Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2833: Liên Lạc Được

Sau khi Ryan ban hành mệnh lệnh, anh khẽ nhắm mắt lại.

Không nghi ngờ gì, mệnh lệnh này là vô cùng vội vàng và thiếu cân nhắc. Theo quy trình thông thường, anh vốn không thể ra lệnh như vậy.

Toàn bộ quân đội đóng tại chiến tuyến số 3, cộng thêm lực lượng viện binh mà anh mang theo, tổng số đã lên đến gần một triệu người.

Với số lượng người lớn như vậy, nếu không tiếc tiêu hao mà tăng tốc hành quân, dù chỉ sớm hơn thời gian dự kiến ba phút, thì mức tiêu hao tài nguyên cũng là một con số khổng lồ.

Mức tiêu hao này, dù đặt ở quân đoàn thứ năm, quân đoàn thứ sáu… hay bất kỳ quân đoàn nào, đều không phải chuyện nhỏ.

Làm chiến tranh thì phải biết tính toán kỹ lưỡng, nếu không tài nguyên không được bổ sung kịp thời, sẽ gây hại cho toàn quân.

Thế nhưng, sau tất cả những cân nhắc đó, Ryan vẫn đưa ra quyết định này.

Trong lòng anh, ngoài sự mơ hồ và hoang mang, còn có một nỗi bất an khó hiểu. Any không thể nói rõ cảm giác bất an đó đến từ đâu, nhưng nó khiến anh như ngồi trên đống lửa, cảm giác cấp bách trong lòng cũng ngày càng tăng.

Chính cảm giác cấp bách đó đã thúc đẩy anh ra quyết định này.

Sau khi vị tổng chỉ huy ra lệnh, đại quân lại một lần nữa xuất phát. Lần xuất phát này rõ ràng là vội vàng, nhiều binh sĩ đã hành quân trong thời gian dài, cả thể lực lẫn tinh thần đều chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, vì vậy tốc độ hành quân không nhanh như Ryan mong đợi.

Ryan ngồi chỉ huy ở hậu phương, liên tục nhận được các báo cáo, nhìn thấy tình hình, sắc mặt anh hơi trầm xuống, rồi nói: “Thông báo xuống dưới, mỗi binh sĩ được tăng gấp đôi lượng tiếp tế so với trước.”

Vừa dứt lời.

Phó quan phụ trách hậu cần nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ mệnh lệnh của tướng quân Ryan, lập tức truyền lệnh xuống.

Tăng gấp đôi cho mỗi người…

Điều này có nghĩa là sau lần tăng này, kho dự trữ hậu cần của đại quân sẽ bị tiêu hao hoàn toàn.

Vậy sau khi đến được điểm đến thì sao?

Tiếp theo phải làm gì?

Sau khi phó quan hậu cần truyền lệnh xong, liền hỏi: “Thưa tướng quân, chúng ta có cần liên hệ với tổng hậu cần để xin tiếp viện không?”

Ryan khẽ nhắm mắt, nói: “Liên hệ đi.”

Thật ra, có liên hệ hay không cũng chẳng quan trọng.

Nếu kế hoạch thuận lợi, thì khủng hoảng sẽ được giải quyết triệt để, nguồn tài nguyên hiện tại của đại quân hoàn toàn đủ để hỗ trợ cho việc quay về.

Nếu kế hoạch thất bại, thì đồng nghĩa với việc họ đã thua. Mà hậu quả của thất bại là.

Toàn quân bị tiêu diệt.

Vậy thì tổng hậu cần có gửi tiếp tế hay không, còn có ý nghĩa gì?

Cho nên, gửi hay không gửi, cũng chẳng khác gì nhau.

Tuy nhiên, con người sống là cần có hy vọng. Ryan biết rõ sự tàn khốc của thực tế, nhưng nhiều binh sĩ lại không biết. Vì vậy, anh muốn trong thời khắc đặc biệt này, để binh sĩ cảm thấy quân đoàn thứ năm vẫn đang quan tâm đến họ.

Toàn bộ Liên minh vẫn đang dõi theo họ.

Phía sau họ là vô số đồng loại nhân loại.

Vậy thì hãy cho họ một chút hy vọng.

Ryan mở mắt ra lần nữa, quả nhiên, anh thấy vẻ mặt nghiêm trọng của phó quan hậu cần đã giảm đi rõ rệt.

Phó quan cũng là con người, không thể tránh khỏi. Dù biết tình hình nghiêm trọng và tàn khốc, nhưng vẫn cần một tia hy vọng.

Ryan nghĩ.

Mục Kiếm Linh chở theo Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham, không ngừng xuyên qua vũ trụ, nhảy qua nhảy lại giữa đám tinh thú dày đặc. Trong tình huống không cần thiết, ba người đều không ra tay tiêu diệt tinh thú, trừ khi bị tinh thú chặn đường.

Cuối cùng ——

Bộ dò tìm của cơ giáp đã bắt được tín hiệu trở lại.

Mục Kiếm Linh từng trải quá nhiều chuyện trong đời, nên sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trên mặt hai học trò thì lại lộ rõ vẻ vui mừng. Sở Kiều Kiều lập tức cười toe toét: “Là Tiểu Bần Bần!”

Thịnh Thanh Nham vội hỏi: “Tiểu Bần Bần nói gì vậy?”

Khóe miệng Mục Kiếm Linh giật giật, vậy mà không buông lời châm chọc, cũng hỏi:
“Tiểu Bần Bần nói gì vậy?”

Ở đầu bên kia liên lạc, Thẩm Trường Thanh và Lưu Phù Phong đang cùng nhau dựng nên một mạng lưới chắn tinh thần, đồng thời còn chế tạo một tháp tín hiệu. Công nghệ sử dụng là của tộc Hồng, vật liệu cũng lấy từ hành tinh bản địa của tộc Hồng. Lúc này, tháp tín hiệu ấy đang liên tục phát sóng về phía Hà Tất, Từ Châu, Nhạc Tê Quang và những người khác, để tiện truyền tin kịp thời giữa các nhóm.

Cùng lúc đó, Thẩm Trường Thanh và Lưu Phù Phong cũng không từ bỏ việc gửi thông tin đến Quý Dữu, Mục Kiếm Linh và những người khác.

Đáng tiếc, những tin nhắn gửi cho nhóm Quý Dữu như đá ném xuống biển, chưa từng nhận được hồi âm.

Thẩm Trường Thanh và Lưu Phù Phong, một người phụ trách tiếp nhận thông tin, một người phụ trách gửi đi, chưa từng ngừng lại dù chỉ một khắc.

Khi giọng nói của Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham và Mục Kiếm Linh truyền đến, cả hai đều nghe thấy. Họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Sau đó ——

Lưu Phù Phong, người phụ trách tiếp nhận tin, đẩy bộ thu âm về phía Thẩm Trường Thanh:
“Tiểu Bần Bần, tìm cậu kìa.”

Thẩm Trường Thanh: “…”

Lưu Phù Phong mặt mày rất tự nhiên, hỏi: “Không phải cậu tên là Tiểu Bần Bần sao? Họ đang tìm Tiểu Bần Bần đó.”

Khóe miệng Thẩm Trường Thanh giật giật, nói: “Biệt danh của cậu là Tiểu Phiền Phiền à?”

Lưu Phù Phong cười: “Cũng không đến mức sinh động và hợp tình hợp lý như biệt danh của cậu.”

Thẩm Trường Thanh liếc nhìn Lưu Phù Phong, nói: “Cậu thay đổi rồi.”

Giống như Quý Dữu và bọn họ, đều trở nên đáng ghét cả rồi.

Câu này Thẩm Trường Thanh không nói ra, anh chuyên tâm điều chỉnh bộ phát tín hiệu trước mặt, truyền đi những lời mình muốn nói với Mục Kiếm Linh và những người khác.

Khi chế tạo tháp tín hiệu của tộc Hồng, Thẩm Trường Thanh và Lưu Phù Phong đã tốn không ít công sức. Để sớm nhận được tin tức từ nhóm Quý Dữu, họ đã dốc nhiều tâm huyết suy nghĩ, cuối cùng thêm vào một chức năng: một khi nhóm Quý Dữu nhận được tín hiệu, bên họ có thể lập tức bắt được và thu nhận âm thanh từ phía bên kia.

Tuy nhiên, do hạn chế về kỹ thuật, thiết bị, vật liệu và môi trường xung quanh, họ không thể thiết lập liên lạc hai chiều theo thời gian thực. Việc thu âm này chỉ là một chiều.

Vì vậy, lúc này Mục Kiếm Linh, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham nói gì, Thẩm Trường Thanh và Lưu Phù Phong đều có thể nghe thấy ngay, nhưng không thể đối thoại trực tiếp.

Cùng lúc đó, ba người Mục Kiếm Linh lại nhận được tin nhắn từ Thẩm Trường Thanh. Nội dung rất ngắn gọn, súc tích: thông báo vị trí hiện tại của họ, những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, tình hình họ đang đối mặt, kế hoạch sắp tới, và một số thông tin cơ bản về tháp tín hiệu.

Ba người lướt qua tin nhắn, Mục Kiếm Linh dứt khoát nói: “Toàn lực tiến lên, hội hợp với Tiểu Bần Bần và những người khác, sau đó rút lui khỏi điểm nhảy số 37.”

Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham đều không phản đối. Chỉ là, khi Mục Kiếm Linh điều khiển cơ giáp nhẹ nhàng nhảy qua đầu một con tinh thú, mượn lực vỗ cánh của nó để bật lên đầu một con tinh thú khác ở xa hơn, rồi lại mượn lực đẩy của nó để rời khỏi vị trí ban đầu…

Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham đều không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn về phía hành tinh rác số 101. Lúc này, hành tinh rác 101 đang bị từ trường bao phủ chặt chẽ, trông như một khối phát sáng khổng lồ, độ sáng sánh ngang một ngôi sao.

Bóng dáng của Quý Dữu, từ lâu đã biến mất không còn dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro