Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 854: Đã Hoàn Thành

Mùi hôi thối lan tràn khắp mọi nơi, trong nháy mắt, cả bãi cỏ đã bị nhấn chìm bởi thứ mùi này. Quý Dữu bịt mũi, giơ tay lên ra lệnh: “Nín thở!” 

Ngay sau đó, cô lao ra ngoài. 

Sở Kiều Kiều nhanh chóng chạy theo. 

Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham, Louis, Lance, Trương Duệ, Từ Châu cũng không chậm chạp. Tất cả đều trùm bao tải lên đầu để che mũi miệng, vác vũ khí trên vai, lao về phía các nhóm học sinh. Trong khi các học sinh vẫn đang bị mùi thối làm cho quên cả việc thở, họ lần lượt sử dụng vũ khí như súng, dao, kiếm, búa… 

Hiện trường giống như trò chơi “đập chuột,” mỗi cú đánh đều chuẩn xác. 

Trong nháy mắt, âm thanh các học sinh ngã xuống vang lên liên tiếp. 

Quý Dữu dùng đại đao của mình tấn công các điểm yếu chí mạng của từng học sinh, không chút do dự. Bên cạnh, Từ Châu cũng không thua kém. Khi các học sinh đang mơ màng vì mùi hôi thối khiến cho ba hồn bảy vía bay mất, vừa định thần lại thì ngay lập tức đối mặt với lưỡi dao sắc bén của đao phủ — 

Các học sinh: “Chết tiệt!” 

“Nhóm 44!” 

“Quý Dữu!!!” 

Nhưng đã quá muộn. Hiện tại, số học sinh còn sót lại trên bãi cỏ chỉ còn một phần mười, hơn nữa, sức sống của từng người đều đã cạn kiệt. Lúc này, muốn đối đầu với cả nhóm 44 cũng không kịp nữa. 

Quý Dữu giơ đại đao lên, cười tươi với một nam sinh yếu ớt chỉ còn 2 điểm máu, nói: “Bạn học, chỉ cần cậu cầu xin thì tôi sẽ tha cho một mạng nhé.” 

Nam sinh: “Tôi xin.” 

Đao của Quý Dữu vung xuống: “Đùa đấy.” 

Nam sinh: “……” 

Sau đó, Quý Dữu chuyển sang một nữ sinh vừa bị ngã xuống, chưa kịp đứng dậy, cười nói: “Trình Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu.” 

Nữ sinh tên Trình Tĩnh Tĩnh, nếu tin lời cô mới là lạ, lập tức bò lùi vài bước, định phản công. Nhưng đại đao của Quý Dữu đã ghim thẳng vào ngực cô: “Đã nói là không làm hại cậu mà.” 

Trình Tĩnh Tĩnh: “!!!” 

Không làm hại mà như thế này sao? 

Quý Dữu: “Đi mạnh giỏi.” 

Trình Tĩnh Tĩnh: “……” 

Với gương mặt nghiêm túc, đao phủ Quý Dữu tiến đến nạn nhân tiếp theo, nhìn qua rồi cười: “Ồ… là Tề Phóng à.” 

Tề Phóng: “……” 

Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Quý Dữu đã gọi Từ Châu: “Tiểu Châu Châu, lại đây nhanh nào, là đồng hương của cậu đây.” 

Từ Châu: “……” 

Tề Phóng nghiến răng ken két: “Hành động như thế này thật quá đáng! Các cậu không chỉ lừa tất cả mọi người, mà còn lừa cả tôi — một người ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng nữa!” 

Từ Châu bước đến, tay cầm một thanh kiếm lạnh lẽo, nhìn về phía Tề Phóng. 

Bị bao vây bởi Quy Dữu và Từ Châu, Tề Phóng siết chặt vũ khí trong tay. 

Quý Dữu nói: “Đồng hương này, cậu có muốn cầu xin không? Xin thì chúng tôi tha cho.” 

Tề Phóng: “…… Tôi không tin cậu.” Nói xong, cậu rút đao và lao tới Quý Dữu: “Tôi thà chết chứ không chịu nhục!” 

Tuy nhiên, chưa kịp đến chỗ Quý Dữu thì đã bị Từ Châu chặn lại. Từ Châu giữ gương mặt lạnh tanh, không nói gì. Quý Dữu cười nhìn Tề Phóng, lắc đầu nói với Từ Châu: “Cậu ấy vẫn còn trẻ con, chúng ta tha cho cậu ấy đi.” 

Nói xong, Quý Dữu định rời đi. 

Từ Châu giơ tay, rút kiếm! 

Tề Phóng: “……” 

Cậu ôm ngực, mắt trợn tròn đầy tức giận! 

Quý Dữu khẽ lắc đầu, có chút không tán đồng, nói: “Nhìn xem, làm cậu nhóc tức đến mức chết không nhắm mắt rồi. Tiểu Châu Châu à, cậu ta là đồng hương của cậu đấy, sao cậu có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy?” 

Từ Châu: “Tớ chỉ muốn cậu ấy biết sau này đừng dễ dàng tin tưởng người khác. Đặc biệt là những người đột nhiên xuất hiện mà không rõ lai lịch.” 

Tề Phóng: “……” 

Tôi xem cậu là anh em, vậy mà cậu lại đối xử với tôi thế này! 

Hơn nữa, cậu có tính là người không rõ lai lịch không? 

Khụ khụ… 

Tề Phóng mặt mày đen kịt, chính vì Từ Châu không phải là người không rõ lai lịch nên cậu mới bị lừa. 

Quý Dữu vỗ vai Từ Châu, cảm thán: “Tiểu Châu Châu lớn rồi, tớ rất hài lòng.” 

Từ Châu: “……” 

Từ Châu nghiêm mặt, quay về hướng khác, hội họp với Trương Duệ, không muốn tiếp tục hành động cùng Quý Dữu nữa. 

Vụ nổ bất ngờ đã loại bỏ hơn nửa số học sinh, sau đó, các học sinh lại tự tiêu diệt lẫn nhau, loại thêm một phần nữa. Cuối cùng, quả bóng hồng chứa đầy mùi thối bùng nổ khiến những học sinh còn sót lại bị “hồn lìa khỏi xác” vì mùi kinh khủng. 

Nhóm của Quý Dữu đột nhiên xuất hiện và bắt đầu ra tay giải quyết tất cả. 

Tất cả những điều này được thực hiện bằng cách tận dụng sự chênh lệch thời gian. Liên tiếp những biến cố khiến các học sinh không kịp trở tay, dẫn đến việc bị loại nhanh chóng. Các học sinh còn lại bùng nổ tấn công nhóm của Quý Dữu, nhưng đã quá muộn để xoay chuyển tình thế. 

Nhóm Quý Dữu, với ưu thế tuyệt đối, dễ dàng tiêu diệt toàn bộ học sinh còn lại. 

Khi mọi chuyện kết thúc, thời gian chưa đến 10 phút, Quý Dữu giơ tay, búng ngón tay và nói: “Xong rồi.” 

Sở Kiều Kiều: “9 phút 08 giây, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.” 

Nhạc Tê Quang nói: “Baba hạ được 11 người. Giết mấy tên ngốc này chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả.” 

Nhìn các học sinh ngã xuống khắp bãi cỏ, Quý Dữu cười tươi nhìn họ, không có chút áy náy mà còn tỏ ra kiêu ngạo: “Các bạn học, tớ — Quý Dữu —luôn giữ lời. Tôi đã hứa sẽ tìm con đường thoát cho tất cả các bạn, xem đi, tôi đã làm được rồi đấy.” 

Quý Dữu: “Chúc các bạn đi mạnh giỏi.” 

Trong lúc các học sinh đầy phẫn nộ nhưng phải tuân thủ quy tắc “xác chết” không được lên tiếng, Mục Kiếm Linh ung dung bước vào, tay khoanh sau lưng. Bà đi qua từng “xác chết,” trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng: “Ồ — xếp hàng gọn gàng quá nhỉ.” 

Tất cả đều nghẹn lời. 

Quả nhiên, kẻ đứng sau mọi chuyện chính là cô giáo Mục Kiếm Linh! Không thể là ai khác! 

Lẽ ra mọi người nên nhận ra từ trước, từ lúc nhóm 44 đột nhiên xuất hiện, đem theo đồ ăn ngon không thể chối từ… Tất cả đều cho thấy sự bất thường. Sao lúc đó ai cũng như bị lú vậy nhỉ? 

Thấy cô giáo Mục Kiếm Linh xuất hiện, Quý Dữu lập tức chạy tới, đứng nghiêm và chào: “Báo cáo cô giáo! Nhóm 44 đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn! 31 nhóm, 258 người, tất cả đều ra đi rất nhẹ nhàng.” 

Mục Kiếm Linh: “Ừ.” 

Và sau đó — 

Quý Dữu bất ngờ nói: “Xin cô giáo ban thưởng cho chúng em!” 

Mục Kiếm Linh liếc cô một cái: “Khi nào tôi hứa sẽ thưởng cho em?” 

Quý Dữu cứng họng, da đầu tê dại, nói: “Ơ… cái đó… cho chút phần thưởng đi ạ.” Bản thân cô đã dẫn đội hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, không chỉ lừa gạt các học sinh khác một lần, mà còn giải quyết họ gọn gàng. 

Gần như không tốn nhiều nhân lực hay vật lực… 

Xuất sắc như vậy chẳng lẽ không xứng đáng nhận phần thưởng sao? 

Quý Dữu với ánh mắt đầy mong chờ: “Khụ khụ… tốt nhất là đường đậu hoặc gì đó tương tự…” 

Mục Kiếm Linh lạnh lùng đáp: “Không có.” 

Quý Dữu ôm mặt: “Huhu… Tiêu rồi.” 

Món đường đậu đã hứa với mấy tên ngốc kia, không biết phải kiếm ở đâu nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro