Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2890: Tiến Về phía Trước Không Ngừng

Bầu không khí trong khoang tàu lặng đi một lúc. 

Quý Dữu và Hà Tất lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều không vội mở lời.

Vài giây sau.

Hà Tất nói: "Quý Dữu, chào mừng em trở về."

Quý Dữu hé miệng, một lúc sau mới nói: "Anh Hà Tất… em…"

Hà Tất giơ tay, nhẹ nhàng ngắt lời cô, mỉm cười: "Anh rất vui, rất vui vì em đã trở về an toàn."

Quý Dữu: "Anh Hà Tất, em…"

Hà Tất nói: "Anh biết em muốn nói gì. Anh đã hiểu rồi."

Quý Dữu định nói, rồi lại im lặng.

Phải rồi. 

Hà Tất và Thi Nhã, bề ngoài có vẻ không thân thiết, nhưng thực ra luôn âm thầm quan tâm nhau. Ngay cả một người chậm hiểu chuyện tình cảm như Quý Dữu cũng có thể cảm nhận được điều đó. Hai người thông minh như vậy, làm sao không nhận ra?

Anh Hà Tất luôn dõi theo đàn chị Thi Nhã. 

Những biểu hiện bất thường của cô ấy trong thời gian đó, làm sao anh không biết?

Quý Dữu muốn nói với anh rằng, trong thế giới sương mù mà cô đã đến, cô không tìm thấy Thi Nhã, cũng không tìm thấy thi thể của cô ấy…

Cô chính là người đã ra tay. 

Làm sao để nói ra điều đó?

Trong khoang tàu yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ. 

Hà Tất lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Quý Dữu, anh biết. Anh cũng hiểu." 

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của em  em là người vô tội nhất.

Anh không dám tưởng tượng, nếu là một người có ý chí yếu hơn Quý Dữu, thì làm sao có thể sống tiếp suốt quãng đời còn lại.

Hà Tất nhìn Quý Dữu, mỉm cười dịu dàng: "Anh chỉ cần biết Thi Nhã đã chết và cô ấy chết vì lý tưởng của mình. Vậy là đủ."

Ánh mắt anh như xuyên qua Quý Dữu, nhìn về nơi xa xăm, nơi có người con gái trong lòng anh. 

Hà Tất nói: "Đó là điều cô ấy mong muốn."

Trên gương mặt tuấn tú của Hà Tất là một nụ cười nhẹ nhõm.

Cười một lúc, anh nghiêm mặt lại, kể sơ qua cho Quý Dữu những chuyện đã xảy ra trong thời gian cô vắng mặt.

Sau khi từ trường của tinh thú cấp hoàng, con Thực Hủ chuột hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ tinh thú trên thế giới bắt đầu bạo loạn, gây ra thiệt hại không thể đếm xuể.

Thế giới rơi vào hỗn loạn.

Giới lãnh đạo loài người đã chọn ra những hạt giống ưu tú để chuẩn bị rời khỏi chiều không gian này.

Tuy nhiên, khe nứt không gian không phải muốn mở là mở được. 

Dù từ trường của tinh thú cấp hoàng đã sụp đổ, họ vẫn không thể mở được khe nứt ở chiều không gian này ngay lập tức. Vì vậy, vô số chiến sĩ tinh nhuệ được cử đi để cưỡng ép mở khe nứt không gian.

Tinh thú hung bạo đi đến đâu, chết chóc lan đến đó, sinh linh đồ thán.

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là những tinh thú hung bạo, bởi dù thảm họa có lớn đến đâu, vẫn có hàng rào người sống, những chiến sĩ đứng chắn trước dân thường.

Điều đáng sợ nhất chính là con Thực Hủ chuột cấp hoàng đã hoàn toàn thoát khỏi mọi ràng buộc. 

Một khi nó tiến vào khu vực sinh sống của loài người…

Không ai dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.

Và rồi ——

Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động khắp thế giới. 

Cả thế giới như bị ấn nút tạm dừng trong khoảnh khắc ấy.

Những đàn tinh thú hung hãn, có tổ chức, có mục tiêu phá hoại, bỗng nhiên rối loạn.

Chúng hoảng loạn bỏ chạy, theo bản năng muốn rời xa thế giới loài người.

Loài người không lập tức truy kích. 

Việc đầu tiên là xây dựng tuyến phòng thủ mới, sửa chữa tuyến phòng thủ bị phá hủy, cứu chữa người bị thương, mai táng người đã mất, tái thiết lại thế giới đầy thương tích.

Sau một thời gian ngắn phục hồi, Liên minh, Đế quốc Ngân Hà, và các quốc gia còn hoạt động được đều nhanh chóng tổ chức hậu cần, rồi phát động phản công chống lại tinh thú.

Lúc này, phần lớn đàn tinh thú đã bị đẩy lùi, số còn lại trốn chạy khắp nơi, cố gắng rời xa thế giới loài người.

Nói đến đây, Hà Tất khẽ mỉm cười: "Mục tiêu của cô ấy, thật ra đã hoàn thành được một nửa rồi. Thật vĩ đại."

Cả thế giới này… đã từng được cô ấy bảo vệ.

Hà Tất nói tiếp: "Anh không bằng cô ấy."

Vì vậy, dù đã phát hiện ra bí mật nhỏ của Thi Nhã, nhưng khi biết mình không thể giúp gì, anh chưa từng nghĩ đến việc can thiệp.

Chỉ là đáng tiếc… 

Một người dịu dàng như vậy, sau này người còn nhớ đến sự tồn tại và cái tên của cô ấy, có lẽ chỉ còn lại anh, Quý Dữu và cô giáo Mục Kiếm Linh.

Cũng tốt. 

Cô ấy vốn thích rời đi trong yên lặng.

Hà Tất gạt đi nét u sầu trong mắt, giọng điệu nhẹ nhàng trở lại: "Những người như chúng ta, ở giữa trung tâm chiến trường, giờ cũng đã có thể nhận được thông tin từ phía Liên minh. Hệ thống liên lạc đã hoàn toàn khôi phục, trật tự cũng được tái lập. Trên đường trở về, chúng ta đã tiêu diệt vài đợt thú dữ."

"Điều đáng mừng là quy mô của các đàn thú ngày càng nhỏ. Đợt ở hướng 10 giờ cũng chỉ là một nhóm chưa đến 100 con, phần lớn dưới cấp 10. Với thực lực của chúng ta, hoàn toàn có thể xử lý được."

"Không nói nữa." 

"Anh phải vào khoang lái." Nói xong, Hà Tất xoay người rời đi.

Quý Dữu nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp như cây tùng của anh, khẽ nói: "Anh Hà Tất, cảm ơn anh."

Dù Hà Tất không nói một lời an ủi nào, nhưng Quý Dữu hiểu rõ, anh đang âm thầm giúp cô giải tỏa nỗi lòng.

Anh không muốn cô mãi chìm trong nỗi đau mất Thi Nhã. Cũng không muốn cô bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi vì chính tay mình đã kết thúc Thi Nhã.

Nghe thấy tiếng Quý Dữu, bước chân Hà Tất khẽ khựng lại.

Quý Dữu nghiêm túc nói: "Em sẽ luôn nhìn về phía trước."

Trước sau như một. 

Sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì mà dừng bước.

Hà Tất: "Tốt."

Anh quay lại, bước vào khoang lái của chiến hạm. 

Cùng lúc đó, một đàn tinh thú đang lao đến với tốc độ cao nhưng khi phát hiện ra chiến hạm nhỏ này, muốn tránh né thì đã quá muộn.

Ầm ——

Tiếng nổ vang trời nổ tung trong khoảnh khắc, đánh tan đàn tinh thú thành từng mảnh. 

Chẳng bao lâu sau, những con còn sót lại cũng bị Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang và những người khác phối hợp tiêu diệt sạch sẽ.

"Anh em, dọn dẹp chiến trường nào!" Sở Kiều Kiều hét lớn một tiếng, rồi từ boong tàu ném xuống một chiếc lưới bắt thú.

Mục tiêu: xác con tinh thú cấp 10.

Động tác của Sở Kiều Kiều đã rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Nhạc Tê Quang bên cạnh. 

Anh ta chẳng thèm dùng lưới, mặc đồ bảo hộ rồi nhảy thẳng khỏi chiến hạm, thu xác tinh thú cấp 10 vào nút không gian của mình.

Sở Kiều Kiều hụt tay, tức giận vung lưới sang hướng khác, mắng: "Đệt! Nhạc Tê Quang, giờ cậu không biết đạo lý nữa hả? Đồ mà chị Kiều Kiều nhắm trúng, cậu cũng dám giành?"

Nhạc Tê Quang chẳng hề nhận sai: "Có ghi tên cậu à? Là của cậu chắc? Con cấp 10 này là do baba đánh chết đấy! Cậu vừa ném lưới còn làm rụng một cái răng của nó, baba còn chưa đòi tiền bồi thường đâu!"

Bên này, hai người thể chất mạnh mẽ nhất đang tranh cãi không ngừng. 

Bên kia, Nhạc Tê Nguyên, Lưu Phù Phong, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham … cũng không chịu thua, tiếp tục ồn ào náo nhiệt.

Quý Dữu bỗng cảm thấy.

Mình như vừa trở lại trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro