầu, đều là mấy người quỷ gì a dựa vào cái gì lại có thể tự nhận phù hợp với yêu cầu cao mà nàng vắt óc nghĩ ra như thế? Nàng nói yêu cầu phải là nữ sinh, độc thân, 1m68 trở lên, mặt mũi nghiêm chỉnh, đặc biệt ưu tiên người xinh đẹp, biết làm việc nhà, biết nấu cơm, chịu rửa chén, chịu giặt quần áo, không hút thuốc, không uống rượu, thường ngày không ồn ào, không cãi nhau, không có sở thích kì dị, không được về nhà sau 11 giờ, trình độ học vấn từ cử nhân trở lên, công việc phải ở mức trung bình, lương tháng hơn mười ngàn, bất cứ lúc nào nếu mình không mang chìa khóa thì trước tiên phải quay lại mở cửa cho mình, lấy đồ ăn nhanh mình không muốn đứng dậy lấy thì đối phương phải đầy đủ tự giác chủ động đi lấy...

Giống như tìm người yêu cái gì? Phòng này của bổn tiểu thư giao thông tiện lợi, môi trường xung quanh thoáng mát, tiền thuê phòng cũng không đắt, ở nơi này thật chỉ có một nhà này. Nói thật ra là cha mẹ nàng nói con gái ở một mình không an toàn nhất định bắt nàng phải tìm một người thuê nhà cùng, nếu không đồng ý thì phải dọn về nhà, nàng nói như vậy là không được!

Thuê nhà chung là có thể, vậy danh sách điều kiện của bổn tiểu thư phải nhiều một chút khoa trương một chút, tìm người với tìm được người là hai chuyện khác nhau đúng không. Vẫn không nghĩ tới là nhức đầu cả một tháng, sau khi gặp trăm tám mươi người kỳ kỳ quái quái lại còn tự nhận tốt đẹp, cuối cùng Tuyên Nghi cũng tìm được một người hoàn toàn phù hợp điều kiện lại không tìm ra bất kỳ tật xấu gì.

Nàng tên là Phó Tinh, hỏi nàng là có nhiều yêu cầu để thuê nhà chung như vậy tại sao cuối cùng vẫn lựa chọn mình, nàng ngược lại rất thành thật, cười hì hì nói bởi vì mình trông xinh đẹp, cẩu nhan! Dù vậy bổn tiểu thư thích, bởi vì nàng cũng nghĩ như vậy.

Nhắc tới Tuyên Nghi cũng không tin thật sự có người như vậy tồn tại, còn tưởng rằng là vì muốn thuê chung nên giả bộ một chút nói mình cũng phù hợp điều kiện, cho đến khi có một lần nàng thật không mang chìa khóa, đối phương không biết ở đâu liền trực tiếp đưa tới.

- Cô như vậy không sợ bị sa thải sao?

- Không sao, ông chủ rất là ưa thích tôi!

Ưa thích như vậy thực ra đã từng chứng kiến qua, có một lần công ty Phó Tinh làm hoạt động nói phải dẫn người thân hoặc bạn bè tới, Phó Tinh không phải là người bản xứ, liền gọi Tuyên Nghi tới, hình ảnh ông chủ lớn như vậy ôm giám đốc làm nũng thực sự là lần đầu tiên thấy, nếu không phải biết Phó Tinh năng lực nghiệp vụ vững vàng sợ là sẽ cảm thấy nàng là tiểu bạch được bao nuôi, nhìn thật giận a, vì vậy Tuyên Nghi ở trên chơi trò chơi liền hành hạ ông chủ Phó Tinh, nếu không phải Phó Tinh ở một bên nhỏ giọng cầu xin mình thật lâu, Tuyên Nghi thật muốn làm cho ông chủ này không xuống dưới được, hừ!

Phó Tinh ngoan ngoãn cũng là thật sự ngoan ngoãn, cơm nước xong tự giác rửa bát, giặt quần áo gì kêu một tiếng là đi ngay, cùng nàng xem ti vi, dù là xem đến đoạn hấp dẫn mấu chốt, nếu là mình muốn uống nước trái cây hoặc muốn ăn cái gì, đạp một cước đối phương lập tức đi chuẩn bị ngay, buổi sáng thức dậy đã có đồ ăn sáng, trong tủ lạnh tất cả đều là ăn đồ mình thích, quýt cũng là bóc cho, tôm cũng là lột cho, thậm chí nho cũng là bỏ hạt cho.

Tuyên Nghi cảm thấy mình một mực không muốn nói đến chuyện yêu đương, cũng là bởi vì Phó Tinh đem mình cưng chiều thành hư, khiến cho mình nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Gần đây lại là có chút chuyện không được lắm, Phó Tinh vì một nữ đồng nghiệp mới tới công ty mà đã từ chối mình hai lần, một lần là muốn nàng trên đường về nhà mua bánh ngọt chocolate, người kia lại nói không được đâu đang cùng Địch Địch hẹn đi ăn lẩu, mặc dù ăn xong vẫn là mua bánh ngọt mang về. Một lần khác là muốn nàng cùng mình đi mua quần áo, người kia lại nói đã cùng Địch Địch đi mua quần áo rôi.

Địch Địch là có địa vị gì, Tuyên Nghi cảm thấy rất phiền, cảm giác địa vị của mình bị uy hiếp, cho đến hôm trước cố ý đi ngang qua công ty Phó Tinh, hừ, là em gái xinh đẹp. Hừ, Phó Tinh ngươi hóa ra cũng là như vậy! Tối nay ngủ salon, không cho phép ngủ trong phòng khách!

Phó Tinh giải thích nửa ngày, phát hiện vô dụng, đành ngoan ngoãn ôm chăn ngủ trên salon, buổi sáng ngày thứ hai vẫn là làm điểm tâm cho Tuyên Nghi rồi mới ra khỏi cửa. Không nghĩ tới lúc nhận điện thoại của Tuyên Nghi, là đối phương vừa xảy ra tai nạn xe.

Trong đầu nghĩ tới một ngàn kiểu tai nạn xe, Phó Tinh bị dọa sợ một bên chạy như gió lốc một bên tay còn run run, nhìn dáng chạy trong bệnh viện giống như là chồng không đến kịp lúc vợ sinh con, muốn một giây bay đến bên giường đối phương sau đó nắm chặt tay nàng nói: Đừng sợ, có mình ở đây.

Thấy Tuyên Nghi ngồi ở trên giường treo chân lướt Weibo ra vẻ không có chuyện gì, cũng không biết là do sợ hay là cảm động, lại lập tức đỏ cả hốc mắt. Có thể là ngủ không quen giường bệnh viện, cũng có thể là bị treo chân không xoay được người, Phó Tinh nằm ở giường bệnh bên cạnh cảm thấy Tuyên Nghi bị các loại dày vò kia chính là không dễ ngủ.

Đi lên muốn chỉnh lại tóc trên mặt đối phương tóc lại ngoài ý muốn bị bắt lấy cổ tay, giữa lúc Tuyên Nghi nửa mê nửa tỉnh, cũng nghĩ chỉ là cử động vô ý thức, Phó Tinh nhìn gương mặt khi ngủ có hơi cau mày của Tuyên Nghi, đột nhiên hy vọng bàn tay này đừng buông ra, cầm lâu một chút, lâu hơn một chút nữa.

Phó Tinh ngồi bên giường nhìn Tuyên Nghi, làm sao lại thích nàng chứ? Rõ ràng là tính khí Tiểu công chúa, cáu kỉnh lại hay đánh người, tâm tình cứ như đi tàu lượn, ngày ngày phải cùng nàng diễn tám trăm vở kịch, dỗ dành cưng chiều, ai bảo mình lại thích nàng đây.

Phó Tinh nghĩ đến Tuyên Nghi, là miệng có thể ngoác tới tận lỗ tai.

Nhìn Tuyên Nghi không gối đầu tốt, cổ bị lệch ra, Phó Tinh muốn nâng đầu nàng lên để dịch gối xuống một chút, nâng một chút đối phương lại thuận thế gối lên cánh tay mình, làm sao bây giờ, Phó Tinh sau khi điều chỉnh n cái tư thế cuối cùng kết luận là, phải ngủ trên giường rồi, nếu không thì không có cách nào giữ cho người kia không bị tỉnh giấc, nhưng chỗ này cũng hơi nhỏ một chút, tính toán, thử một chút. Woa thế mà lại có thể ôm lấy mà ngủ, quá tốt, Phó Tinh cầu còn không được.

Thật ra thì dậy sớm làm điểm tâm cho Tuyên Nghi đã tạo cho Phó Tinh thói quen, Phó Tinh dậy sớm, chẳng qua là vì không muốn kết thúc quá nhanh cái ôm hiếm có này nên Phó Tinh quyết định nhắm mắt dưỡng thần thêm một chút. Cho đến khi đối phương cũng tỉnh lại, bất ngờ là ở trong ngực mình, Phó Tinh cho là Tuyên Nghi sẽ mạnh tay mạnh chân đánh thức mình, lại không nghĩ tới đối phương dường như cũng không muốn đánh thức mình. Chỉ ôm lấy cánh tay mình nghịch ngợm lông tay, thật ra rất nhột, nhưng là vẫn có thể nhịn được.

Cho đến khi Tuyên Nghi dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn mình rất lâu, Phó Tinh đoán Tuyên Nghi hẳn là đang thất thần, đang suy nghĩ chuyện gì đó đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Phó Tinh trong lúc đang lo lắng không biết tỉnh lại kiểu gì tự nhiên một chút, Tuyên Nghi đột nhiên cử động, cơ hội tốt, Phó Tinh mở mắt ra nhìn Tuyên Nghi, Tuyên Nghi đang ở gần, rõ ràng vì mình bỗng nhiên tỉnh lại mà ngạc nhiên một chút, sau đó ánh mắt Phó Tinh lại bị Tuyên Nghi giơ tay lên che mất, không biết đối phương muốn làm gì, Phó Tinh cũng nhắm hai mắt lại.

Môi truyền tới xúc cảm mềm mại, cái gì? Là hôn sao! Trong đầu Phó Tinh bỗng nổ đầy pháo hoa.

"Mình cảm thấy nằm trong ngực cậu thật thoải mái, sau này cũng có thể ôm mình ngủ chứ?"

"Có thể!"

"Có thể ôm mình bao lâu đây?"

"Cả đời!"

"Cả đời sao? Nói rồi đó nha."

"Ừ!! Cả đời!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro