Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

01

Bọn họ cùng nhau thành đoàn.

Hành trình sau khi thành đoàn thật sự rất bận rộn, thương vụ, livestream trực tiếp, sân khấu,... Mười một người bọn họ giống như một con quay không ngừng xoay vòng, lại tựa như những con dê béo để công ty từng chút lóc thịt.

Thời tiết cuối tháng 5 vô cùng tốt, nhưng bọn họ không có thời gian để biết được thời tiết tốt thế nào. Ngẫu nhiên thấy được bình luận fan đùa giỡn, nói rằng Sáng tạo doanh 2021 thật ra là 11 người bị đào thải, còn những người còn lại mới là những người thật sự debut.

Châu Kha Vũ nhắm mắt nằm trên giường, cậu hâm mộ Oscar có thể đi dạo phố, ăn món ngon, ung dung tự tại vô cùng thoải mái. Thật ra hai người vốn dĩ hẹn cùng nhau đi dạo phố, hoặc là cùng nhau làm nhạc hay là cùng nhau ăn một bữa.

Nhưng hiện tại xem ra, ít nhất hai năm sau cậu và Oscar mới có thể tự do gặp nhau.

Hai năm, không biết lúc đó hai người họ sẽ như thế nào.

May mắn là sự bận rộn của bọn họ cũng có chút ý nghĩa, bọn họ có những sân khấu lớn, có fan và có tương lai phía trước.

Ít nhất có một đồ ngốc tin tưởng như vậy.

Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua góc phòng luyện tập --- nhìn này, đồ ngốc mệt đến mức ngủ luôn rồi.

Bá Viễn nằm trên mặt đất, dùng bản nhạc che mặt nặng nề thiếp đi.

------ Anh ấy quá mệt mỏi. Châu Kha Vũ cau mày nghĩ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Châu Kha Vũ bắt đầu từ trong một đám người đều nhìn về phía Bá Viễn.

Chuyện này rất nguy hiểm, nếu không chú ý sẽ chìm sâu trong đó, ban đầu cậu đối với Bá Viễn đều là sự tò mò hiếu kỳ, tò mò anh những năm qua trải qua những gì, vậy nên chỉ có thể đêm khuya nằm trong chăn không ngủ được cầm lấy điện thoại, gõ tên Bá Viễn trên thanh công cụ.

Tìm mãi tìm mãi, tìm đến mức mũi Châu Kha Vũ lên men, cậu không rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, chỉ cho rằng mình đối với "lão đại" của nhóm càng thêm kính trọng. Cậu đem những cảm giác trong lòng mình quy thành sự ngưỡng mộ, rồi lại không dám biểu hiện quá mức.

Tỷ như hiện tại.

Bọn họ ở trong phòng luyện tập cả một đêm, hai ngày này đều tập đi tập lại một bài hát không biết bao nhiêu lần. Trong nhóm trừ bỏ Mika, Bá Viễn và Lâm Mặc chưa từng luyện tập bài hát này thì những người còn lại đều đã tập qua.

Mika quay đầu hỏi, Bá Viễn có thể giúp mình phát âm tiếng Trung.

Bá Viễn làm động tác OK, cầm bút tỉ mỉ viết phiên âm còn cùng Mika luyện tập phát âm một lần.

"Luyện tập nhé."

Châu Kha Vũ nghe Bá Viễn nói, ở bên cạnh là Santa khoa tay dùng tiếng Trung không quá chuẩn của mình nói sẽ hỗ trợ Mika.

"Vậy giúp anh nha." Bá Viễn cười, duỗi tay vuốt những lọn tóc quá dài về phía sau. Châu Kha Vũ phát hiện Bá Viễn rất thường xuyên vuốt tóc, cũng thường xuyên làm hành động này.

Tóc của anh rất mềm, lúc làm động tác này những sợi tóc mềm mại luồn vào trong kẽ ngón tay khiến Châu Kha Vũ không rời mắt được.

Sau đó vài ngày, Bá Viễn liên tục làm việc không quản ngày đêm, buổi sáng đến phòng luyện tập, tập xong sẽ lên xe ra sân bay chạy thương vụ cá nhân. Bất cứ ai cũng thấy được sự mệt mỏi trong mắt anh.

Thời điểm về đến ký túc xá, anh vừa vặn gặp được Châu Kha Vũ cũng đang về.

"Còn ổn không?"

"Không có việc gì đâu." Bá Viễn trong tay là cốc cà phê đá đậm đặc, áo thun đơn bạc trên người khiến Châu Kha Vũ nhận ra anh gầy hơn rất nhiều.

Nói đến cà phê đá thật ra mỗi người bọn họ đều uống, nhưng duy nhất Bá Viễn một ngày ít nhất hai ly, buổi chiều nếu phải làm việc thì lại còn phải thêm 3 shot đậm đặc (*giải thích một chút thì americano đá sẽ là 1 shot espresso pha đậm và phần còn lại là đổ đầy nước, vậy nên 3 shot là kiểu rất đậm sẽ có thể bị say cà phê). Mỗi lần anh trợ lý đi mua cà phê đều nhắc mãi, nói Bá Viễn em như thế này không được, nếu mệt quá thì ngủ một lúc đi.

"Em còn muốn luyện tập thêm chút nữa." Bá Viễn híp mắt, dựa vào mặt gương trên tường. "Vừa lúc anh đi mua cà phê em sẽ nghỉ một chút, nha anh."

Lúc nói ra chân Bá Viễn do luyện tập quá nhiều còn đang run rẩy, anh thở phào nhẹ nhõm dựa vào gương, đầu lắc lư một chút đã khéo mắt ngủ.

Anh trợ lý biết Bá Viễn ương bướng, chỉ có thể thở dài đi mua cà phê, thấy Châu Kha Vũ liền hỏi cậu có muốn uống cà phê không. Châu Kha Vũ lắc đầu, nhìn cái đồ ngốc bướng bỉnh phía trước, trong lòng cảm thán đây là cốc thứ tư rồi.

Mà hiện tại trời đã tối nhưng trên tay Bá Viễn là một ly cà phê, Châu Kha Vũ nghĩ có phải hiệu cà phê này tìm Bá Viễn làm người đại diện không.

"Anh chú ý sức khỏe......"

Châu Kha Vũ quay đầu nhìn Bá Viễn đều cảm thấy anh quá gầy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Cậu nhíu mày, vươn tay muốn đỡ anh, thế nhưng khoảnh khắc sắp chạm đến bả vai anh lại ngừng lại trong nháy mắt.

----- Không thích hợp.

Quan hệ của bọn họ vẫn nên duy trì ở hai chữ đồng đội, sẽ thích hợp hơn.



02

Châu Kha Vũ là một người rất có tự giác về sự chừng mực, lại có chút chậm nhiệt, vậy nên thời điểm vừa đến Doanh cậu vô cùng kiệm lời, yên lặng đứng một góc nhỏ, trên lưng là hành lý to quá khổ, chậm rãi nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt. Cậu có chút tách biệt, chỉ khi có bạn bè ở bên cạnh mới có chút sức sống.

Vậy nên nếu như mang Châu Kha Vũ đẩy vào trong một nhóm người xa lạ, cậu sẽ luống cuống đứng tại một góc nhìn mọi người.

"Ai? Cậu cũng ở đây sao! Ha ha ha ha ha ha ha tốt quá!"

--- thật ồn ào.

Thiếu niên cắn môi nhìn mọi người xung quanh, thanh âm kia đột ngột xông vào tai cậu, Châu Kha Vũ không hiểu làm sao lại có người cười đến mức phát ra âm thanh như thế này.

--- thật sự quá ồn.

Châu Kha Vũ theo hướng của tiếng cười nhìn lại, một hàm răng sáng ngời, lớn lên đặc biệt đẹp trai, thoạt nhìn còn có chút cảm giác tra nam.

Cậu nhìn một lát lại có chút hâm mộ người này, nếu bản thân có được một nửa năng lực xã giao của anh, có lẽ không đến mức đứng một góc này nhìn mọi người.

Đó là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy Bá Viễn.

Sau đó Châu Kha Vũ hồi tưởng lại lần gặp mặt đó, ngồi dưới chân giường Bá Viễn nói lần đầu tiên em còn nghĩ anh là tra nam lừa gạt tình cảm.

Bá Viễn cười đến đau bụng, tóc quá dài lại phải vuốt lên, nói có thật không, vậy để ngày mai anh đi nhuộm lại màu tóc cũ.

Châu Kha Vũ nhìn anh, trong lòng bỗng nổi sóng. "Nhưng em vẫn thích tóc đen hơn."

"Ừ, vậy anh nghe Kha Vũ." Bá Viễn cười, "Có rất nhiều người nhìn về phía em, trong 100 người nhìn về phía em đó nếu có 1 người mắng em, em nghĩ thế nào?"

"A......." Châu Kha Vũ cúi đầu nghĩ, "Nhưng cũng tùy vào câu mắng kia và người kia là ai nữa."

Bá Viễn nghiêng đầu nhìn thiếu niên, nở nụ cười bất đắc dĩ "Đúng vậy." sau đó nằm ngửa trên giường đột nhiên nói sang chuyện khác. "Kha Vũ em không về kí túc xá sao, tối nay chuẩn bị ở chỗ của anh cùng nhau tâm sự đêm khuya sao?"

"Có thể không?"

Lại là tiếng cười của Bá Viễn, anh hào phóng dịch người vào trong để trống một nửa chiếc giường nhỏ của mình, vỗ vỗ đệm nói.

"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải luyện tập."

Đúng vậy, bọn họ còn phải luyện tập nhiều hơn, như vậy sẽ không có thời gian suy nghĩ rồi bi xuân thương thu. Châu Kha Vũ cũng không hề rối rắm nữa, ngoan ngoãn nằm xuống bên người Bá Viễn.

Hai người con trai ngủ chung một giường, Châu Kha Vũ tay dài chân dài có chút khó chịu mà bên người là tiếng hít thở trầm ổn của người thanh niên khiến cậu cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Châu Kha Vũ nghĩ đã bao lâu cậu không ngủ sâu như vậy, còn mơ một giấc mộng thật dài nữa. Cậu mơ thấy mình ở sân khấu đêm chung kết, bên cạnh là tiếng khóc nghẹn ngào của Bá Viễn.

Cậu mơ thấy Bá Viễn nói cảm ơn bố mẹ, cảm ơn công ty.

Nói xong anh chạy về phía ngọn tháp, ngồi lên vị trí thành đoàn, mà cậu đứng tại góc của mình nhìn về phía anh, nhìn Bá Viễn chạy về phía ánh sáng chói mắt.

Còn cậu đứng tại một góc đó, chỉ có thể nhìn theo.

Châu Kha Vũ bị giấc mơ này đánh thức, khoảnh khắc mở mắt đã không thấy Bá Viễn đâu.

Có lẽ là đi luyện tập rồi, Châu Kha Vũ nghe mọi người nói nhóm của Bá Viễn có chút khó khăn, lúc luyện tập có một vài người sẽ làm sai động tác hoặc va phải nhau dù đã luyện tập rất nhiều lần, khiến Bá Viễn có chút tức giận nhưng phải kiềm nén không nói ra.

Sau đó anh ấy lại kiên nhẫn hướng dẫn, luyện tập cùng đồng đội đó thêm vài lần mà cũng lấy thời gian nghỉ ngơi của mình dành cho người đó, để nhóm làm tốt hơn.

Quá liều mạng.

Đúng vậy, Bá Viễn ở trong doanh có biệt danh là liều mạng không muốn sống, thật ra ở đây ai cũng đều nỗ lực, nhưng Bá Viễn – Châu Kha Vũ nhớ đến ngày hôm trước cậu không ngủ được nên đã thức dậy sớm lúc 5 giờ muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, lúc đi ngang qua phòng tập lại thấy bóng dáng Bá Viễn bên trong.

Châu Kha Vũ nghĩ --- nỗ lực quá mức như vậy nếu kiệt sức rồi phải nhập viện thì làm sao bây giờ.

Hôm đó cửa mở một nửa, Châu Kha Vũ tò mò nhìn vào bên trong.

Bên trong phòng tập chỉ có một mình Bá Viễn, khuôn mặt vô cảm lạnh lùng lặp đi lặp lại những động tác trong bài biểu diễn, tóc bị mồ hôi thấm ướt dán vào cổ.

Thật sự không giống Bá Viễn, không cười, khuôn mặt vô cảm, nhìn thẳng vào gương chỉ lặp đi lặp lại động tác, tựa như một cỗ máy vô hồn.

Vũ đạo của <Butterfly> không khó, khó ở vấn đề nhịp điệu, khó ở chỗ phải vừa hát vừa nhảy vô cùng hoàn mỹ, khó ở chỗ phải truyền tải được năng lượng trên sân khấu. Bá Viễn ban ngày hỗ trợ đồng đội luyện tập, ban đêm tự luyện tập một mình.

Bá Viễn đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hoặc nói đúng hơn, anh muốn mỗi sân khấu đều phải thật hoàn mỹ.

Trong gương là một người máy, không cảm tình, không mệt mỏi. Tuyệt nhiên không phải Bá Viễn, không phải người trong đêm khuya cố nén cơn buồn ngủ an ủi Châu Kha Vũ, an ủi nói bị mắng cũng là chuyện tốt, nói với cậu thời gian sẽ giải thích tất thảy; cũng không phải người sẽ luôn ôn nhu chăm sóc người khác; càng không phải người đối với ai cũng dịu dàng chân thành; không phải người sẽ chỉ dạy từng động tác, từng câu từ cho người khác luyện tập.

Tập trung tinh thần nhảy hết sức, biểu cảm của Bá Viễn dần buông lỏng, Châu Kha Vũ nhìn anh tỉ mỉ thêm vài động tác nhỏ, thêm một số động tác để màn biểu diễn tốt hơn. Châu Kha Vũ có ảo giác thấy được cánh bướm phảng phất sau lưng anh.

Cậu tựa vào cửa an tĩnh nhìn anh, đến lần thứ ba, cậu nhìn thấy Bá Viễn vấp chân ngã xuống sàn.

Bá Viễn đột nhiên dừng lại, thở dài ngồi xuống đất, hung hăng đấm sàn nhà "Bang", tiếng vang vô cùng lớn vọng lại trong không gian tĩnh lặng, thiếu niên ở ngoài cửa cảm thấy đau thay anh. Bá Viễn lẳng lặng đối diện bản thân trong gương, biểu cảm thả lỏng hờ hững tựa như người xúc động nổi nóng vừa rồi không phải anh.

Châu Kha Vũ nhìn thấy Bá Viễn cười chế giễu chính bản thân mình.

Không rõ vì sao, nhưng là Châu Kha Vũ hiểu được tâm tình của Bá Viễn.

Châu Kha Vũ nghe nói giường của Bá Viễn chính là lãnh địa bí mật của toàn Doanh, là góc chết của camera không quay được. Vì vậy giữa lúc ăn cơm trưa, Châu Kha Vũ chủ động ngồi xuống cạnh Bá Viễn, cậu hỏi, anh Viễn tối nay có thời gian không, em muốn tâm sự.

Thiếu niên nghĩ rằng mình đã lường trước mọi khả năng, có thể sẽ bị từ chối hoặc là không thể tâm sự được, trong câu hỏi còn có chút lo lắng đề phòng.

"Được chứ." Bá Viễn mỉm cười với cậu thiếu niên, "Khi nào đến em gọi anh một tiếng."

Không hỏi có chuyện gì, không hỏi vì sao, chỉ đơn giản nói được.

Đáy lòng đột nhiên chua xót, Châu Kha Vũ cúi đầu lùa cơm, nghĩ đến mấy hôm trước trong Doanh có người giấu điện thoại lén nhìn bảng xếp hạng, cậu lúc đó nhìn thấy được hạng 46 của Bá Viễn.

Bá Viễn cũng thấy được, anh chỉ cúi đầu cười, buông một câu "It's ok" rồi xoay người rời đi. Châu Kha Vũ ở trong đám đông nhìn theo bóng lưng anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy sống lưng anh thẳng đến mức cương cứng, bàn tay nắm chặt còn có chút run rẩy.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro