Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2832: Mê Mang

Sở Kiều Kiều nghe lời của Mục Kiếm Linh, vô cùng đồng tình, còn gật đầu phụ họa: “Đúng thật, bạn học Quý Dữu chính là con gián huyền thoại đánh mãi không chết.”

Mục Kiếm Linh nhìn thẳng về phía trước, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham đều không thấy được giữa hai hàng lông mày của bà đang nhíu chặt.

Sở Kiều Kiều thuận miệng hỏi: “Cô ơi, bạn học Quý Dữu đi đâu vậy?”

Mục Kiếm Linh đáp: “Đi vứt rác?”

Vứt rác?

Sở Kiều Kiều rõ ràng không tin. Với tính cách của Quý Dữu đến cả chó hoang đi ngang qua cũng phải nhổ ít lông đem về thì làm sao có chuyện cô ấy nỡ vứt rác chứ. Đống rác đó mà không tận dụng đến bảy bảy tám tám lần, cô ấy chắc chắn không nỡ vứt đi.

Đến lúc này, Sở Kiều Kiều cũng đoán ra được thứ mà Quý Dữu định vứt là gì, chính là đống năng lượng nén tổ hợp mà họ đã thu thập suốt nửa ngày.

Dù đã đoán ra, Sở Kiều Kiều vẫn hỏi thêm một câu: “Vứt đi đâu?”

Mục Kiếm Linh không trả lời.

Sắc mặt Sở Kiều Kiều lập tức cứng đờ.

Cùng lúc đó, Thịnh Thanh Nham đã quay đầu lại, nhờ vào thiết bị dò tìm của cơ giáp, anh nhìn thấy quỹ đạo bay của Quý Dữu.

Cô ấy...

Lại bay thẳng đến hành tinh rác số 101.

Sắc mặt Sở Kiều Kiều lập tức đen như đáy nồi.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều phương án để xử lý đống vật chất kia, thậm chí là nơi để kích nổ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc đến hành tinh rác số 101.

Bạn học Quý Dữu thật là...

Bạn vĩnh viễn không đoán được mạch não của cô ấy.

Nhưng mà.

Việc này thật sự an toàn sao?

Dù cô rất tin tưởng Quý Dữu, cũng tin vào thực lực của cô ấy, nhưng đó là tinh thú cấp Hoàng đấy, loại sinh vật khiến cả Liên minh và toàn nhân loại đều cảm thấy đau đầu.

Quý Dữu cô ấy...

Sở Kiều Kiều mím môi, giọng vừa buồn bã vừa lo lắng: “Trong đời này, mình còn có thể nhìn thấy mặt bạn học Quý Dữu nữa không?”

Vừa dứt lời, Mục Kiếm Linh đang tập trung điều khiển cơ giáp lao về điểm nhảy số 37 và Thịnh Thanh Nham đang chăm chú theo dõi hành trình của Quý Dữu đều không nhịn được mà quay đầu nhìn Sở Kiều Kiều.

Sở Kiều Kiều: “...Các người nhìn em làm gì?”

Thịnh Thanh Nham che miệng, thở dài: “Không làm gì đâu a. Nhân gia chỉ muốn nhìn xem gương mặt của một nhan cẩu đỉnh cao trông thế nào thôi a.”

Mục Kiếm Linh hiếm khi đồng tình: “Đúng vậy, nhan khống đến mức như em thì đúng là hiếm có trên đời.”

Sở Kiều Kiều: “Khụ khụ... Em chỉ thích gương mặt xinh đẹp thôi, có gì sai? Sai là em sao? Sai là thế giới này chứ, tại sao gương mặt đẹp lại chỉ có một mình Quý Dữu sở hữu? Tại sao không thể có thêm vài người đẹp nữa?”

“Không thể lý giải nổi.” Mục Kiếm Linh quay đầu lại, tiếp tục tập trung điều khiển cơ giáp.

“Nhan cẩu đứng trên đỉnh vũ trụ a.” Thịnh Thanh Nham cũng lắc đầu, tiếp tục theo dõi Quý Dữu qua màn hình giám sát, rồi phát hiện thiết bị dò tìm đã không còn khóa được hành trình của Quý Dữu nữa.

Ánh mắt Thịnh Thanh Nham hơi gấp gáp, hỏi: “Cô ơi, chúng ta có hẹn thời gian hội ngộ với quỷ nghèo kia không?”

Mục Kiếm Linh đáp: “Không có.”

Thịnh Thanh Nham nghẹn lời: “Chắc chắn là không có sao a?”

Mục Kiếm Linh: “Không có.”

Thịnh Thanh Nham còn định nói tiếp, Mục Kiếm Linh đã cắt ngang: “Hỏi lần thứ ba cũng vẫn là không có. Thời gian tiếp theo, chúng ta lấy việc bảo toàn bản thân làm chính. Còn Quý Dữu, các em không cần lo nữa. Tôi thấy các em nên lo cho chính mình thì hơn.”

Thịnh Thanh Nham mím môi, không nói thêm gì nữa.

Mục Kiếm Linh nói: “Sau khi chúng ta tiêu hủy chiến hạm, bọn họ chắc chắn đã nhận ra điều gì đó. Tôi nghi ngờ, cho dù chúng ta có thu thập và kích nổ hết đống năng lượng nén tổ hợp kia, thì cuối cùng họ cũng sẽ không thay đổi kế hoạch ban đầu, thậm chí còn có thể kích hoạt phương án dự phòng.”

Thịnh Thanh Nham và Sở Kiều Kiều đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm vào Mục Kiếm Linh.

Giọng nói của Mục Kiếm Linh vẫn bình thản, nhưng sắc mặt thì không hề nhẹ nhõm: “Gần điểm nhảy số 37, chúng ta thực sự có thể tìm cách ngăn cản họ. Nhưng điểm nhảy không chỉ có lối vào là nơi có thể thao tác, mà còn có cả lối ra…”

Lời vừa dứt, tim của Thịnh Thanh Nham và Sở Kiều Kiều đồng thời thắt lại.

Mục Kiếm Linh nhìn về phía trước, giọng vẫn bình tĩnh: “Dự kiến, chúng ta còn khoảng 3 tiếng…”

Cùng lúc đó.

Tại lối ra của điểm nhảy số 37, đại quân đóng quân dưới lệnh của tướng Ryan đã liên tục rút lui, lúc này đã rút được khoảng 10 năm ánh sáng.

Quân đội vừa dừng lại nghỉ ngơi một chút, thì lại tiếp tục rút lui theo mệnh lệnh của tổng chỉ huy Ryan.

Bộ phận đặc biệt. 

Một trong những phó quan phụ trách bộ phận này, với vẻ mặt nghiêm trọng, báo cáo với Ryan: “Thưa tướng quân, số vật chất chúng ta bố trí gần hành tinh rác số 101, đã mất tích gần một phần ba.”

Nghe vậy, Ryan im lặng một lúc rồi nói: “Biết rồi.”

Phó quan thấy anh ta nói vậy, có chút sốt ruột, hỏi: “Nhưng thưa tướng quân, chúng ta không nên có biện pháp gì sao? Nếu vật chất không đủ, thì kế hoạch sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn.”

Ryan hỏi: “Đại quân cần bao lâu nữa để rút lui đến điểm đến?”

“Ba tiếng.” Phó quan theo phản xạ trả lời, rồi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra ý của tướng quân Ryan.

Việc rút lui của đại quân là quyết định mà Ryan đã đưa ra từ trước, và đã được thực hiện theo kế hoạch từ sáu tiếng trước.

Nói cách khác.

Tướng quân Ryan đã sớm dự đoán tình huống tồi tệ nhất, và đã có phương án đối phó.

Phó quan nghĩ thông suốt, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ryan nói: “Thông báo xuống dưới, bảo các chiến sĩ tăng tốc, cố gắng rút lui đến điểm đến trong vòng ba tiếng.”

Mặc dù đại quân đã bắt đầu rút lui từ trước, và chắc chắn sẽ đến nơi theo kế hoạch, nhưng hiện tại họ vẫn đang ở trong phạm vi lối ra của điểm nhảy số 37.

Nơi này, vẫn là vùng nguy hiểm.

Tất nhiên, nếu kế hoạch thay đổi, đại quân không thể rút lui đúng thời gian như kế hoạch, thì kế hoạch vẫn phải tiếp tục thực hiện. Anh và những chiến sĩ bên cạnh, tất cả mọi người… sẽ phải hy sinh vì kế hoạch vĩ đại này, vì tương lai của nhân loại.

Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần, dù kết quả tốt hay xấu.

Anh cũng chưa từng nghi ngờ.

Nhưng.

Không hiểu sao, sau lần gặp lại cô bé tên là Quý Dữu, trong lòng Ryan bỗng dâng lên một chút mơ hồ và hoang mang. Anh không biết quyết định từ cấp trên là đúng hay sai…

Anh cũng không chắc quyết định của chính mình là đúng hay sai.

Cả đời anh chiến đấu trong bộ phận đặc biệt của Liên minh, từ nhỏ đã biết rõ sứ mệnh của mình, chưa từng có một giây phút nghi ngờ.

Thế nhưng, khi nghĩ đến những chiến sĩ, những người bạn đã cùng anh chiến đấu bên cạnh… dù họ biết hay không biết…

Nhưng tất cả họ, đều sẽ trở thành cái giá phải trả… thì nội tâm kiên định của anh, bỗng nhiên cũng dao động một chút.

Ryan nhìn vào thiết bị dò tìm, bên trong chẳng có gì cả. Khu vực vốn đen kịt ấy, giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một vùng ánh sáng, màn hình giám sát thỉnh thoảng lại hiện lên những đốm tuyết và tiếng cạch cạch chói tai, báo hiệu tín hiệu đang chập chờn…

Ryan lặp lại một lần nữa: “Thông báo xuống dưới, không tiếc tiêu hao năng lượng, yêu cầu tất cả mọi người phải đến điểm đến trong vòng hai tiếng rưỡi.”

Phó quan: “Rõ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro