Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 802: Không Hổ Là Lão Lại

Ở bên kia, đội trưởng mặt trẻ con Đường Khởi và cựu binh lão Trần — hai người đã đối mặt trực tiếp với con côn trùng Viper cấp 8 — cũng đang được kiểm tra y tế. Tuy nhiên, cả hai chỉ bị thương nhẹ, không bị chất độc của côn trùng làm hại, nên nhanh chóng rời khỏi phòng y tế.

Khi Đường Khởi và lão Trần vừa bước ra, họ nhìn thấy một nhóm những nhóc con đang chờ đợi ở cửa phòng y tế. 

Lão Trần nói: “Bọn nhóc này thật tình cảm nhỉ.” 

Đường Khởi chỉ đáp: “Ừ.” 

Một từ ngắn gọn, súc tích, không thêm bất cứ lời nào. 

Lão Trần quá quen với tính cách của đội trưởng, cũng chẳng mong đợi gì thêm. Ông không kỳ vọng Đường Khởi sẽ nói nhiều hay những điều không cần thiết. 

Lão Trần bước tới gần nhóm người, hỏi: “Ai là Thẩm Trường Thanh?” 

Thẩm Trường Thanh đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Tiền bối, là cháu đây. Xin hỏi ông có việc gì không?” 

Lão Trần chăm chú nhìn cậu vài giây, rồi bật cười: “Không tệ, trông cậu thật thà hơn ông nội cậu đấy.” 

Thẩm Trường Thanh: "..."

Lão Trần tiếp tục cười nói: “À đúng rồi, ông nội cậu còn nợ tôi 500 điểm tín dụng, nhớ bảo ông ấy trả nhé. Nếu ông ấy hỏi tôi là ai, cậu cứ nói ‘ông còn nhớ lão Trần bên hồ Đại Minh không?’ Là ông ấy sẽ biết ngay.” 

Thẩm Trường Thanh: "..."

Thẩm Trường Thanh đỏ bừng mặt, lúng túng hỏi: “Tiền… tiền bối, ông nội cháu thực sự nợ ông tiền sao?” 

Lão Trần đáp: “Tôi già cả rồi, làm sao lừa được cậu nhóc chứ?” 

Thẩm Trường Thanh mở miệng định nói: “Nhưng mà…” Ông nội cháu nợ tiền cũng không thể nợ tới 500 điểm tín dụng được…

Câu này cậu định nói ra, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của lão Trần như muốn nói: “Cậu dám nghi ngờ lời của một ông già sao?” 

Thẩm Trường Thanh chỉ đành nuốt lại lời, đáp khẽ: “Cháu… cháu sẽ thay ông trả.” 

Lão Trần cười lớn, đột nhiên vỗ mạnh vai Thẩm Trường Thanh, vừa cười vừa nói: “Cậu nhóc này, sao lại thật thà thế nhỉ? Hoàn toàn chẳng giống ông nội cậu chút nào, cái ông nội tim gan phổi đen như hắc ín ấy.” 

Thẩm Trường Thanh: "..."

Rồi, như nhớ ra gì đó, lão Trần tiếp lời: “À đúng rồi, tôi nợ ông nội cậu 500 điểm tín dụng, cậu nói ông ấy đừng cứ ba ngày hai bữa chạy theo tôi đòi nợ nữa. Tôi già rồi, thực sự không có tiền, bảo ông ấy vẫn câu cũ: muốn tiền thì không có, muốn mạng thì một cái!” 

Thẩm Trường Thanh: "..."

Những người khác: “…” 

Hóa ra người nợ tiền không phải Thẩm Sí tướng quân, mà chính là lão Trần sao. 

Nhưng… 

Nhưng ông ấy thật biết cách bịa chuyện. Ban nãy làm Thẩm Trường Thanh suýt nghĩ mình phải trả nợ gấp 10 lần thay ông nội. 

Những tình tiết đảo ngược liên tục này khiến Thẩm Trường Thanh đỏ cả tai. 

Cậu chọn im lặng. 

Lão Trần đột nhiên quay sang hỏi Sở Kiều Kiều: “Cậu có phải là cháu gái của tướng quân Sở Chiến không?” 

Sở Kiều Kiều nghe xong, lập tức lùi lại một bước, ánh mắt thoáng vẻ cảnh giác, nói: “Tiền bối, cháu rất chắc chắn bà nội cháu không thể nợ tiền mà không trả được. Nhưng mà, bà nợ tình thì có thể lắm!” 

Theo như Sở Kiều Kiều biết, bà nội cô, trong thời gian tham gia các buổi khiêu vũ ở quảng trường trung tâm Liên minh, thỉnh thoảng sẽ “thả thính” vài cụ ông đẹp lão. Thậm chí, bà thường không có trách nhiệm sau khi làm vậy, đúng là điển hình của một “nữ sát thủ tình trường”! 

Chỉ riêng mùa hè năm ngoái, khi Sở Kiều Kiều ở nhà, cô đã phải giải quyết vài cụ ông đẹp lão đến tận nhà để than thở. Họ khóc rất thảm thiết, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất: muốn bà nội cô chịu trách nhiệm! 

Mỗi lần như vậy, đầu óc Sở Kiều Kiều như muốn nổ tung. 

Nhìn lão Trần trước mặt, Sở Kiều Kiều thấy ông cũng rất đẹp lão, khả năng bà nội cô từng “ra tay” là rất cao.

Sau đó --

Nghe Sở Kiều Kiều nói xong, lão Trần lập tức thổi râu, trừng mắt: “Trời đất! Đừng nói bậy, ai bảo tôi từng có ‘mối tình’ với bà nội cậu chứ? Đừng nói mấy chuyện đáng sợ đó nữa được không? Tôi chỉ muốn bảo cậu nhắn với bà nội cậu rằng ‘còn nhớ lão Trần bên hồ Đại Minh và 500 điểm tín dụng không?’ Bảo bà ấy trả gấp cho tôi nhé!” 

Sở Kiều Kiều: “...”

Sở Kiều Kiều: “Tôi không tin!” 

Dù có chết, cô cũng không tin bà nội mình lại nợ tiền, hơn nữa là nợ một khoản nhỏ như thế này. 

Lão Trần nheo mắt nói: “Tôi có bằng chứng đây này!” 

Nói xong, lão Trần lập tức đưa ra bằng chứng… 

Sở Kiều Kiều với vẻ mặt đầy nghi ngờ tiến lại gần xem, và phát hiện đúng thật có bằng chứng bằng video của bà nội mình. Trong video, bà nội cô tự thừa nhận đã nợ tiền của lão binh này — người được gọi là lão Trần. 

Sở Kiều Kiều: “...” 

Lão Trần hừ lạnh, nói: “Trả tiền đi!”

Đang nói thì — 

Phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Trả tiền đi!” 

Lão Trần giật thót mình. 

Ngồi trên cáng cứu thương, trên người cắm đầy các loại ống dẫn, Quý Dữu nhìn lão Trần với ánh mắt đầy u oán, nói: “Tiền bối, ông biết rõ nỗi khổ khi đòi nợ, vậy thì đừng nợ tiền tôi nữa nhé.” 

Lão Trần: “Nói linh tinh! Không có chuyện đó đâu.” 

Nói xong, ông quay đầu bước đi ngay. 

Quý Dữu: “Không hổ danh là kẻ nợ tiền chuyên nghiệp!” 

Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham … khi thấy Quý Dữu rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả đều vui mừng vây quanh, hỏi dồn: 

“Cậu thế nào rồi?” 

“Không sao chứ?” 

“Có chỗ nào thấy khó chịu không?” 

Tiếng hỏi ríu rít, tranh nhau nói, làm Quý Dữu suýt ngất thêm lần nữa. Cô cố hít một hơi sâu, nói: “Các bạn, tớ là người được định sẵn sẽ đứng trên đỉnh cao của vũ trụ, làm sao có thể có chuyện gì được chứ?” 

Mọi người chăm chú nhìn Quý Dữu, thấy cô không có vấn đề gì, bèn yên tâm. Sau đó, Nhạc Tê Quang hỏi: “Nếu không sao, tại sao cậu lại ngất?” 

Quý Dữu: “Khụ khụ…” 

Bên cạnh, bác sĩ mỉm cười, nói: “Ngất vì thối. Đeo máy trợ thở vào là đỡ rồi.” 

Quý Dữu: “...” 

Mọi người: “Phì —” 

Nhạc Tê Quang liếc nhìn Quý Dữu: “Thế này gọi là gì nhỉ? Tự làm tự chịu à?” 

Quý Dữu đầy bất mãn liếc bác sĩ, ánh mắt thoáng chút u oán, sau đó quay sang nhìn Nhạc Tê Quang và những người khác, lập tức quả quyết nói: “Không có chuyện đó!” 

“Không thể nào!”

“Sao tớ có thể ngất vì thối được cơ chứ!” 

Bên cạnh, Nhạc Tê Nguyên lo lắng hỏi: “Bác sĩ, nếu không sao, tại sao trên người cô ấy lại cắm nhiều ống dẫn thế?” 

Bác sĩ mỉm cười, nói: “Đừng lo, tinh thần và thể lực của cô ấy tiêu hao rất lớn, chúng tôi chỉ đang bổ sung năng lượng cho cô ấy thôi.” 

Nghe vậy, mọi người đều an tâm. 

Chỉ là — 

Ngay giây tiếp theo. 

Quý Dữu đột nhiên ngất xỉu một lần nữa. 

Mọi người lập tức biến sắc: “Không phải nói là không sao mà?” 

Bác sĩ bước tới kiểm tra một chút, rồi mỉm cười nói: “Cô ấy buồn ngủ, đang ngủ thôi.” 

Lời vừa dứt, tiếng ngáy của Quý Dữu đã vang lên như sấm, ồn ào đến mức cả phòng cũng bị rung lên. 

Mọi người: “...” 

Lần này, Quý Dữu thực sự ngủ rất say. Sau trận chiến dài với con côn trùng Viper, mỗi phút mỗi giây đều là cuộc chiến sinh tử, cô hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một chút. 

Cô luôn vượt quá giới hạn của mình, sử dụng tinh thần và thể lực đến cạn kiệt. Nhiều lần cơ thể đã không thể chịu nổi, nhưng nhờ ý chí mạnh mẽ và khao khát sống mãnh liệt, cô vẫn tiếp tục cố gắng. 

Giờ đây, khi đã xác nhận mình an toàn, và không bị nhiễm độc từ côn trùng Viper, Quý Dữu cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa. 

Cô ngủ say đến mức trời đất cũng như biến mất. 

Khi tỉnh dậy, nhìn thấy người đang ngồi bên giường mình, Quý Dữu giật mình hét lớn: “Chết tiệt!” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro