Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Cậu đang tìm tôi sao

Trên đường về, Tô Đề bắt gặp cảnh Liêu Nghị Bằng đang khoe một xấp tiền đỏ chói, vừa cười vừa nói oang oang với đám bạn.

"Kỳ Chu Miện thì có gì mà giàu? Hắn là một thằng nghèo rớt mồng tơi. Tiền này là từ hắn mà có đấy!" Liêu Nghị Bằng huơ xấp tiền trước mặt mọi người, giọng đầy đắc ý.

"Người thực sự có tiền chính là Nguyễn Diệc Thư tiểu thiếu gia Nguyễn gia!"

Đám học sinh xung quanh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, ánh mắt dõi theo từng tờ tiền bay trong tay Liêu Nghị Bằng.

Nhà Liêu Nghị Bằng không quá khá giả nhưng cũng đủ sống. Cha hắn bị tật một chân, nhưng vẫn mở được một quán ăn sáng nhỏ, đủ nuôi sống cả gia đình. Cha mẹ Liêu Nghị Bằng làm lụng vất vả, dành dụm từng đồng với hy vọng con trai có thể học hành nên người, có một tương lai tốt đẹp hơn và không phải đi lại con đường cực khổ như họ.

Nhưng Liêu Nghị Bằng từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, thành ra hư hỏng. Hắn không thích học, từ thời trung học cơ sở đã bắt đầu giao du lêu lổng, đến cấp ba thì dứt khoát đi theo những kẻ đầu gấu như Tề Ngật, loại người chẳng ai dám trêu vào và càng ngày càng bước sâu vào con đường ăn chơi.

Cậu khinh thường cha mẹ phải thức khuya dậy sớm làm việc vất vả. Ra ngoài, cậu luôn khoe khoang, giả vờ như mình là "con nhà giàu không phải lo chuyện cơm áo". Mọi người xung quanh tuy biết rõ sự thật, nhưng vẫn giả vờ tin, không ngừng nịnh nọt khen ngợi.

Bởi chỉ cần tâng bốc vài câu, ai nấy cũng có thể được Liêu Nghị Bằng bao cho ít tiền tiêu vặt rất đáng để đổi lấy vài lời khen.

Có người kể: "Nguyễn Diệc Thư mới thực sự là người có tiền. Hôm qua, chị của cậu ta vừa quyên tặng cho trường một loạt máy tính. Nghe nói mỗi cái trị giá hai vạn tệ, đủ bằng chi phí sinh hoạt cả năm của một gia đình bình thường, vậy mà quyên hẳn 25 bộ!"

Nghe vậy, Liêu Nghị Bằng không khỏi chấn động. Trong lòng hắn thầm nghĩ theo Tề Ngật thật sự là một lựa chọn đúng đắn, vừa được mở mang kiến thức, vừa có cơ hội kiếm tiền.

Bề ngoài, hắn vẫn tỏ ra không thèm để tâm: "Thế thì đã là gì? Bên cạnh trường có tiệm net, tao đã qua đó chơi từ lâu rồi."

Đám bạn xung quanh lập tức phụ họa: "Bằng ca đúng là người đầu tiên trong trường biết dùng máy tính đó! Sau này học môn tin học, anh phải dạy bọn em đấy nhé!"

Liêu Nghị Bằng hả hê khi được tâng bốc, phất tay hào sảng: "Có gì đâu! Nếu các cậu học trên lớp mà không hiểu, thứ bảy này tao bao mọi người đi tiệm net chơi qua đêm!"

Lập tức, tiếng reo hò vang lên: "Bằng ca đúng là sảng khoái!" "Cảm ơn Bằng ca!"

Hắn cười đầy đắc ý, hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, tâng bốc như một "đại ca hào phóng".

Thấy Tô Đề đứng gần đó, Liêu Nghị Bằng nheo mắt nhìn, ý cười đầy ẩn ý. Hắn chia tiền lẻ cho đám bạn rồi vẫy tay đuổi bọn họ đi hết, chỉ còn mình hắn bước về phía Tô Đề.

"Tô Đề."

Giọng hắn không có vẻ coi trọng, chỉ mang chút bề trên như đang gọi một con vật cưng ngoan ngoãn.

Lần này, Liêu Nghị Bằng nghĩ ra một cách lợi dụng Tô Đề. Nếu ai đó phải đứng ra xin lỗi Kỳ Chu Miện, thì người đó đương nhiên phải là Tô Đề, một kẻ chẳng bao giờ dám từ chối.

"Tiểu thiếu gia Nguyễn bảo mày đi xin lỗi Kỳ Chu Miện, làm cho hắn chịu tha thứ." Liêu Nghị Bằng mượn oai nói, giọng điệu giả vờ nghiêm túc: "Dù sao hôm qua mày cũng lấy tiền của hắn, trả lại cho hắn đi, rồi nói xin lỗi, thế là xong."

Hắn còn cố dằn giọng đe dọa: "Nhớ đấy. Nếu không làm, tự mà giải thích với Ngật ca!"

Đợi Liêu Nghị Bằng rời đi, Tô Đề mới cúi xuống đếm lại số tiền trong túi. Tiền mua bánh sáng hôm nay không phải tiền của Tề Ngật cho cậu, mà là tiền lẻ lấy từ ví của Kỳ Chu Miện. Tô Đề chưa từng trực tiếp lấy tiền của ai như vậy, hôm qua là lần đầu tiên.

Cậu thực sự phải trả lại hết sao?

Số tiền Tề Ngật cho Tô Đề không nỡ dùng để trả lại. Thật sự... hơi tiếc. Nhưng, cậu không có cách nào từ chối những chuyện liên quan đến vai chính.

Tô Đề đứng trước cổng trường một lúc, xác nhận rằng không nhìn thấy Kỳ Chu Miện đâu. Cậu men theo bức tường của trường Ngô Hoa, vòng qua con hẻm nhỏ để về nhà. Mặt đất sau trận mưa hôm qua vẫn đầy bùn lầy, mùi ẩm thấp xộc vào mũi.

Cậu đi qua những vũng nước, bước chân nhẹ nhàng, không hề cau mày. So với nơi Tô Đề lớn lên, một tinh cầu rác rưởi khắc nghiệt thì nơi này tốt hơn nhiều.

Chỉ là... mỗi khi nhớ đến Kỳ Chu Miện, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác bất an khó tả.

Tô Đề cúi đầu, từng bước đi trong ánh chiều tà.

Sau gáy cậu trắng nõn, đường cong cổ mềm mại, yếu ớt như một chú mèo con mới sinh, dễ khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.

Chú mèo nhỏ nếu bị hoảng sợ... sẽ xù lông. Mà Tô Đề, lúc này, cũng giống như vậy.

Vừa rẽ qua một góc hẹp, chưa kịp phản ứng, một giọng nói trầm thấp, lạnh như băng bất ngờ vang lên ngay sau gáy cậu:

"Cậu... đang tìm tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro