Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2865: Sức Mạnh Khủng Khiếp

Từ Châu tưởng mình hoa mắt. Anh chớp mắt vài lần, phát hiện người kia vẫn còn ở đó, chỉ cần một cái vung tay nhẹ, vô số xác tinh thú đã rơi xuống như mưa.

Rào rào rào ~ 

Tựa như mưa đá, rơi lộp bộp xuống mặt đất.

Một con Hải Thiết Ngưu rơi ngay trước mặt Từ Châu, đã biến dạng hoàn toàn. Nếu không phải anh vừa thấy nó nguyên vẹn một giây trước, thì giờ đây anh cũng không dám tin đống thịt nát trước mắt từng là một con quái vật khổng lồ, da dày thịt cứng.

Phải biết rằng, ngay cả pháo hạt tiêu chuẩn cũng khó mà làm trầy da Hải Thiết Ngưu.

Quan trọng là: bị nghiền nát không chỉ một con, mà là cả một đàn!

Một đàn Hải Thiết Ngưu gần mười ngàn con.

Một nửa đội của Từ Châu đã chết dưới tay đàn quái vật này.

Do duy trì trạng thái chiến đấu quá lâu, khi đột ngột dừng lại, cơ thể Từ Châu cứng đờ. Anh gần như máy móc xoay cổ, cố gắng rướn người để nhìn rõ khuôn mặt của người vừa như thần linh giáng thế kia nhưng rồi, Từ Châu sững người.

Anh không thể tin vào mắt mình.

Người kia quay lưng về phía Từ Châu, điều này lại giúp anh nhìn rõ toàn bộ phần lưng của đối phương. Đó là một đôi cánh, không phải cánh bướm hay cánh chim tự nhiên, mà là cánh máy móc. Kim loại lạnh lẽo ánh lên sắc bạc, cắm sâu vào lớp thịt, nhưng lại không hề lạc lõng, như thể sinh ra đã như vậy.

Quá kỳ lạ. 

Từ Châu nghĩ.

Ngoài đôi cánh máy móc kỳ quái, hai chân của người kia cũng gần hai phần ba là kim loại. 

Tiếp đến là thân thể, toàn bộ cơ thể là sự hòa quyện giữa máu thịt và máy móc, không thể phân biệt đâu là người, đâu là máy.

Rồi đến đầu…

Từ Châu bất chợt rùng mình vì người kia quay đầu lại. 

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, Từ Châu gần như ngừng thở.

Khuôn mặt này…

Anh không hề xa lạ  thậm chí còn rất quen thuộc. 

Bởi vì đó là gương mặt già nua, hiền hậu mà mọi học sinh của học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh đều từng thấy trong sách giới thiệu của trường.

— Phùng Trấn.

Hiệu trưởng đương nhiệm của học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh. Cũng là người mà mọi người vẫn gọi bằng cái tên thân mật: “Lão hiệu trưởng.”

Dường như ông đã cảm nhận được ánh mắt của Từ Châu. Từ xa, Phùng Trấn khẽ gật đầu về phía anh. 

Từ Châu vội vàng đứng nghiêm, giơ tay chào.

Sau đó.

Khi Từ Châu ngẩng đầu lên, ông đã biến mất sau một cú nhảy nhẹ.

Theo bước chân của ông, hàng loạt xác tinh thú tiếp tục rơi xuống.

Từ Châu sững sờ.

Lão hiệu trưởng đang điều khiển một loại giáp chiến huyền thoại nào đó sao?

Nhưng…

Liệu đó có thật sự là giáp chiến không?

Trong lòng Từ Châu đầy nghi hoặc. Thứ kim loại hòa làm một với cơ thể ông… hoàn toàn không giống giáp chiến. 

Vậy… nó là gì?

Cùng chung suy nghĩ với Từ Châu, là những đồng đội sống sót còn lại.

“Người đó là ai?” 

“Mạnh quá…” 

“Cả trăm người chúng ta liên thủ còn không giết nổi Hải Thiết Ngưu, ông ấy chỉ vung tay… là xong hết.” 

“Quá mạnh!” 

“Đây… thật sự là sức mạnh của con người sao?”

“Có vị tiền bối này ở đây, loài người chúng ta… nhất định vẫn còn hy vọng, đúng không?”

“Các cậu không nhận ra sao?Không chỉ là gần mười ngàn con Hải Thiết Ngưu ở khu vực chúng ta, mà cả đội bên cạnh, đội kế bên… những tinh thú do họ phụ trách cũng đều bị vị tiền bối ấy tiêu diệt chỉ bằng một cái vung tay.”

Xung quanh đã hoàn toàn sạch bóng, không còn một con tinh thú sống sót. Không chỉ khu vực của họ, mà cả những vùng xa hơn cũng vậy, không thể không tin.

“Vậy… vị tiền bối ấy rốt cuộc là ai?”

Phùng Trấn. 

Hiệu trưởng lão thành của học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh.

Từ Châu rất muốn nói to cho mọi người biết, nhưng vào khoảnh khắc này, anh lại không lên tiếng. Không hiểu sao, khi ánh mắt anh giao nhau với lão hiệu trưởng trong chốc lát, trong lòng Từ Châu bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

Đó là một loại giác quan thứ sáu kỳ lạ.

Do đã quen sống và chiến đấu bên cạnh những thiên tài như Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh… giác quan thứ sáu của Từ Châu đã được rèn luyện đến mức cực kỳ nhạy bén. Đây cũng là một trong những kỹ năng đặc biệt của học viên hệ chiến đấu khóa 131, bởi nếu không đủ nhạy, họ đã bị mấy người kia chơi khăm chết từ lâu rồi.

Tại sao?

Từ Châu không hiểu. 

Rõ ràng ánh mắt của lão hiệu trưởng rất hiền hậu, ấm áp, không hề có chút thù địch. Vậy tại sao… anh lại cảm thấy nguy hiểm?

Không thể lý giải, Từ Châu lắc lắc đầu.

“Đội trưởng Từ, giờ chúng ta làm gì? Tiếp tục truy tìm tinh thú lẻ sao?” 

Một thành viên trong đội tiến đến hỏi.

Từ Châu lắc đầu: “Truyền lệnh, tất cả đội viên lập tức quay về doanh trại.”

Lúc này, phần lớn đồng đội đều đã bị thương, có người trọng thương nếu không được cứu chữa kịp thời, sẽ chết. Nhân lúc có khoảng trống, phải tranh thủ cứu người.

Huống chi, truy đuổi tinh thú?

Truy ở đâu?

Tất cả khu vực mà máy dò giáp chiến có thể quét tới… đều không còn tinh thú. 

Đi tìm tinh thú lẻ lúc này chẳng khác nào bỏ gần tìm xa, đảo lộn thứ tự ưu tiên.

Từ Châu luôn đặt mạng sống của đồng đội lên hàng đầu.

Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chia thành từng cặp, tìm quanh đây xem có ai sống sót không. Phải nhanh.”

Lão hiệu trưởng đã tạo ra một tia hy vọng, tuyệt đối không thể lãng phí.

Các đội viên lập tức hành động. Ngoài việc cứu người trong đội, họ còn giúp đỡ vài thành viên từ các đội bên cạnh. Cuối cùng, sau khi thống kê, họ phát hiện: tiền tuyến ban đầu có gần một ngàn người, giờ chỉ còn chưa đến 300 người.

Trận chiến này quá ngắn, quá tàn khốc.

Thậm chí, nhiều người còn chưa kịp cầm vũ khí… đã mất mạng.

Tại doanh trại hậu cần, có người đang cấp cứu, có người tự xử lý vết thương. Những người chưa bị thương cũng nhanh chóng tập hợp lại, sửa giáp chiến, bổ sung đạn dược, củng cố phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu…

“Đã qua 10 phút rồi, chưa thấy tinh thú mới xuất hiện.”

“Có vị tiền bối ấy ở đây… trận này, chúng ta có thể thắng không?”

“Chắc chắn thắng được chứ?”

“Vị tiền bối ấy mạnh như vậy, ngay cả một hạm đội hàng vạn người cũng không bằng một mình ông ấy. Ông ấy nhất định có thể giết được con Thực Hủ chuột cấp hoàng, đúng không?”

“Chắc chắn được. Với sức mạnh như thế, giết một con cấp hoàng… chẳng phải chuyện khó.”

“Nhưng… sức mạnh như vậy, chắc chắn phải có điều kiện chứ? Giá mà tôi cũng làm được như thế…”

Các thương binh nằm rải rác trong doanh trại, không màng hình tượng, trò chuyện rôm rả, cũng là cách để giữ tinh thần. Họ cứ thế thảo luận không ngừng.

Từ Châu đang phụ trách phòng thủ, vốn chỉ lặng lẽ lắng nghe. Nhưng khi nghe đến câu sức mạnh như vậy chắc chắn phải có điều kiện, anh bất chợt rùng mình.

Cuối cùng, anh đã hiểu rõ nguồn gốc của nỗi bất an mơ hồ trong lòng.

Đúng vậy!

Sức mạnh như thế… cần điều kiện gì?

Lẽ nào… lão hiệu trưởng không thể duy trì lâu dài? 

Nếu đột nhiên mất kiểm soát thì sao?

Từ Châu cảm thấy hoảng hốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro